06/02/2018, 15:07

Trái tim mùa thu

Có những kí ức quá đẹp, đẹp đến mức một lúc nào đó trong đời. Khi nhớ lại ta bỗng thấy băn khoăn không biết có phải nó đã từng thực sự xảy ra hay chỉ là một giấc mơ, một tưởng tượng, một khát khao đã vô tình ăn sâu vào tiềm thức??? Kí ức đó là những năm tháng mộng mơ của tuổi thơ hồn nhiên, tuổi ...

Có những kí ức quá đẹp, đẹp đến mức một lúc nào đó trong đời. Khi nhớ lại ta bỗng thấy băn khoăn không biết có phải nó đã từng thực sự xảy ra hay chỉ là một giấc mơ, một tưởng tượng, một khát khao đã vô tình ăn sâu vào tiềm thức??? Kí ức đó là những năm tháng mộng mơ của tuổi thơ hồn nhiên, tuổi hồng mới và đặc biệt là một tuổi học trò rực màu phượng đỏ dưới bàn tay chỉ dạy của thầy cô – những người nâng cánh cho những giấc mơ vào đời.

Trong guồng quay đầy biến động của cuộc sống, dòng thời gian vẫn trôi nhẹ trên từng chiếc kim đồng hồ, trải qua năm tháng thăng trầm của đời nhà giáo thầy cô đã “chèo đò” đưa bao thế hệ học trò cập bến bờ tương lai. Cứ mỗi độ thu về, thì tiếng ve đã tan dần trong cành phượng thắm, lòng thầy cô lại nôn nao đón một lớp trò nhỏ vào “bầu trời tri thức” của riêng mình. Tiếng trống khai trường rộn rã vang lên gõ nhịp trái tim thổn thức bao người, thầy cô lại miệt mài, say mê vớ sự nghiệp “trồng người” kiến tạo những công dân là chủ nhân tương lại của đất nước. Với mỗi người nhà giáo không niềm vui nào hạnh phúc bằng niềm vui dạy học. Dù để có được một bài giảng dạy hay mang lại kiến thức cho học sinh, thầy cô đó phải đánh đổi bằng ngọn đèn khuya cặm cụi bên trang giáo án, bằng những đêm thức trắng chấm bài hay những giây phút cần mẫn quên cả nghỉ ngơi để tìm thêm tài liệu làm giàu vốn hiểu biết cho “những đứa con nhỏ” của mình.

Bằng niềm tin và hy vọng với một tình yêu nghề nồng cháy, thầy cô đã truyền dạy cho chúng em những hành trang quý báu vào đời. Uốn nắn từng con chữ, chỉnh sửa từng cách phát âm, thầy cô dạy những bài học trên sách vở và cả những bài học cuộc sống không một trang sách nào ghi lại. Đó là khi em làm sai cô ân cần chỉ cho em khuyết điểm, dạy em tự mình đứng lên tại nơi mình ngã. Là khi em cãi nhau với nhỏ bạn thân, thầy động viên em nên là người nói lời xin lỗi trước để lưu giữ một tình bạn đẹp. Nếu không có thầy cô, không có sự quan tâm của những “người cha, người mẹ thâm lặng” thì thử hỏi làm sao chúng em có thể biết yêu thương, biết chia sẻ, biết đoàn kết, biết phấn đấu vươn lên và làm sao có thể khôn lớn trưởng thành? Bởi vậy mỗi người học trò như chúng em, thầy cô giáo là “người bạn đồng hành lớn tuổi” trên con đường tri thức mênh mông như đại dương bao la. Ánh sáng tỏa ra từ cuộc đời nhà giáo soi tỏ bước đường chúng em đi, ủ ấm trái tim mong manh và truyền lửa nhiệt huyết cho những ước mơ bay cao, bay xa để chạm đến thành công. Ánh sáng ấy rực hơn mọi kì quan của tạo hóa vì “mặt trời mọc rồi lại lặn, mặt trăng tròn rồi lại khuyết” chỉ có ánh sáng từ tận đáy lòng yêu thương của thầy cô mới cháy mãi trên bầu trời tri thức.

Ấy vậy nhưng “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò”. Tuổi mới lớn hiếu động của chúng em vẫn có lúc làm thầy cô phiền lòng. Vì mải chơi em quên học bài, vì luyến tiếc cơn mưa vào mùa hạ em bị bỏ lỡ bài giảng,… Lúc đó dù thầy cô không nói ra nhưng từ đáy lòng em vẫn biết có một nỗi buồn xen lẫn hụt hẫng đang xâm chiếm trong lòng thầy cô. Nhưng cô không tức giận, không trách mắng em một lời, cô im lặng trên bục giảng viết bài với dòng phấn trắng thân quen nhưng đối với em đó là hình phạt đắt giá nhất…Rồi thời gian vô hình lướt qua hàng cây, tháng 11 sế lá bàng vương đầy khoảng sân rộng, mùa tri ân gõ cửa, cô mới giật mình nhận ra. Em tặng cô một “bông hoa bé ngoan” đó không phải là cành hồng đỏ thắm mà là điểm 9 đỏ tươi chính tay cô viết trong bài kiểm tra của em. Và em biết cô đã cười khi đó, niềm vui của thầy cô không phải là những món quà đắt tiền mua vội vã ở các cửa tiệm, mà đơn giản là nhìn thấy học sinh của mình lớn khôn thành người, biết quý trọng từng con chữ mình dạy.

Nắng vẫn trốn tìm cùng mây, mưa vẫn bất ngờ xuất hiện nhưng thầy cô vẫn “chèo thuyền trở bao lớp người sang sông”. Mỗi chuyến đò đưa là một dòng cảm xúc, từng vị khách qua sông là một đứa con nhỏ của thầy cô vào đời, mặc bao sóng gió trên con sông dài rộng lớn, không quản ngày đêm khi trái gió trở trời, chuyến đò của thầy cô vẫn đều đều đi qua bao ngày tháng:

                          “Con nghe trong gió thầy ơi

                     Sớm nay trở lạnh chơi vơi chuyến đò

                          Dãi dầm sương gió co ro

                     Mặc mưa kệ nắng chở cho bao người”.

Cuộc đời con người giống như một câu chuyện cổ tích mà ở đó ta là nhân vật chính mà thầy cô là những ông bụt, bà tiên giúp ta đi qua chông gai thử thách. Đời học sinh rất đẹp, nhưng ta chỉ có thể đi qua một lần, vì thế mỗi chúng ta cần biết nâng niu vẽ lên cho mình một hồi ức đáng nhớ bên thầy cô, bạn bè dưới mái trường thân yêu. Mùa thu gió nhẹ, thật thích hợp cho những ước mơ nảy mầm, cho vườn cổ tích có cơ hội nuôi dưỡng tâm hồn thánh thiện trong mỗi con người và để những “ông bụt, bà tiên” cải tạo những niềm hoang vu khô cằn còn xót lại nơi tâm hồn chúng ta bằng phép màu của tri thức. Mỗi chúng ta hãy cũng mỉm cười hòa mình vào dòng chảy xuyến xao.

Phạm Thị Lan Anh

0