25/05/2018, 16:11

Mong đợi một điều kì diệu

. Đêm qua đã có một buổi tiệc chia tay tuyệt vời và sắp tới đây Brian Hunter sẽ tiếp nhận công việc mà ông đã chuẩn bị kỹ càng trong nhiều năm qua. Charlie đã suy nghĩ rất lâu về những gì sẽ nói với người tiếp nhiệm. Ông sẽ đưa cho Brian bốn món đồ có ý nghĩa ...

. Đêm qua đã có một buổi tiệc chia tay tuyệt vời và sắp tới đây Brian Hunter sẽ tiếp nhận công việc mà ông đã chuẩn bị kỹ càng trong nhiều năm qua. Charlie đã suy nghĩ rất lâu về những gì sẽ nói với người tiếp nhiệm. Ông sẽ đưa cho Brian bốn món đồ có ý nghĩa đặc biệt với ông. Vật đầu tiên chỉ là một tranh thêu rất đơn giản, vật mà Pam đã làm ra ngay sau khi họ quyết định rời tập đoàn và bắt đầu xây dựng The Courage Place. Trên đó chỉ khắc:

 Đó chính là trích đoạn yêu thích của Charlie trong Kinh Thánh. “Mọi việc đều có thể xảy ra cho những người có lòng tin”. Ông đã kể câu chuyện ấy cả ngàn lần. Khi chúa Giêxu xuống núi cùng với Peter, James và John, ngang qua một đám đông thì có một người đàn ông chen ngang, ông cầu khẩn Ngài chữa lành cho con trai ông bằng cách tiêu diệt con quỷ dữ đang chế ngự cậu bé. Người đàn ông nói các môn đệ của ngài đã thử, nhưng đều thất bại. Ông khẩn cầu “Ngài có thể giúp không?” Nhưng Chúa Giêxu ngay lập tức hỏi ngược lại người đàn ông “Vậy ông có thể giúp không? Mọi việc đều có thể xảy ra cho những người có lòng tin”. Và thậm chí sau gần hai thiên niên kỷ, người ta vẫn có thể cảm nhận được nỗi thống khổ và niềm hy vọng trong lời nói của người đàn ông khi ông trả lời Chúa Giêxu “Con tin. Xin hãy giúp con vượt qua sự nghi hoặc”. Và sau đó cậu bé đã được chữa lành.

Charlie nói rằng, Chuá Giêxu chưa bao giờ tự nhận mình đã tạo ra điều kỳ diệu. Ngài thường bảo chính người được chữa lành đã làm nên điều kỳ diệu: “Niềm tin của con giúp con khoẻ mạnh, niềm tin của con giúp con toàn vẹn.” Và ngài cũng thường bảo ai trong chúng ta cũng có thể làm được những gì ngài đã làm nếu chúng ta có đủ lòng tin, cho dù lòng tin ấy chỉ nhỏ như hạt giống cây mù tạt. Charlie chỉ ra rằng lòng tin cho dù không trọn vẹn cũng đủ để giúp con trai của người đàn ông đó được chữa lành. “Con tin. Xin hãy giúp con vượt qua sự nghi hoặc”. Lòng tin chưa toàn vẹn ấy đã đủ để bắt đầu, và một khi bạn bắt đầu, lòng tin sẽ từ từ phát triển. Vấn đề không phải là chuyện thử xem bạn tin vào cái gì, mà là chuyện bạn có sức mạnh để tin hay không.

Trong lúc chờ Brian, Charlie suy nghĩ về việc không biết bao nhiêu lần trong ba mươi năm qua, ông như một người cha tuyệt vọng, rất muốn tin vào những giấc mơ của mình, những kí ức của tương lai, nhưng lại đấu tranh dữ dội để chế ngự sự tiêu cực của con quỷ lùn Gollum bên trong ông. Đã bao nhiêu lần lòng tin là vật duy nhất đứng giữa ông và sự thất bại, và đã thường xuyên thế nào lòng tin đó trở nên mỏng manh đến nỗi có thể làm cho hạt giống cây mù tạt nhỏ bé trở nên to lớn dường nào. Tuy vậy theo thời gian hạt giống lòng tin nhỏ bé ấy cũng trở nên lớn mạnh.

Những giấc mơ đầu tiên của ông và Pam dường như rất to lớn, bất khả thi. “Sẽ không thực hiện được dù trong mười đời nữa đâu,” Gollum cười khẩy, “ngươi có thể thực hiện dù chỉ một phần mười kế hoạch đó không. Kí ức của tương lai à? Hah! Chỉ là sự ảo tưởng huy hoàng mà thôi”. May mắn thay Charlie dần dần đã thuần hoá được Gollum. Nhìn lại quá khứ đến nay, những giấc mơ kia, những giấc mơ mà đã từng tưởng như to lớn lại thật sự rất nhỏ bé khi so sánh với việc The Courage Place đã phát triển thế nào trong mười năm qua.

Vật thứ hai Charlie có ý trao cho Brian là một tấm thiệp nhỏ ép nhựa mà ông luôn mang theo trong ví từ những ngày đầu. Nó đã bị nhàu nát vì đã được đọc hơn mười ngàn lần, mỗi sáng và mỗi tối trong hơn ba năm. Đó chính là câu danh ngôn của Napoleon Hill:

Những người thành công đều nhận ra rằng thành công to lớn nằm ở ngay phía sau thời điểm mà họ bị thuyết phục rằng sáng kiến của họ sẽ không thành công.

Trải qua nhiều năm, Charlie đã phạm nhiều sai lầm và kinh qua nhiều thất bại. Trong những năm sắp tới, Brian Hunter cũng sẽ giống vậy. Charlie hy vọng chút cảm hứng nho nhỏ này sẽ giúp ích cho Brian như nó đã giúp ông. Vật thứ ba Charlie sẽ để lại là cái chặn giấy, nó đã nằm trên bàn làm việc của ông từ những ngày đầu tiên. Đó là một mảnh đá granite được khắc ba chữ có sức mạnh nhất quả đất:

(Expect a miracle - EAM).

Nhiều năm qua, Charlie không những hy vọng và cầu xin những điều kì diệu, mà còn mong đợi chúng nữa. Mỗi khi kế hoạch kinh doanh của The Courage Place được cập nhật, trong bản ghi chép của riêng mình Charlie thường viết lên bìa ba chữ (EAM) để nhắc ông hãy mong đợi điều kì diệu. Quan điểm này là một phần trong chiến lược kinh doanh của ông cũng giống như việc nghiên cứu thị trường.

Charlie đi tới cửa sổ và nhìn xuống sân trường. Mọi thứ ông đang thấy bây giờ trước đây đã từng là một giấc mơ không thể thực hiện được. “Cần phải có một điều kỳ diệu,” một trong những thành viên ban quản trị đã từng nói khi Charlie chia sẻ tầm nhìn của ông về một trụ sở chính của trường, nơi mà sẽ có trung tâm hội nghị, trung tâm giải trí, phòng tập thể dục được trang bị hoàn chỉnh, và một trung tâm với nguồn tài nguyên toàn diện nhất thế giới. Charlie mỉm cười khi ông nhìn thấy đám đông đang tiến đến hội trường. Hôm nay Louisa Sheldon Henderson sẽ có bài diễn thuyết ở đó.

Ba mươi năm trước, khi Louisa đến sự kiện đầu tiên của Courgae place của Charlie, cô là một bà mẹ đơn thân đang phải đối mặc với trầm cảm, chứng cuồng ăn và thậm chí đã nghĩ đến việc tự tử. Lúc đó chỉ có ít hơn mười người tham dự và Charlie cảm thấy như muốn khóc hơn là diễn thuyết. Làm sao ông có thể biết được mình đang gieo hạt giống của sự kì diệu vào cuộc sống của những người khác vào buổi sáng mùa đông năm ấy tại phòng tập của khu trung tâm thành phố? Và để rồi hôm nay đây, một trong những điều kì diệu ấy sẽ lặp lại khi mà Louisa – người đã trở thành một trong những diễn giả nổi tiếng nhất nước – truyền lại hy vọng và dũng khí đến những người đang có mặt tại trung tâm hội nghị của The Courage Place. Cô đang gieo mầm mống của sự kì diệu cho những người khác trong tương lai.

Charlie nghĩ người ta thường hiểu lầm điều kì diệu là gì - và không là gì. Điều kì diệu không phải là một mánh khoé ảo thuật. Đó không phải là việc biến nước thành rượu mà là chuyển biến một người nghiên rượu thành một người bình thường. Điều kì diệu không phải là một sự kiện mà là một quá trình. Điều kì diệu không phải là sự giải thoát khỏi những rắc rối trong cuộc đời bạn ngay lập tức. Thường thì nguyên liệu quan trọng nhất để tạo ra điều kì diệu chính là thời gian. Chúa Giêxu từng nói rằng khi bạn cầu nguyện, nếu bạn cầu nguyện như thể lời khẩn cầu của bạn đã được đáp trả, thì nó sẽ như vậy. Người ta thường mất niềm tin khi những lời cầu nguyện của họ không được đáp ứng ngay lập tức. Charlie tin rằng ý của chúa Giêxu là nếu lời cầu nguyện của bạn được củng cố bởi niềm tin chân thành, khi bạn nguyện cầu bạn sẽ bỏ lại những nghi ngờ và lo lắng, thay vào đó sẽ tiếp tục làm việc và tiếp tục tin tưởng rằng lời nguyện cầu sẽ được đáp trả - có thể với một cách thần kì hơn những gì bạn có thể nghĩ tưởng tượng được – nhưng nó sẽ được đáp trả theo khái niệm thời gian của chúa, không nhất thiết phải là của bạn.

Điều kì diệu cũng không phải là sự bảo đảm thành công hay sự an toàn. Charlie luôn nhớ ông đã đọc một câu nói trong một quyển sách của Max Lucado, “Chúa vinh danh niềm tin vào những điều mạo hiểm”. Cuốn sách không đề cập đến việc Chúa sẽ tưởng thưởng cho niềm tin đó, mà nhấn mạnh là vinh danh sự nỗ lực thì quan trọng hơn là tưởng thưởng cho kết quả.

Charlie thường nghe người đời phàn nàn về sự bất an, và ông thường nhắc họ rằng những lời cầu nguyện được Chúa dạy trong Kinh Lạy Cha không hề nhắc gì đến bánh mì cho ngày hôm sau; chúng chỉ khuyên cầu xin để chúng ta được ban bánh mì cho ngày hôm nay. Đôi khi, điều kì diệu nhất là biết ơn về bánh mì của ngày hôm nay – sự may mắn trong hiện tại – và có niềm tin rằng bánh mì cho ngày mai rồi sẽ đến đúng giờ. Charlie nghĩ rằng, phần đông trong chúng ta không tin vào những điều kì diệu vì chúng khiến chúng ta sợ. Nếu những điều kì diệu có thể xảy ra, thậm chí là có thực, nhìn thấy trước được, thì điều đó có nghĩa là chúng ta phải mong đợi bản thân mình đạt được những điều cao hơn nữa nữa, nhưng chúng ta lại sợ sự cam kết đó.

Charlie mỉm cười khi ông nghĩ về câu chuyện Thánh Peter đi trên mặt nước. Mới đầu, điều đó dường như là một điều thật tuyệt vời, cái khả năng có thể bước đi trên mặt hồ đó, hệt như Jesus đã nói với ngài rằng ngài có thể làm được nếu ngài tin là ngài có thể. Nhưng một khi đã ở trên mặt nước, sự vững vàng của tâm trí biến mất và ngài bắt đầu chìm. Thật là một phép ẩn dụ chính xác cho nỗi sợ thành công, sự e ngại phải cam kết, đã cản trở bao nhiêu người đạt được hết mức tiềm năng của họ. Chúng ta trèo ra khỏi cái thuyền của sự thân thuộc và an toàn và bắt đầu bước đi trên mặt nước của sự khám phá và mạo hiểm. Rồi sau đó, khi chúng ta nhận ra bản thân mình đã đạt được điều kì diệu mà trong một khoảng thời gian dài dường như chỉ là một giấc mơ không thực, chúng ta lại bắt đầu chìm. Gánh nặng của nỗi sợ hãi và nghi ngờ nhấn chìm chúng ta xuống, và chúng ta la hét, “Cứu tôi với!” khi chúng ta cuống cuồng tìm cách để quay lại chiếc thuyền ban đầu.

Charlie khẽ cười khi ông quan sát những người cuối cùng chạy lộn xộn về phía trung tâm hội nghị. Một trong số nghịch lý sâu sắc nhất mà ông đã khám phá được trong suốt ba thập niên ông dành để xây dựng The Courage Place là thực ra bước đi trên mặt nước ngoài kia an toàn hơn là chen chúc ở trong thuyền. Ông đã nhận ra rằng, bước ra khỏi con thuyền và đi trên mặt nước chính là những gì Chúa Jesus nghĩ trong đầu khi Người khuyên chúng ta đừng che đậy những ngọn nến của mình bằng vải. Trong những bài diễn thuyết của ông suốt bao nhiêu năm, Charlie đã thường xuyên nói rằng chân lý quan trọng hơn là sự thật, và rằng niềm tin mạnh mẽ hơn là sự sợ hãi. Ông khuyên mọi người hãy giữ chặt những ghi nhớ về tương lai trong tâm trí, hãy tiếp tục bước đi ngoài kia, trên những mặt nước khó khăn nhất, bởi vì đó là nơi mà những điều kì diệu thực sự xảy ra. Giữ vững lòng dũng cảm và sự quyết đoán, và Mong chờ một Điều kì diệu.

Mong chờ một điều kì diệu, nhưng đừng gia hạn cho Chúa. Hầu hết các quá trình hình thành điều kì diệu là vô hình. Chúng liên tục diễn ra ngấm ngầm dưới bề mặt. Khi mà một kẻ nghiện rượu chuyển sang uống nước, có vẻ như là một điều kì diệu vừa xảy ra, nhưng thông thường, sự kiện đó chỉ là giai đoạn cuối của một quá trình dài và chắc hẳn là đầy gian khổ. Điều kì diệu tuyệt vời nhất không phải là một cái gì đó chỉ xảy ra tức thì, mà đúng hơn là một sự biến đổi lớn lao đã xảy ra ngầm bên trong, trong đầu và trong trái tim.

Bộ phim mà Charlie thích nhất luôn luôn là phim Người chơi vĩ cầm trên mái nhà và ông đặc biệt thích cảnh người thợ may Motel vượt qua mọi khó khăn, dành được vòng tay của người anh ấy yêu, Zeitel. Trong giây phút sung sướng, Motel chạy xuyên qua cánh rừng, hát vang về những điều kì diệu, và đặt biệt là điều kì diệu đã xảy ra bên trong anh khi anh đã đứng dậy như một người đàn ông để chiến đấu cho “giấc mơ không tưởng” của mình:

Nhưng trong tất cả những phép màu của Chúa

Điều kì diệu hơn hết thảy

Là từ một nhúm đất vô dụng này

Chúa đã tạo ra một con người ngày hôm nay

Charlie tin tưởng rằng đó chính là điều kì diệu tuyệt vời nhất mà tất cả chúng ta đều có thể đạt được: biến những nhúm đất vô dụng mà tất cả chúng ta đều được Chúa nặn ra lúc ban đầu, thành những con người hành động kì diệu mà từng chúng ta sinh ra để trở thành.

Vật thứ tư mà Charlie sẽ để lại cho Brian là một chiếc lông đại bàng bọc trong nhựa thuỷ tinh. Một ngày, Charlie đang đứng trên một bờ vực và nhìn xuống dòng Sông Xanh (*). Lúc đó có lẽ là thời điểm tồi tệ nhất trong cuộc đời của ông. Sau vài năm cố gắng vật lộn, The Courage Place đứng trước nguy cơ sụp đổ. Ông thậm chí còn chưa đạt gần được tới kế hoạch tài chính đã đặt ra, nợ nần chồng chất, lẩn tránh các cuộc điện thoại từ chủ nợ. Ông đã xem xét đến khả năng phá sản, nhưng biết chắc trong lòng rằng ngay cả bước đường cùng đó cũng không thể cho ông một sự khởi đầu mới mà ông dường như rất cần vào thời điểm đó. Trong khoảnh khắc đầy thương xót cho bản thân đó, ông thậm chí đã thấy mình cầu mong Chúa lấy đi cuộc sống của ông, vì ông đã không có đủ lòng can đảm để chính mình làm việc đó.

Sau khoảng tầm một giờ ngắm nhìn dòng sông chảy qua, sự chú ý của ông lùi dần một phần nào đó và ông bắt đầu tận hưởng mặt trời ấm áp và những cơn gió nhẹ. Và rồi ông cảm nhận một cảm giác chưa từng có trước đó; nó là sự thanh thản của sự yên tĩnh nội tại và niềm hồ hởi của một sự thúc đẩy lớn xảy ra cùng một lúc bên trong ông. Trong khoảnh khắc đó, có một con đại bàng bay dọc con sông về phía ông. Khi đến gần khúc rẽ của con sông, con chim to lớn tiếp tục bay thẳng về phía Charlie. Khi nó bay ngang đầu ông, con chim nghiêng lượn một chút và dường như cúi xuống nhìn Charlie. Nó bay vòng lại, lần này thấp hơn. Ở vòng bay tiếp theo con chim hạ cánh ngay bờ vực, cách Charlie không quá khoảng 3 mét.

Charlie ngồi im như tượng, ông không muốn làm xáo trộn điều thần kì vừa xảy ra. Ông yêu quý đại bàng và tất cả những loài chim săn mồi khác, và đã cho phép bản thân tin rằng bất cứ khi nào ông nhìn thấy một con, đó đơn giản là một thông điệp làm yên lòng Chúa gửi cho ông. Con chim chỉ đứng đó, dậm chân lên xuống như một người chiến binh hành quân tại chỗ, và sau đó dang rộng đôi cánh và quác lớn, như muốn cảnh báo với thế giới rằng đây là lãnh địa của nó và nó sẽ bảo vệ lãnh thổ bằng cả cuộc đời mình. Charlie có cảm giác rằng ngay cả ông lúc đó cũng muốn được chở che bởi con chim vĩ đại. Sau đó, con chim đại bàng gập cánh và đậu yên, ưỡn ngực và ngẩng cao đầu như một chiến binh cổ xưa đã cắm rễ vào vị trí của mình. Làn gió nhẹ lướt trên bộ lông, và dường như con chim đang mỉm cười, tự hào đầy kiêu hãnh và tráng lệ.

Charlie ngắm con chim rất chăm chú, và ông có thể nhận ra rằng, như tất cả những người chiến binh thực thụ, sự uy quyền mà nó có là đã phải chiến đấu gian khổ mới có được. Trên mình con chim để lại những giấu tích của rất nhiều trận chiến. Nhìn gần hơn, con chim có một bộ lông tả tơi, và một vết sẹo sâu dọc chiều dài một bên chân. Khi con chim nghểnh đầu về phía Charlie, ông có thể thấy nó đã bị mất một mắt.

Giờ đây ngồi trong căn phòng Charlie cảm thấy một hơi ấm của tình thương yêu dành cho con chim chợt bừng lên, hệt như ông đã thấy duy nhất một lần khi ông gặp nó, rất lâu trước đó. Ông có thể thấy hơi ấm đó rõ ràng hệt như mọi chuyện đang xảy ra vào chính buổi sáng đó. Con chim đã dõi theo Charlie trong suốt một thời gian dài qua một mắt còn lại của nó, và rồi nó khẽ cúi đầu nhún chào như muốn nói, “Được” với ông. Lúc đó, Charlie cảm thấy như là một đứa bé nằm trong bàn tay của Chúa – hoàn toàn không tự lực được, nhưng vẫn tuyệt đối được che chở khỏi bất kì nguy hiểm nào. Điều cuối cùng ông còn nhớ trước khi ngủ thiếp đi là nghe thấy tiếng quác lớn và tiếng đập cánh của chú đại bàng hộ mệnh, như là một lời cảnh báo truyền đi rộng rãi tới toàn thế giới rằng Charlie không thể bị làm phiền.  

Charie chưa bao giờ biết chắc chắn rằng con chim đại bàng đó đến với ông trong thế giới của vật chất thực hay là đến từ thế giới của những giấc mơ. Ông chưa bao giờ chắc chắn rằng chiếc lông tả tơi mà ông tìm thấy trên đá là do chú chim hộ mệnh để lại, hay là do tình cờ nó đã nằm đó. Điều đó không thực sự quan trọng. Từ thời điểm đó trở đi, Charlie biết hoàn toàn chắc chắn rằng ông không được phép thất bại trong sứ mệnh của mình. Ông sẽ phải đấu tranh, sẽ phải có những chiếc lông của mình tả tơi hoặc thậm chí phải mất cả một mắt, nhưng chừng nào ông còn chưa từ bỏ, ông sẽ thắng thế. Trong những năm sau đó, bất cứ khi nào có vẻ như ông đang thua trận, Charlie lại nhớ lại chú chim đại bàng đó, phần nào thêm oai vệ với những vết sẹo trên mình, và rồi ông quyết tâm tiếp tục chiến đấu.

Những vết sẹo của mình có thể không nhìn thấy được như là những vết sẹo trên mình con đại bàng, Charlie nghĩ thầm, nhưng chúng hoàn toàn có thật. Và giờ đây, vai trò của mình trong cuộc sống sẽ là phụng sự Brian và những người khác theo cách mà chú đại bàng đã phụng sự mình - là người hộ mệnh từ xa. Charlie nhìn lại một lần nữa bốn món đồ trên bàn. Rồi ông cười lớn. Hơn bất kì ai khác, Brian Hunter không cần phải có một cuộc nói chuyện động viên khích lệ khi anh dọn đến văn phòng này. Hai người đàn ông chỉ cần đơn giản là nói chuyện phiếm, và nhắc lại những hồi tưởng một lúc. Rồi Charlie rời khỏi phòng. Trên đường đi ra cửa, ông lặp đi lặp lại những từ đã dẫn đường cho ông trong suốt một thời gian dài:

Mơ một giấc mơ lớn,

Biến nó thành một ký ức về tương lai,

Và mong chờ một điều kì diệu.

 Lời kết:

Mơ vượt xa hơn giấc mơ trước

Sự giá lạnh của buổi sáng đã tan biến, nên Charlie đã buộc chiếc áo flanen đi phượt của mình bên ngoài ba lô của ông để phơi. Gần đúng ba mươi năm trước, ông đã viết trong cuốn Sổ Mơ một mục tiêu trong đời là dành riêng một tuần để đi phượt một mình trên Grand Canyon. Lúc đó, ông chưa bao giờ nghĩ rằng phải mất chừng ấy thời gian để thực hiện điều đó, nhưng mà giờ đây, ông đã ở nơi đây, cao trên rìa đá, nhìn xuống dòng sông Colorado. Ông chưa nhìn thấy một người nào khác trong bốn ngày liền.

Thật khó để duy trì một cách chừng mực sự choáng ngợp trước khung cảnh hùng vĩ, khi mà mỗi một khung cảnh diễn ra trước mắt đều dường như vượt hơn hẳn khung cảnh trước đó. Khi đi vòng quanh một góc núi, Charlie nhìn thấy một chỗ rỗng trên bức tường đá vôi thích hợp cho ông dừng chân. Đặt ba lô xuống đất, ông lôi ra một túi đậu phộng lẫn với nho khô (**) , chai nước, và cuốn nhật kí của mình. Ông nhặt chiếc gậy đi đường của mình, từ từ xoay nó trên tay, và đọc một lần nữa từng cái tên đã được khắc tỉ mỉ trên đó.

Mỗi một cái tên đem lại một kỉ niệm về một người nào đó đã giúp đỡ ông xây dựng The Courage Place thành một hiện tượng toàn cầu – giống như một cuộc vận động hơn là một cuộc kinh doanh – mà qua đó, hàng ngàn người đã tìm được cho mình một định hướng, sự dũng cảm và sự quyết tâm để theo đuổi định hướng đó. Việc kinh doanh đã phát triển theo nhiều hướng mà Charlie đã chưa bao giờ có thể đoán trước được trong những ngày đầu, và giấc mơ vẫn đang tiếp tục để trở nên ngày một lớn hơn.

Chiếc gậy đã là một món quà trong buổi tiệc chia tay ông nghỉ hưu vài tháng trước. Nó được tặng cho ông bởi Cheryl von Noyes, người đã trở thành tổng giám đốc điều hành của công ty Future Perfect Now sau khi Bill Douglas nghỉ hưu. “Hệt như chúng tôi đã dựa vào anh suốt những năm qua,” cô nói trong lời nhận xét của mình, “giờ chúng tôi muốn anh biết rằng anh có thể dựa vào chúng tôi ở bất kì nơi nào con đường anh đi dẫn anh tới.” Charlie biết rằng đó là lý do tại sao ông lại ở Hẻm núi lớn vào lúc này, và tại sao chuyến đi này đã bị trì hoãn suốt thời gian dài như vậy. Ba mươi năm trước, Alan Silvermane đã khuyên ông nên “Mơ vượt xa hơn giấc mơ trước.” Charlie hi vọng rằng Silvermane đã có thể tự hào về những gì ông đã đạt được; chàng trai Charlie ba mươi lăm tuổi ngồi trong văn phòng của Silvermane chắc hẳn sẽ vô cùng kinh ngạc khi rà soát lại những thành quả của người đàn ông sáu mươi lăm tuổi mà mình sẽ trở thành một ngày nào đó.

Mặc dù không nhiều người biết đến cái tên Charlie McKeever, The Courage Place đã trở thành một trong những thương hiệu được biết đến nhiều nhất trên thế giới. Hầu hết mọi bệnh viện, mọi sân bay, mọi trung tâm mua sắm, mọi nơi trên thế giới đều có một The Courage Place. Hằng ngày, hàng triệu người trên khắp hành tinh đều truy cập vào trang điện tử của The Courage Place để học tập và truyền cảm hứng hàng ngày. Những người tốt nghiệp từ The Courage Place đã bắt đầu những công việc kinh doanh và tạo ra hàng triệu việc làm mới; đã phục vụ địa phương, bang và chính phủ liên bang ở tất cả các cấp; đã bắt đầu những tổ chức phi lợi nhuận và các cơ sở để đối phó với những vấn đề cấp bách nhất của thế giới; và điều quan trọng nhất theoCharlie, là đã trở thành những người thầy giáo, hướng dẫn nhứng thế hệ kế tiếp những kĩ năng và thái độ của lòng can đảm và kiên định.

Giờ là lúc để Charlie mơ vượt trên cả giấc mơ trước. Ông có rất nhiều tiền và, ông hi vọng, rất nhiều thời gian để tiếp tục tạo ra một sự khác biệt, để tiếp tục kiến tạo nên một di sản lâu dài. Ông đã viết những ý tưởng vào cuốn nhật kí của mình được một thời gian rồi. Ông sẽ bớt dần cái danh sách đó xuống thành một vài điều mà ông thực sự hứng khởi. Trong một vài ngày tới, ông sẽ quyết định chọn một trong số những ý tưởng đó. Charlie mở cuốn nhật kí và rà soát lại danh sách của mình một lần nữa. Đó sẽ là một lựa chọn rất khó khăn. Nhìn xuống dòng sông, Ông thấy một đốm nhỏ dần dần lớn khi tiến lại gần ông. Thật là không bình thường, ông nghĩ, khi nhìn thấy một con quạ bay một mình cao như vậy, bay như diều gặp gió dọc theo con sông. Khi con chim tiến lại gần hơn, nó cất tiếng kêu lớn, và Charlie nhận ra rằng đó không phải là một con quạ.

Đó là một con đại bàng. Nó lao xuống dòng sông, như một thiên thần nhảy múa theo hơi thở của Chúa, tiến lại gần Charlie. Khi nó cách ông khoảng mười tám mét, con chim chao cánh và bay lại rất gần Charlie, gần như ông có thể với chiếc gậy là có thể chạm vào nó. Lúc này, ngay phía trên đầu của Charlie, con đại bàng lao xuống và quác một lần nữa. Charlie ngước lên và nhìn thẳng vào mặt con đại bàng hộ mệnh. Nó chỉ có một mắt.

Charlie nhắm mắt lại và đóng cuốn nhật kí, và mỉm cười với mặt trời. Ông có thể ngả lưng một lúc. Và mơ. Một giấc mơ mới. Một giấc mơ lớn hơn. Một giấc mơ vượt xa hơn cả giấc mơ trước.

Hết


(*) Sông Corolado chảy qua Miền Tây nước Mỹ

(**) Đồ ăn vặt trộn mà dân phượt Mỹ thường mang theo.

0