Hằng ngày được học tập dưới mái trường thân yêu em cảm thấy rất tự hào và hạnh phúc. Em hãy viết lại suy nghĩ của mình.
Chúc các bạn đạt điểm cao khi tham khảo bài viết tại www.nhungbaivanhay.net Đây là lần đầu tiên trong suốt năm năm học tại ngôi trường thân thương này em viết thư cho cô. Dù đã nhiều lần em rất muốn gửi thư cho cô để bày tỏ suy nghĩ của mình về những câu ca dao, tục ngữ trong mỗi tuần. Như ...
Chúc các bạn đạt điểm cao khi tham khảo bài viết tại www.nhungbaivanhay.net
Đây là lần đầu tiên trong suốt năm năm học tại ngôi trường thân thương này em viết thư cho cô. Dù đã nhiều lần em rất muốn gửi thư cho cô để bày tỏ suy nghĩ của mình về những câu ca dao, tục ngữ trong mỗi tuần. Như câu “Học thật, thi thật” trong tuần vừa rồi đã gây cho em nhiều cảm xúc và giúp em viết tới hai bài cảm nhận. Một bài nghĩa đen, một bài nghĩa bóng. Nhưng rồi em vẫn không đủ can đảm để gửi cho cô. Hôm nay, sau những lúc rảnh rỗi sau kì thi giữa học kì I, em viết một bức thư ngấn về ngôi trường mến yêu này, về thầy cô, bè bạn thân yêu.
Hàng ngày, em đến trường, được học hành, vui chơi, ăn uống, được sống trong vòng tay thầy cô, bè bạn. Em biết có một số bạn rất thích nghỉ học,không những thế, em còn biết có các bạn lười học đến độ giả bệnh để được nghỉ học ở nhà chơi để rồi không hiểu bài cũ. Thế nhưng đối với em mỗi ngày đến trường là một ngày vui. Đến ngày chủ nhật, em chỉ muốn nó trôi qua thật nhanh, thật nhanh để đến ngày hôm sau, là ngày thứ hai. Sáng thứ hai, em náo nức muốn chuẩn bị đồ đạc thật nhanh, thật nhanh để đến trường, gặp lại quang cảnh quen thuộc, gặp lại thầy cô, bạn bè thân thương. Em có cảm giác ngôi trường chính là ngôi nhà thứ hai mà em có.
Trong ngôi trường này, đôi với em bạn bè chính là anh em của nhau. Dù khác màu da, dù khác dòng họ, dù khác nguồn gốc, dù khác cha khác mẹ, khác họ khác tên nhưng các bạn vẫn coi nhau như anh em ruột thịt. Tuy vậy, nhiều lần, em thấy các bạn đánh nhau chỉ vì một món đồ chơi hay một lí do vặt vãnh, nhỏ nhặt nào đó mà em cảm thấy khó hiểu. Em không thể hiểu vì sao các bạn không thể nhường nhịn nhau một chút. Tuy em chưa làm ra đồng tiền nhưng em cảm thấy một hai lá bài hình chưa đáng năm trăm là một lí do quá nhỏ nhặt để có thể làm các bạn cãi nhau, đánh nhau để rồi đánh mất tình bạn của nhau, làm mếch lòng nhau. Mỗi khi thấy các bạn đánh nhau, cãi nhau, chửi nhau, em trăn trở, cốtìm ra lí do làm các bạn hành động như vậy.
Đôi với thầy cô, em đều quý từng người thầy, từng người cô. Thầy cô có công ơn đối với em như trời, như biển. Thầy cô dạy em từng con chữ, từng âm vần, từng con số, từng phép tính. Thầy cô có công lao to lớn mà em không sao đếm xuể. Thầy cô như cha, mẹ của em. Trong một bài hát, người cô đã được ví như mẹ hiền và mẹ hiền được ví như cô giáo. Mỗi khi em phạm lỗi, em đều cố tìm ra lỗi sai để rút kinh nghiệm mà không tái phạm làm thầy cô buồn. Người xưa đã có cầu thành ngữ nói về thầy cô:
Nhất tự vi sư, bán tự vi sư.
(Một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy)
Ý nói dù người đó có dạy mình điều nhỏ nhặt gì thì người vẫn là thầy mình, mình phải kính trọng người ấy.
Ngôi trường này cứ mỗi năm lại một đổi mới, một đẹp hơn trước. Trường cũng như ngôi nhà của em. Tại đây em cũng ăn học, ngủ nghỉ và có bạn bè là anh em, thầy cô là cha mẹ. Em có một cảm xúc không thể tả hết bằng lời với ngôi trường yêu dấu, thân thương này. Ngày đầu đi học tại ngôi trường mến yêu này, em rụt rè, sợ hãi nhìn các bạn bên cạnh và các anh chị lớn hơn mà như muôn òa khóc. Lúc ấy, em chỉ muốn buổi học trôi qua thật nhanh. Thế mà, bây giờ em đã thành một người anh, người chị cả của trường. Em không còn cảm giác bỡ ngỡ, sợ hãi, rụt rè của những ngày tháng cũ trước kia. Ngôi trường này đã gắn bó từ ngày đầu đi học của em tới tận bây giờ. Em đã có bao kỉ niệm đẹp, xâu, vui buồn trong suốt bao năm tháng. Ngôi trường này đã như gắn liền với tuổi thơ em. Nó đã cùng em lớn lên từng ngày, mỗi ngày một trưởng thành hơn.