05/02/2018, 12:25

Tưởng tượng và viết tiếp đoạn kết cho những câu truyện sau: Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy – Bài tập làm văn số 2 lớp 10

Tưởng tượng và viết tiếp đoạn kết cho những câu truyện sau: Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy – Bài tập làm văn số 2 lớp 10 4.83 (96.67%) 6 đánh giá Xem nhanh nội dung1 Tưởng tượng và viết tiếp đoạn kết cho những câu truyện sau: Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng ...

Tưởng tượng và viết tiếp đoạn kết cho những câu truyện sau: Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy – Bài tập làm văn số 2 lớp 10 4.83 (96.67%) 6 đánh giá Xem nhanh nội dung1 Tưởng tượng và viết tiếp đoạn kết cho những câu truyện sau: Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy – Bài làm 1 2 Tưởng tượng và viết tiếp đoạn kết cho những câu truyện sau: Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy – Bài làm 2 3 Tưởng tượng và viết tiếp đoạn kết cho những câu truyện sau: Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy – Bài làm 3 Tưởng tượng và viết tiếp đoạn kết cho những câu truyện sau: Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy – Bài làm 1 Sau khi Triệu Đà chiến thắng An Dương Vương, Trọng Thuỷ (TT) cùng vua cha quay trở về đất nước. Mặc dù trở thành người anh hùng của dân tộc nhưng TT không thoát khỏi sự dằn vặt của lương tâm vì dã trót lừa dối Mị Châu (MC), người vợ yêu quý của mình. Khi nhớ đến người con gái ấy, chàng lại buồn, ra giếng nước – nơi mà Mị Châu hay ngồi chải tóc để nhớ về những kỉ niệm về nàng. Một hôm, chàng thấy bóng Mị Châu dưới nước, nàng vẫy tay gọi chàng, chàng thấy đôi mắt to, đen, tròn của người vợ yêu đang nhìn chàng… TT nhảy xuống giếng với hi vọng được gặp Mị Châu, mong được nàng thông cảm và tha thứ cho những việc mà mình đã làm. Nhưng ngờ đâu, đó chỉ là ảo ảnh, là hình ảnh do TT tưởng tượng ra vì luôn nghĩ về MC… Khi nhận ra mình đã nhìn nhầm, chàng cũng không ân hận, chàng phó thác số phận cho ông trời định đoạt, chàng muốn về với biển cả, nơi mà vợ mình đã bị chính cha ra tay chém chết… Chàng muốn chết để đền tội với MC. Về phần MC, sau khi chết, nàng được Rùa Vàng giúp đỡ cho sống ở Long Cung, ở đây, dù sống trong thế giới đầy đủ, sung sướng nhưng những kí ức về TT vẫn không hề nhạt dần theo thời gian… Hằng đêm, nàng khóc, khóc vì một phần do nhớ chồng, nhớ quê hương, nhớ dân tọc, khóc vì giận TT đã lừa dối, phải bội mình, khóc vì ân hận đã yêu TT một cách mù quáng, lú lẫn,..vì TT mà giờ đây nàng đã là tội đồ của dân tộc. Nhiều lúc , MC thấy tuyệt vọng vì số phận nàng sao mà bi ai đến thế, nàng buồn cho chính số phận của bản thân, may mà nhờ An Dương Vương, Rùa Vàng, Thuỷ Linh công chúa (con của Long Vương) an ủi, lòng nàng cũng nhẹ bớt… Nhưng mỗi lúc nhớ đến chồng mình, nỗi đau trong tim lại trào dâng, từng dòng lệ cay chảy ra từ khóe mắt nàng… Thần kim quy thấy tình cảm giữa MC và TT vẫn còn sâu đậm nên ra tay giúp đỡ, cho 2 người gặp lại nhau. Xác TT vữa ra, trôi theo dòng nước đến biển Đông, hồn chàng bay theo gió, thần KQ liền nhập thành một, ban cho khả năng sống dưới nước, báo mộng rằng vợ chàng, MC đang sống ở long cung. TT mơ thấy vậy liền tìm cách xuống long cung tìm người vợ, và, một câu chuyện mới lại bắt đầu….. TT tìm đến được Long cung, trước mắt chàng là một cơ ngơi đồ sộ, nguy nga, lộng lẫy mà chàng chưa từng thấy. Cổng long cung được canh gác cẩn thận với đội quân hùng hậu. TT đứng đấy ngước nhìn chưa kịp nói thì bị hai vị Thủy thần gần đó chặn lại, hỏi: -Tên kia, mày là ai? đến đây làm gì? có biết đây là chốn long cung uy nghiêm không? TT mới nghe đã sợ, nhưng vì muốn được gặp vợ, chàng dũng cảm trả lời: – Thưa hai vị, con là TT, vợ con là MC. con đến đây vì được thần kim quy báo mộng rằng vợ con đang ở trong này… Rồi chàng thành thật kể lại câu chuyện giữa chàng và MC, đúng lúc đó, Thuỷ Linh công chúa đang định đi ra khỏi long cung, gặp chàng thì nói: – Đây là bạn ta, các người hãy để chàng vào trong TT được Thuỷ Linh công chúa dẫn đến chỗ MC… Trong long cung, cảnh thật đẹp. Từng đàn cá bơi lội tung tăng, từng rặng san hô đủ màu sắc, đây đúng là chốn thần tiên. Bỗng, TT thấy mình đang ở một nơi rất đẹp, không gian yên tĩnh. Trước mắt chàng, xa xa là một người con gái với mái tóc dài mượt đang ngồi chơi đàn, tiếng đàn sao mà sầu, bi ai đến thế. Dựa vào hình dáng người con gái, dựa vào mái tóc, vào âm thanh của bản nhạ thì chàng không thể nhầm được. Đó là MC! Chàng kêu to tên vợ, chạy đến bên vợ, nhưng về phần MC, nàng sợ, hoảng hốt bỏ chạy. Nàng chạy trốn người đã phản bội mình, TT đuổi theo, bắt được nàng, MC vẫn im lặng, nhìn TT bằng ánh mắt căm thù, oán giận, lẫn chút nhớ nhung, Trọng Thuỷ nhận ra điều đó, chàng nói: – MC, sao nàng chạy trốn ta, ta biết ta có lỗi, ta đã phải bội nàng, nhưng xin hãy hiểu ho ta, ta không còn lựa chọn nào khác. Là phận con, ta phải tuân lệnh cha, ta biết ta sai, nhưng nàng chớ hiểu nhầm ta không yêu nàng, đừng nghĩ rằng rằng ta cưới nàng chỉ vì âm mưu xâm lăng. Trong lòng ta lun có nàng, ta nhận ra khi nàng không ở bên ta, ta không thể sống được.. xin hãy tha thứ cho ta. Mặc dù TT đã xin lỗi chân thành nhưng MC không nói gì, nàng im lặng ngắm nhìn người chồng bấy lâu nay nàng mong nhớ, cũng là người đã phản bội nàng. Tim MC đau nhói, nàng không biết làm gì để vẹn đôi đường. Tại sao ông trời lại nỡ làm vậy với nàng chứ, để nàng gặp TT, yêu chàng và giờ đây lại oán thù chàng, nhưng trái tim yếu đuối kia đã thuộc về TT mất rồi. – Xin đừng im lặng với ta, nàng hãy nói gì đi, đánh ta, mắng ta cũng được, xin nàng đừng im lặng, nàng làm thế ta buồn lắm, mọi chuyện xảy ra chỉ vì âm mưu của phụ thâm ta. Thật tình ta không biết phải làm sao nữa, thôi thì mọi việc, mọi tội lỗi đều do ta gây ra, nhưng xin hãy trở về với ta – TT nói. MC ngắm TT, người chàng ốm, xơ xác đi nhiều vì lo nghĩ, nàng cũng muốn quay lại với TT nhưng lại sợ. mị châu với hai hàng lệ đẫm tuôn trào, nói: – TT chàng ơi, thiếp biết chàng nói thật, nam nhi đại trượng phu phải đặt sự nghiệp lên đầu. Nhưng thiếp không thể, nếu quay lại, nỡ chàng lại phải bội thiếp thì sao? Bây giờ thiếp đã là tội đồ của dân tộc, nếu quay lại tội thiếp nặng gấp bội phần. – Không đâu nàng ơi, ta thề sẽ không phản bội nàng đâu, nếu không giữ lời hứa ta sẽ bị ngũ mã phanh thây, thân xác không vẹn toàn đời đời bị khinh bỉ, suốt kiếp không siêu thoát. Đi, nàng hãy đi cùng ta đến gặp cha nàng cùng thần kim quy, ta sẽ xin cho hai vị cho chúng ta được sống hạnh phúc bên nhau, dù trải qua bao nhiêu gian khổ đi chăng nữa, ta chỉ muốn sống cùng nàng tới bạc đầu. Đầu tiên, MC lưỡng lự song cũng đồng ý, hai người đến gặp vua cha. Tại đây, An Dương Vương cùng rùa vàng đang đánh cờ nói chuyện. Sau khi nghe kể về đôi trẻ, An Dương Vương không biết làm sao. Thấy vậy rùa vàng liền nói: – Thôi thì hai con hãy đi cùng ta đến gặp Ngọc Hoàng, nếu người đồng ý hai con sẽ được như ý muốn, còn không thì MC chỉ có thể ở lại đây cùng cha. Nói rồi, TT, MC được rùa vàng dẫn đến gặp Ngọc Hoàng, sau khi nghe chuyện, hoàng hậu cảm động rơi lệ, xin Ngọc Hoàng ân xá cho đôi trẻ, nhưng còn tội của hai người thì sao? Ngọc Hoàng phán rằng: – Thôi thì tình cảm của hai con vẫn còn lưu luyến nhưng tội thì không thể tha thứ, hai con hãy xuống hạ giới làm việc thiện ba năm, sau ba năm sẽ được đầu thai, sống chung với nhau, còn hạnh phúc hay không thì tùy thuộc vào hai con. Hai người chưa kịp nói lời chia tay thì đã được Ngọc Hoàng đưa xuống hạ giới. MC đầu thai vào gia đình quan chức , nàng vẫn vậy, xinh đẹp nết na, nhưng trái tim của nàng giờ đây mạnh mẽ hơn, nàng hay giúp người, làm việc thiện… về phần TT, chàng trở thành một anh ngư dân chăm chỉ, tốt bụng… Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó đã 3 năm, thời hạn để hai người gặp nhau đã đến. MC gặp TT, hai người ôm lấy nhau khóc, nước mắt đã xóa đi hết những tội lỗi trước đây, hai người cưới nhau sống hạnh phúc quá đỗi. Về phần Triệu Đà, vì con đi lâu mà không thấy về, nhớ con, hắn đổ bệnh mà chết. Tình yêu mà MC và TT trao cho nhau vẫn còn sáng chói như ngọc trai được rửa trong giếng nước nơi TT thấy bóng vợ mình. Câu chuyện giữa hai người thật cảm động, đó cũng là bài học cho chúng ta, hãy yêu thật lòng, hãy tin vào cuộc sống bạn nhé! Tưởng tượng và viết tiếp đoạn kết cho những câu truyện sau: Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy – Bài làm 2 Ngay sau khi Trọng Thuỷ tự tử ở giếng Loa Thành, vì yêu vợ da diết, xác của chàng rữa ra, ngấm qua mạch nước ngầm vào đất rồi mạch nước ngầm mang chang ra biển cả mênh mông. Về phần hồn chàng sau khi bay lên(như là một điều kì lạ) bị gió thổi bay đi ra biển rồi tạt xuống biển Đông. Camr thông cho tấm long yêu thương vợ của chàng, sự thuỷ chung, ngây thơ của Mị Châu, Rùa Thần đã hội tụ hồn và xác của Trọng Thuỷ, dung` nước tạo nên hình hài Mị Châu rồi nhập hồn nàng vào. Rùa Thần hẳn muốn hai người họ ở bên nhau nhưng sự thể ra sao thì tuỳ vào Mị Châu(hồi sau sẽ rõ). Trọng Thuỷ, sau khi được sông lại và được Rùa Thần báo mông rằng Mị Châu đang ở thuỷ cung, đã ngày đêm bơi lặn tìm nàng. Sau bao khó khăn gian khổ, chàng đã tìm được thuỷ cung. Đến cổng, chang bị hai ngưu thuỷ thần lại và hỏi: -Nhà nguoi là ai, xuống đây có việc gì! Đây là chốn thanh bình, không cho phép người trần mắt thịt với bản chất xấu xa xuông đây làm nhiễu loạn. -Thưa hai vị thuỷ thần -Trọng Thuỷ đáp- sau cái chết của vợ, con vô cùng đau khổ, nhớ nàng da diết, trong lúc tuyệt vọng lầm tưởng bong nàng ở dưới giến khơi, con đã nhảy xuống giếng đuổi theo nàng. Sauk hi chết con được Rùa Thần cứu sống và báo mộng Mị Châu (vợ của con) đang ở chốn này, con khẩn thiết hai vị cho con được vào. Nghe những lời nói chân thành của Trọng Thuỷ và cũng được Rùa Thần dặn trước, hai vị thuỷ thần cảm động cho Trọng Thuỷ vào. Vào đến trong, chàng cảm thấy thậ ngỡ ngàng, kinh ngạc trước cảnh đẹp còn hơn cả hoàng cung, một vẻ đẹp thần tiên mà hồi nhỏ chàng đã tưng mơ ước một lần được xem. Trước mặt chàng, cá nối đuôi nhau vui đùa nhảy múa, xa xa là khu vườn đầy loài hoa kì lạ…và ở đó giữa khu vườn có một người ngồi mơ mộng (chính là Mị Châu). Vừa nhìn thấy nàng Trọng Thuỷ đã nhận ra, chàng vui mừng reo lên như đứa trẻ vội chạy đến gần nàng. Nghe lời gọi da diết của Trọng Thuỷ, tình yêu sét đánh lại trỗi dậy, nhưng nàng không tin sao chàng lại xuống được đây. Mỗi lúc tiếng gọi lại to hơn, da diết hơn, nàng không thể nhầm được nàng quay lại thì nhìn thấy Trọng Thuỷ đang ở ngay trước mặt mình. Hai người nhìn nhau lặng một hồi rồi khóc. Cảnh vật như dừng lại. -Ôi, nàng ơi! –Trọng Thuỷ nói- Xa nàng bao nhiêu lâu mà ta vẫn nhung nhớ, ta ăn không ngon, ngày đêm tưởng nhớ nàng, vì quá yêu nàng mà ta đã lầm tưởng bong nàng dưới đáy giếng rồi nhảy xuông tự tử. Nay ta đã được gặp lại nàng, long` ta sung sướng biết bao. -Mị Châu đáp: Chàng ơi, thiếp cũng vậy, thiếp cũng nhớ chang da khôn xiết, thiếp cũng khó ăn khó ngủ, hang ngày thiếp đều ra đây ngắm nhìn cảnh vật, nhìn những đoá hoa tươi thắm kia mà nhớ đến những bó hoa mà chàng đã tặng cho thiếp, nhìn những đoi cá tung tăng bơi lội nhảy múa mà nhớ đến những ngày chúng ta vui vẻ bên nhau. Ôi! Nhưng thật chớ true, thiếp nay đã mang danh tội đồ của đất nước, thiếp khó long mà có thể chung sống với kẻ thù của dân tộc mình. Sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp khiến thiếp đau khổ? Thiếp thật ngơ dại, ngây ngất vì tình yêu mà nghe theo chàng! Nghe những lời đó, Trọng Thuỷ bỗng nhói đau, xót xa ân hận. -Nàng ơi! Tình yêu của ta thần linh có thể chứng giám. Tình yêu của ta, mọi thần dân ta đều biết. Ta thật ân hận khi nghe theo lời vua cha nhưng nàng hãy hiểu cho ta, tha thứ cho ta, phải lừa dối nàng, long ta đau như cắt nhưng đó là mệnh lệnh cua cha ta, là áp lực của của cha và của cả thần đan ta, long ta vô cùng bối rối, trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầ, Nàng có biết ta đã chịu dày vò, bị dằn vặt như thế nào không, ta phải chịu áp lực kinh khủng không tưởng tượng nổi, trong long` ta luôn có nàng. Nếu ta có lời gì sai trái tax in chịu mọi hình phạt kinh khủng nhất:ngũ mã phanh thây hoặc hơn thế. Ta thật sự xin lỗi. Cảnh vật. Xung quanh nhu xao động, dòng nước chảy nhẹ nhàng hơn, những đoá hoa ngừng đung đưa lay động. Mị Châu mắt ướt lệ, giọng nghen ngào: -Thiếp tin vào tình yêu cảu chàng, tin rằng những tình cảm trước kia chàng dành cho thiếp là chân thật không giả dối. Thiếp cũng biết một đấng nam nhi phải lấy sự nghiệp, giang sơn của mình làm trọng. Nếu thiếp vẫn theo chàng thì có lẽ thiếp sẽ bị ngàn đời nguyền rủa, vạn lời phỉ nhổ, muôn đời không dung. Thiếp đã vì tình cảm mà đem đấ nước giao cho kẻ địch. Mà thiếp theo chàng thì nhỡ đâu bị chàng lừa dối lần nữa vì thiếp quá ngây thơ, yêu chàng. Ôi! Số phận người con gái như thiếp đây thật là khổ, thật bất công. Thanh minh, thuyết phục Mị Châu một hồi mà không được. Trọng Thuỷ đi đến quyết định táo bạo. -Ta thề rằng sẽ không bao giờ lừa dối nàng nữa. Nếu nàng vẫn chưa hẳn tin ta, vẫn sợ những lời đàm tiếu thì nàng hãy cùng ta đi gặp vua cha của nàng xin người tha thứ và nếu có thể ta và nàng sẽ lên gặp thượng đế xin người cho chúng ta được ở bên nhau. Mị Châu hơi do dự, sợ sệt nhưng vẫn đồng ý: -Số phận thiếp đã do trời quyết định, nay chờ vào sự an bài của ông trời vây. Nói rồi, hai người mạnh dạn tìm gặp An Dương Vương, ông đang chơi cờ cùng với Rùa Thần. Rùa Thần thấy hai người đi cùng nhau thấy làm vui, An Dương Vương tỏ ý tức giận nhưng trong long ông vẫn thương con. Thưa cha đáng kính! –hai người nói- xin cha hãy tha thứ cho tội lỗi của hai chúng con. Chúng con sẽ nhớ ơn, cảm kích người vô cùng. An Dương Vương tỏ ra lạnh lung định nói “không bao giờ” nhưng có cái gì đó trong ông ngăn lại. Ông nói: -Ta khó long tha thứ cho các ngươi nhuwngnếu ông Trời quyết định thì ta chẳng có gì để nói nữa cả. Trọng Thuỷ, Mị Châu hơi vui mừng đáp: “Cám ơn vua cha” , chào tạm biệt rồi xin Rùa Thần dẫn lên Thiên Đình. Trước mặt Thượng Đế hai người cùng đồng tâm: -Chúng con là Trọng Thuỷ và Mị Châu, chúng con biết chúng đều gây ra tội lỗi, chúng con rất ân hận và xin cam kết từ nay chúng con sẽ tu tâm tích đức bù đắp lại lỗi lầm của mình. Xin Thượng Đế tha thứ và cho chúng con được ở bên nhau. Thượng Đế suy nghĩ hồi lâu rồi dõng dạc nói, giọng của người vừa uy nghi vừa vang rền như sấm: -Tuy các ngươi đã có tội lỗi, nhưng đã biết hối cải. Ta cũng động long trước tình cảm của đoi ngươi nhưng tội lỗi thì khó mà xoá được. Vậy ta phạt hai ngươi xa nhau ba năm tu than tích đức rồi mới được chung sống với nhau. Trọng Thuỷ và Mị Châu cảm tạ ân điển rồi xuống trần gian. Ba năm sau họ gặp lại nhau và chung sống vui vẻ hạnh phúc.(Bật mí: họ sinh được hai đứa con”một trai, một gái”, con trai giống Trọng Thuỷ, con gái giống Mị Châu) Tưởng tượng và viết tiếp đoạn kết cho những câu truyện sau: Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy – Bài làm 3 Tất cả dường như lại chìm trong im lặng. Mị Châu cất lời khe khẽ hát một giai điệu êm ái như nước, ngọt ngào như mật nhưng phảng phất vẻ thê lương khôn cùng: – Bán can nguyệt. Nhất xuyên tuyết. Vân Nguyệt độ khẩu phỏng cố nhân. Giang san bạn quân khoát. Vân tịch mịch. Thủy tịch mịch. Hành tẫn tà dương độc ngâm ca. Vị thùy lệ doanh tiệp… (Trăng lên chừng núi. Trên sông tuyết phủ. Nơi bến đò Vân Nguyệt tìm người xưa. Chốn núi sông phóng khoáng kết bạn với chàng. Mây hắt hiu. Nước lặng im. Một mình ngâm nga đi dưới ánh tà dương. Vì ai lệ tràn mi?…) Rồi nàng nhìn Trọng Thủy, ánh nhìn chứa đầy nhu tình, nồng ấm như thưở nào hai người còn bên nhau. Nàng hỏi chàng, giọng nói vui vẻ nhưng ánh mắt lại buồn đến khôn cùng: –Chàng còn nhớ bài hát này chăng? Khúc hát này tuy bi ai nhưng lại chứa đựng một niềm hạnh phúc khôn tả. Chàng đã từng nói như vậy mà. Bởi vì người thiếu nữ tuy không thể bên người nàng yêu nhưng có thể gặp được một tri kỉ trong vạn người là đã mãn nguyện rồi. Lúc ấy thiếp không đồng tình, cho chàng là gàn dở. Nhưng bây giờ thiếp đã nhận ra rồi, chàng nói đúng. Có thể gặp được tri kỉ là mãn nguyện lắm, là hạnh phúc lắm… Nhưng biết làm sao bây giờ? Thiếp lại là người tham lam, muốn ở bên người tri kỉ suốt đời suốt kiếp, mãi không rời. Biết làm sao bây giờ? Giọng nàng vỡ òa trong đau đớn. Phải, nàng đang rất rất đau lòng, cứ như hàng trăm, hàng vạn lưỡi dao cứa vào. Trọng Thủy cứ lặng im, thống khổ nhìn nàng. Thà rằng nàng cứ chửi mắng, đánh chàng cũng được, ít ra chàng còn thấy đỡ khổ tâm như thế này. Tại ai chứ? Tại chàng ư? Hay tại nàng? Không, không phải. Tất cả đều do dã tâm của cha chàng, Triệu Đà Vương. Nhưng nếu chàng không tuân theo mệnh lệnh đó thì sự việc cũng không nên nỗi này, nàng không phải chết mà chàng cũng chẳng trở thành tội nhân. Rốt cuộc là tại ai đây? Tại ai? Thôi thì chỉ biết trách bản thân chàng, do chàng mà thôi… Những thời khắc còn lại mau chóng trôi qua trong tiếng nức nở của Mị Châu và ánh mắt bi thiết của Trọng Thủy. Tiếng âm vang lúc chàng xuất hiện lại cất lên: –Thời hạn một canh giờ đã hết. Tội nhân Trọng Thủy mau chóng về Chấp pháp điện lĩnh án. Ngay lập tức thân thể chàng tự nhiên bay lên như thể có bàn tay vô hình của ai đó kéo chàng đi. Chàng cố nói vài lời sau cuối trước khi biến mất: -Nàng bảo trọng, nếu có kiếp sau, ta sẽ tìm nàng. Vĩnh biệt… Dòng lệ tuôn rơi, nàng nói lớn: –Vĩnh biệt… Khi chàng biến mất, Mị Châu khuỵu xuống, nói trong làn nước mắt: –Chúng ta sẽ không có kiếp sau đâu… Mãi mãi thiếp sẽ không được ở bên chàng, ngàn năm nữa cũng sẽ không, vạn năm nữa cũng sẽ không… Tội chúng ta sâu hơn biển lớn, sẽ không được siêu sinh… Sau đó, Mị Châu xin Diêm Vương chịu tội nhưng lại được điều xuống Thủy cung, làm cung nữ bầu bạn với Thủy Linh công chúa. Thủy Linh công chúa đã nhiều lần định xin cho nàng được hóa kiếp nhưng đều bị nàng ngăn cản, nàng nói nàng không xứng đáng được siêu sinh. Còn về phần Trọng Thủy, chàng phải chịu những hình phạt nặng nhất dưới Âm phủ. Chàng không kêu ca, oán thán, vì chàng biết đó là cái giá phải trả. Chàng cũng không được đầu thai, mãi mãi chịu những hình phạt khắc nghiệt nhất ở cõi Minh ty… Từ khóa tìm kiếm:tưởng tượng an dương vươngkết thúc truyện khác cho truyện An Dương Vương Mị Châu và Trọng Thủyhãy tưởng tượng và kể tiếp truyện An Dương Vương và Mị Châu Trọng Thủyem hay viet tiep cau chuyen mi chau trong thuyviết tiếp câu chuyện an dương vươngke tiep truyen an duong vuong mi chau trong thuy Bài viết liên quanKể lại một kỷ niệm sâu sắc nhất về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô – Bài tập làm văn số 2 lớp 10Bài tập trắc nghiệm Sinh học lớp 11 Bài 24: Ứng độngBài tập trắc nghiệm Hóa học lớp 10 Bài 21: Khái quát về nhóm halogenBài tập trắc nghiệm Hóa học lớp 12 Bài 33: Hợp kim của sắtBài tập trắc nghiệm Vật lý lớp 12 Mẫu nguyên tử Bo (phần 3)Bài tập trắc nghiệm Vật lý lớp 10 Phương trình trạng thái của khí lí tưởngBài tập trắc nghiệm GDCD lớp 11 Bài 9: Nhà nước xã hội chủ nghĩa (phần 1)Bài tập trắc nghiệm GDCD lớp 10 Bài 1: Thế giới quan duy vật và phương pháp luận biện chứng (phần 2)

Xem nhanh nội dung

Tưởng tượng và viết tiếp đoạn kết cho những câu truyện sau: Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy – Bài làm 1

Sau khi Triệu Đà chiến thắng An Dương Vương, Trọng Thuỷ (TT) cùng vua cha quay trở về đất nước. Mặc dù trở thành người anh hùng của dân tộc nhưng TT không thoát khỏi sự dằn vặt của lương tâm vì dã trót lừa dối Mị Châu (MC), người vợ yêu quý của mình. Khi nhớ đến người con gái ấy, chàng lại buồn, ra giếng nước – nơi mà Mị Châu hay ngồi chải tóc để nhớ về những kỉ niệm về nàng.

Một hôm, chàng thấy bóng Mị Châu dưới nước, nàng vẫy tay gọi chàng, chàng thấy đôi mắt to, đen, tròn của người vợ yêu đang nhìn chàng… TT nhảy xuống giếng với hi vọng được gặp Mị Châu, mong được nàng thông cảm và tha thứ cho những việc mà mình đã làm. Nhưng ngờ đâu, đó chỉ là ảo ảnh, là hình ảnh do TT tưởng tượng ra vì luôn nghĩ về MC… Khi nhận ra mình đã nhìn nhầm, chàng cũng không ân hận, chàng phó thác số phận cho ông trời định đoạt, chàng muốn về với biển cả, nơi mà vợ mình đã bị chính cha ra tay chém chết… Chàng muốn chết để đền tội với MC.

Về phần MC, sau khi chết, nàng được Rùa Vàng giúp đỡ cho sống ở Long Cung, ở đây, dù sống trong thế giới đầy đủ, sung sướng nhưng những kí ức về TT vẫn không hề nhạt dần theo thời gian… Hằng đêm, nàng khóc, khóc vì một phần do nhớ chồng, nhớ quê hương, nhớ dân tọc, khóc vì giận TT đã lừa dối, phải bội mình, khóc vì ân hận đã yêu TT một cách mù quáng, lú lẫn,..vì TT mà giờ đây nàng đã là tội đồ của dân tộc. Nhiều lúc , MC thấy tuyệt vọng vì số phận nàng sao mà bi ai đến thế, nàng buồn cho chính số phận của bản thân, may mà nhờ An Dương Vương, Rùa Vàng, Thuỷ Linh công chúa (con của Long Vương) an ủi, lòng nàng cũng nhẹ bớt… Nhưng mỗi lúc nhớ đến chồng mình, nỗi đau trong tim lại trào dâng, từng dòng lệ cay chảy ra từ khóe mắt nàng…

Thần kim quy thấy tình cảm giữa MC và TT vẫn còn sâu đậm nên ra tay giúp đỡ, cho 2 người gặp lại nhau. Xác TT vữa ra, trôi theo dòng nước đến biển Đông, hồn chàng bay theo gió, thần KQ liền nhập thành một, ban cho khả năng sống dưới nước, báo mộng rằng vợ chàng, MC đang sống ở long cung. TT mơ thấy vậy liền tìm cách xuống long cung tìm người vợ, và, một câu chuyện mới lại bắt đầu…..

TT tìm đến được Long cung, trước mắt chàng là một cơ ngơi đồ sộ, nguy nga, lộng lẫy mà chàng chưa từng thấy. Cổng long cung được canh gác cẩn thận với đội quân hùng hậu. TT đứng đấy ngước nhìn chưa kịp nói thì bị hai vị Thủy thần gần đó chặn lại, hỏi:

-Tên kia, mày là ai? đến đây làm gì? có biết đây là chốn long cung uy nghiêm không?

TT mới nghe đã sợ, nhưng vì muốn được gặp vợ, chàng dũng cảm trả lời:

– Thưa hai vị, con là TT, vợ con là MC. con đến đây vì được thần kim quy báo mộng rằng vợ con đang ở trong này…

Rồi chàng thành thật kể lại câu chuyện giữa chàng và MC, đúng lúc đó, Thuỷ Linh công chúa đang định đi ra khỏi long cung, gặp chàng thì nói:

– Đây là bạn ta, các người hãy để chàng vào trong TT được Thuỷ Linh công chúa dẫn đến chỗ MC…

Trong long cung, cảnh thật đẹp. Từng đàn cá bơi lội tung tăng, từng rặng san hô đủ màu sắc, đây đúng là chốn thần tiên. Bỗng, TT thấy mình đang ở một nơi rất đẹp, không gian yên tĩnh. Trước mắt chàng, xa xa là một người con gái với mái tóc dài mượt đang ngồi chơi đàn, tiếng đàn sao mà sầu, bi ai đến thế. Dựa vào hình dáng người con gái, dựa vào mái tóc, vào âm thanh của bản nhạ thì chàng không thể nhầm được. Đó là MC! Chàng kêu to tên vợ, chạy đến bên vợ, nhưng về phần MC, nàng sợ, hoảng hốt bỏ chạy. Nàng chạy trốn người đã phản bội mình, TT đuổi theo, bắt được nàng, MC vẫn im lặng, nhìn TT bằng ánh mắt căm thù, oán giận, lẫn chút nhớ nhung, Trọng Thuỷ nhận ra điều đó, chàng nói:

– MC, sao nàng chạy trốn ta, ta biết ta có lỗi, ta đã phải bội nàng, nhưng xin hãy hiểu ho ta, ta không còn lựa chọn nào khác. Là phận con, ta phải tuân lệnh cha, ta biết ta sai, nhưng nàng chớ hiểu nhầm ta không yêu nàng, đừng nghĩ rằng rằng ta cưới nàng chỉ vì âm mưu xâm lăng. Trong lòng ta lun có nàng, ta nhận ra khi nàng không ở bên ta, ta không thể sống được.. xin hãy tha thứ cho ta.

Mặc dù TT đã xin lỗi chân thành nhưng MC không nói gì, nàng im lặng ngắm nhìn người chồng bấy lâu nay nàng mong nhớ, cũng là người đã phản bội nàng. Tim MC đau nhói, nàng không biết làm gì để vẹn đôi đường. Tại sao ông trời lại nỡ làm vậy với nàng chứ, để nàng gặp TT, yêu chàng và giờ đây lại oán thù chàng, nhưng trái tim yếu đuối kia đã thuộc về TT mất rồi.

– Xin đừng im lặng với ta, nàng hãy nói gì đi, đánh ta, mắng ta cũng được, xin nàng đừng im lặng, nàng làm thế ta buồn lắm, mọi chuyện xảy ra chỉ vì âm mưu của phụ thâm ta. Thật tình ta không biết phải làm sao nữa, thôi thì mọi việc, mọi tội lỗi đều do ta gây ra, nhưng xin hãy trở về với ta – TT nói.

MC ngắm TT, người chàng ốm, xơ xác đi nhiều vì lo nghĩ, nàng cũng muốn quay lại với TT nhưng lại sợ. mị châu với hai hàng lệ đẫm tuôn trào, nói:

– TT chàng ơi, thiếp biết chàng nói thật, nam nhi đại trượng phu phải đặt sự nghiệp lên đầu. Nhưng thiếp không thể, nếu quay lại, nỡ chàng lại phải bội thiếp thì sao? Bây giờ thiếp đã là tội đồ của dân tộc, nếu quay lại tội thiếp nặng gấp bội phần.

– Không đâu nàng ơi, ta thề sẽ không phản bội nàng đâu, nếu không giữ lời hứa ta sẽ bị ngũ mã phanh thây, thân xác không vẹn toàn đời đời bị khinh bỉ, suốt kiếp không siêu thoát. Đi, nàng hãy đi cùng ta đến gặp cha nàng cùng thần kim quy, ta sẽ xin cho hai vị cho chúng ta được sống hạnh phúc bên nhau, dù trải qua bao nhiêu gian khổ đi chăng nữa, ta chỉ muốn sống cùng nàng tới bạc đầu.

Đầu tiên, MC lưỡng lự song cũng đồng ý, hai người đến gặp vua cha. Tại đây, An Dương Vương cùng rùa vàng đang đánh cờ nói chuyện. Sau khi nghe kể về đôi trẻ, An Dương Vương không biết làm sao. Thấy vậy rùa vàng liền nói:

– Thôi thì hai con hãy đi cùng ta đến gặp Ngọc Hoàng, nếu người đồng ý hai con sẽ được như ý muốn, còn không thì MC chỉ có thể ở lại đây cùng cha.

Nói rồi, TT, MC được rùa vàng dẫn đến gặp Ngọc Hoàng, sau khi nghe chuyện, hoàng hậu cảm động rơi lệ, xin Ngọc Hoàng ân xá cho đôi trẻ, nhưng còn tội của hai người thì sao? Ngọc Hoàng phán rằng:

– Thôi thì tình cảm của hai con vẫn còn lưu luyến nhưng tội thì không thể tha thứ, hai con hãy xuống hạ giới làm việc thiện ba năm, sau ba năm sẽ được đầu thai, sống chung với nhau, còn hạnh phúc hay không thì tùy thuộc vào hai con.

Hai người chưa kịp nói lời chia tay thì đã được Ngọc Hoàng đưa xuống hạ giới. MC đầu thai vào gia đình quan chức , nàng vẫn vậy, xinh đẹp nết na, nhưng trái tim của nàng giờ đây mạnh mẽ hơn, nàng hay giúp người, làm việc thiện… về phần TT, chàng trở thành một anh ngư dân chăm chỉ, tốt bụng…

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó đã 3 năm, thời hạn để hai người gặp nhau đã đến. MC gặp TT, hai người ôm lấy nhau khóc, nước mắt đã xóa đi hết những tội lỗi trước đây, hai người cưới nhau sống hạnh phúc quá đỗi.

Về phần Triệu Đà, vì con đi lâu mà không thấy về, nhớ con, hắn đổ bệnh mà chết.

Tình yêu mà MC và TT trao cho nhau vẫn còn sáng chói như ngọc trai được rửa trong giếng nước nơi TT thấy bóng vợ mình. Câu chuyện giữa hai người thật cảm động, đó cũng là bài học cho chúng ta, hãy yêu thật lòng, hãy tin vào cuộc sống bạn nhé!

Tưởng tượng và viết tiếp đoạn kết cho những câu truyện sau: Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy – Bài làm 2

Ngay sau khi Trọng Thuỷ tự tử ở giếng Loa Thành, vì yêu vợ da diết, xác của chàng rữa ra, ngấm qua mạch nước ngầm vào đất rồi mạch nước ngầm mang chang ra biển cả mênh mông. Về phần hồn chàng sau khi bay lên(như là một điều kì lạ) bị gió thổi bay đi ra biển rồi tạt xuống biển Đông. Camr thông cho tấm long yêu thương vợ của chàng, sự thuỷ chung, ngây thơ của Mị Châu, Rùa Thần đã hội tụ hồn và xác của Trọng Thuỷ, dung` nước tạo nên hình hài Mị Châu rồi nhập hồn nàng vào. Rùa Thần hẳn muốn hai người họ ở bên nhau nhưng sự thể ra sao thì tuỳ vào Mị Châu(hồi sau sẽ rõ).

Trọng Thuỷ, sau khi được sông lại và được Rùa Thần báo mông rằng Mị Châu đang ở thuỷ cung, đã ngày đêm bơi lặn tìm nàng. Sau bao khó khăn gian khổ, chàng đã tìm được thuỷ cung. Đến cổng, chang bị hai ngưu thuỷ thần lại và hỏi:

-Nhà nguoi là ai, xuống đây có việc gì! Đây là chốn thanh bình, không cho phép người trần mắt thịt với bản chất xấu xa xuông đây làm nhiễu loạn.

-Thưa hai vị thuỷ thần -Trọng Thuỷ đáp- sau cái chết của vợ, con vô cùng đau khổ, nhớ nàng da diết, trong lúc tuyệt vọng lầm tưởng bong nàng ở dưới giến khơi, con đã nhảy xuống giếng đuổi theo nàng. Sauk hi chết con được Rùa Thần cứu sống và báo mộng Mị Châu (vợ của con) đang ở chốn này, con khẩn thiết hai vị cho con được vào.

Nghe những lời nói chân thành của Trọng Thuỷ và cũng được Rùa Thần dặn trước, hai vị thuỷ thần cảm động cho Trọng Thuỷ vào. Vào đến trong, chàng cảm thấy thậ ngỡ ngàng, kinh ngạc trước cảnh đẹp còn hơn cả hoàng cung, một vẻ đẹp thần tiên mà hồi nhỏ chàng đã tưng mơ ước một lần được xem. Trước mặt chàng, cá nối đuôi nhau vui đùa nhảy múa, xa xa là khu vườn đầy loài hoa kì lạ…và ở đó giữa khu vườn có một người ngồi mơ mộng (chính là Mị Châu). Vừa nhìn thấy nàng Trọng Thuỷ đã nhận ra, chàng vui mừng reo lên như đứa trẻ vội chạy đến gần nàng. Nghe lời gọi da diết của Trọng Thuỷ, tình yêu sét đánh lại trỗi dậy, nhưng nàng không tin sao chàng lại xuống được đây. Mỗi lúc tiếng gọi lại to hơn, da diết hơn, nàng không thể nhầm được nàng quay lại thì nhìn thấy Trọng Thuỷ đang ở ngay trước mặt mình. Hai người nhìn nhau lặng một hồi rồi khóc. Cảnh vật như dừng lại.

-Ôi, nàng ơi! –Trọng Thuỷ nói- Xa nàng bao nhiêu lâu mà ta vẫn nhung nhớ, ta ăn không ngon, ngày đêm tưởng nhớ nàng, vì quá yêu nàng mà ta đã lầm tưởng bong nàng dưới đáy giếng rồi nhảy xuông tự tử. Nay ta đã được gặp lại nàng, long` ta sung sướng biết bao.

-Mị Châu đáp: Chàng ơi, thiếp cũng vậy, thiếp cũng nhớ chang da khôn xiết, thiếp cũng khó ăn khó ngủ, hang ngày thiếp đều ra đây ngắm nhìn cảnh vật, nhìn những đoá hoa tươi thắm kia mà nhớ đến những bó hoa mà chàng đã tặng cho thiếp, nhìn những đoi cá tung tăng bơi lội nhảy múa mà nhớ đến những ngày chúng ta vui vẻ bên nhau. Ôi! Nhưng thật chớ true, thiếp nay đã mang danh tội đồ của đất nước, thiếp khó long mà có thể chung sống với kẻ thù của dân tộc mình. Sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp khiến thiếp đau khổ? Thiếp thật ngơ dại, ngây ngất vì tình yêu mà nghe theo chàng!

Nghe những lời đó, Trọng Thuỷ bỗng nhói đau, xót xa ân hận.

-Nàng ơi! Tình yêu của ta thần linh có thể chứng giám. Tình yêu của ta, mọi thần dân ta đều biết. Ta thật ân hận khi nghe theo lời vua cha nhưng nàng hãy hiểu cho ta, tha thứ cho ta, phải lừa dối nàng, long ta đau như cắt nhưng đó là mệnh lệnh cua cha ta, là áp lực của của cha và của cả thần đan ta, long ta vô cùng bối rối, trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầ, Nàng có biết ta đã chịu dày vò, bị dằn vặt như thế nào không, ta phải chịu áp lực kinh khủng không tưởng tượng nổi, trong long` ta luôn có nàng. Nếu ta có lời gì sai trái tax in chịu mọi hình phạt kinh khủng nhất:ngũ mã phanh thây hoặc hơn thế. Ta thật sự xin lỗi.

Cảnh vật. Xung quanh nhu xao động, dòng nước chảy nhẹ nhàng hơn, những đoá hoa ngừng đung đưa lay động. Mị Châu mắt ướt lệ, giọng nghen ngào:

-Thiếp tin vào tình yêu cảu chàng, tin rằng những tình cảm trước kia chàng dành cho thiếp là chân thật không giả dối. Thiếp cũng biết một đấng nam nhi phải lấy sự nghiệp, giang sơn của mình làm trọng. Nếu thiếp vẫn theo chàng thì có lẽ thiếp sẽ bị ngàn đời nguyền rủa, vạn lời phỉ nhổ, muôn đời không dung. Thiếp đã vì tình cảm mà đem đấ nước giao cho kẻ địch. Mà thiếp theo chàng thì nhỡ đâu bị chàng lừa dối lần nữa vì thiếp quá ngây thơ, yêu chàng. Ôi! Số phận người con gái như thiếp đây thật là khổ, thật bất công.

Thanh minh, thuyết phục Mị Châu một hồi mà không được. Trọng Thuỷ đi đến quyết định táo bạo.

-Ta thề rằng sẽ không bao giờ lừa dối nàng nữa. Nếu nàng vẫn chưa hẳn tin ta, vẫn sợ những lời đàm tiếu thì nàng hãy cùng ta đi gặp vua cha của nàng xin người tha thứ và nếu có thể ta và nàng sẽ lên gặp thượng đế xin người cho chúng ta được ở bên nhau.

Mị Châu hơi do dự, sợ sệt nhưng vẫn đồng ý:

-Số phận thiếp đã do trời quyết định, nay chờ vào sự an bài của ông trời vây.

Nói rồi, hai người mạnh dạn tìm gặp An Dương Vương, ông đang chơi cờ cùng với Rùa Thần. Rùa Thần thấy hai người đi cùng nhau thấy làm vui, An Dương Vương tỏ ý tức giận nhưng trong long ông vẫn thương con.

Thưa cha đáng kính! –hai người nói- xin cha hãy tha thứ cho tội lỗi của hai chúng con. Chúng con sẽ nhớ ơn, cảm kích người vô cùng. An Dương Vương tỏ ra lạnh lung định nói “không bao giờ” nhưng có cái gì đó trong ông ngăn lại. Ông nói:

-Ta khó long tha thứ cho các ngươi nhuwngnếu ông Trời quyết định thì ta chẳng có gì để nói nữa cả.

Trọng Thuỷ, Mị Châu hơi vui mừng đáp: “Cám ơn vua cha” , chào tạm biệt rồi xin Rùa Thần dẫn lên Thiên Đình. Trước mặt Thượng Đế hai người cùng đồng tâm:

-Chúng con là Trọng Thuỷ và Mị Châu, chúng con biết chúng đều gây ra tội lỗi, chúng con rất ân hận và xin cam kết từ nay chúng con sẽ tu tâm tích đức bù đắp lại lỗi lầm của mình. Xin Thượng Đế tha thứ và cho chúng con được ở bên nhau.

Thượng Đế suy nghĩ hồi lâu rồi dõng dạc nói, giọng của người vừa uy nghi vừa vang rền như sấm:

-Tuy các ngươi đã có tội lỗi, nhưng đã biết hối cải. Ta cũng động long trước tình cảm của đoi ngươi nhưng tội lỗi thì khó mà xoá được. Vậy ta phạt hai ngươi xa nhau ba năm tu than tích đức rồi mới được chung sống với nhau.

Trọng Thuỷ và Mị Châu cảm tạ ân điển rồi xuống trần gian. Ba năm sau họ gặp lại nhau và chung sống vui vẻ hạnh phúc.(Bật mí: họ sinh được hai đứa con”một trai, một gái”, con trai giống Trọng Thuỷ, con gái giống Mị Châu)

Tưởng tượng và viết tiếp đoạn kết cho những câu truyện sau: Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy – Bài làm 3

Tất cả dường như lại chìm trong im lặng. Mị Châu cất lời khe khẽ hát một giai điệu êm ái như nước, ngọt ngào như mật nhưng phảng phất vẻ thê lương khôn cùng:

– Bán can nguyệt.

Nhất xuyên tuyết.

Vân Nguyệt độ khẩu phỏng cố nhân.

Giang san bạn quân khoát.

Vân tịch mịch.

Thủy tịch mịch.

Hành tẫn tà dương độc ngâm ca.

Vị thùy lệ doanh tiệp…

(Trăng lên chừng núi.

Trên sông tuyết phủ.

Nơi bến đò Vân Nguyệt tìm người xưa.

Chốn núi sông phóng khoáng kết bạn với chàng.

Mây hắt hiu.

Nước lặng im.

Một mình ngâm nga đi dưới ánh tà dương.

Vì ai lệ tràn mi?…)

Rồi nàng nhìn Trọng Thủy, ánh nhìn chứa đầy nhu tình, nồng ấm như thưở nào hai người còn bên nhau. Nàng hỏi chàng, giọng nói vui vẻ nhưng ánh mắt lại buồn đến khôn cùng:

–Chàng còn nhớ bài hát này chăng? Khúc hát này tuy bi ai nhưng lại chứa đựng một niềm hạnh phúc khôn tả. Chàng đã từng nói như vậy mà. Bởi vì người thiếu nữ  tuy không thể bên người nàng yêu nhưng có thể gặp được một tri kỉ trong vạn người là đã mãn nguyện rồi. Lúc ấy thiếp không đồng tình, cho chàng là gàn dở. Nhưng bây giờ thiếp đã nhận ra rồi, chàng nói đúng. Có thể gặp được tri kỉ là mãn nguyện lắm, là hạnh phúc lắm… Nhưng biết làm sao bây giờ? Thiếp lại là người tham lam, muốn ở bên người tri kỉ suốt đời suốt kiếp, mãi không rời. Biết làm sao bây giờ? 

Giọng nàng vỡ òa trong đau đớn. Phải, nàng đang rất rất đau lòng, cứ như hàng trăm, hàng vạn lưỡi dao cứa vào.

Trọng Thủy cứ lặng im, thống khổ nhìn nàng. Thà rằng nàng cứ chửi mắng, đánh chàng cũng được, ít ra chàng còn thấy đỡ khổ tâm như thế này. Tại ai chứ? Tại chàng ư? Hay tại nàng? Không, không phải. Tất cả đều do dã tâm của cha chàng, Triệu Đà Vương. Nhưng nếu chàng không tuân theo mệnh lệnh đó thì sự việc cũng không nên nỗi này, nàng không phải chết mà chàng cũng chẳng trở thành tội nhân. Rốt cuộc là tại ai đây? Tại ai? Thôi thì chỉ biết trách bản thân chàng, do chàng mà thôi…

Những thời khắc còn lại mau chóng trôi qua trong tiếng nức nở của Mị Châu và ánh mắt bi thiết của Trọng Thủy. Tiếng âm vang lúc chàng xuất hiện lại cất lên:

–Thời hạn một canh giờ đã hết. Tội nhân Trọng Thủy mau chóng về Chấp pháp điện lĩnh án.

Ngay lập tức thân thể chàng tự nhiên bay lên như thể có bàn tay vô hình của ai đó kéo chàng đi. Chàng cố nói vài lời sau cuối trước khi biến mất:

-Nàng bảo trọng, nếu có kiếp sau, ta sẽ tìm nàng. Vĩnh biệt…

Dòng lệ tuôn rơi, nàng nói lớn:

–Vĩnh biệt…

Khi chàng biến mất, Mị Châu khuỵu xuống, nói trong làn nước mắt:

–Chúng ta sẽ không có kiếp sau đâu… Mãi mãi thiếp sẽ không được ở bên chàng, ngàn năm nữa cũng sẽ không, vạn năm nữa cũng sẽ không… Tội chúng ta sâu hơn biển lớn, sẽ không được siêu sinh…

Sau đó, Mị Châu xin Diêm Vương chịu tội nhưng lại được điều xuống Thủy cung, làm cung nữ bầu bạn với Thủy Linh công chúa. Thủy Linh công chúa đã nhiều lần định xin cho nàng được hóa kiếp nhưng đều bị nàng ngăn cản, nàng nói nàng không xứng đáng được siêu sinh. Còn về phần Trọng Thủy, chàng phải chịu những hình phạt nặng nhất dưới  Âm phủ. Chàng không kêu ca, oán thán, vì chàng biết đó là cái giá phải trả. Chàng cũng không được đầu thai, mãi mãi chịu những hình phạt khắc nghiệt nhất ở cõi Minh ty…


Từ khóa tìm kiếm:

Gregoryquary

0 chủ đề

23832 bài viết

0