Truyện cười: Tầng hầm

“Đưa tao bịch snack đây.” Tommy cất tiếng dọa nạt “Tớ không có ,” Tôi trả lời. “Thế thì kẹo dẻo.” Cậu ta nói, không cho tôi cơ hội van xin. “Tớ cũng không có!” Tôi đáp. “Mày biết như thế nghĩa là gì rồi chứ ?” Cậu ta hỏi, ánh mắt liếc ...

“Đưa tao bịch snack đây.” Tommy cất tiếng dọa nạt

“Tớ không có ,” Tôi trả lời.

“Thế thì kẹo dẻo.” Cậu ta nói, không cho tôi cơ hội van xin.

“Tớ cũng không có!” Tôi đáp.

“Mày biết như thế nghĩa là gì rồi chứ ?” Cậu ta hỏi, ánh mắt liếc qua cánh cửa sắt đã rỉ sét, “Mày sẽ được 1 vé xuống tầng hầm!”

“Không!” Tôi rên rĩ 1 cách vô vọng.

Chẳng còn lạ gì với Tommy. Cậu ta bị lưu ban mất 1 năm, nên giờ Tommy là đại bàng của lớp chúng tôi. Ai cũng sợ cậu ta cả , mấy tên bắt nạt khác thì nhập hội với hắn. Cậu ta luôn có thể chối tội ngon lành. Tommy to con hơn và nhanh hơn tôi. Thậm chí trước khi tôi kịp chạy trốn, cậu ta đã chụp được cổ áo mình.

Tommy mở cánh cửa ra và xô tôi vào trong bóng tối, đóng sầm cánh cửa lại phía sau. Tôi cố mở nó ra, nhưng chắc chắn là cậu ấy đã dùng người chèn vào cánh cửa để khỏi cho tôi thoát ra ngoài. Lựa chọn duy nhất của tôi là lần mò xuống phía dưới và hi vọng sẽ tìm được công tắc đèn.

Cái tầng hầm của trường tôi là 1 nơi rất đáng sợ, và không ai được bước xuống đó . Điều này không cản Tommy trưng dụng để làm cái “nhà tù” cho riêng mình. Bạn thấy đó, cánh cửa nằm ở 1 khu tách biệt phía sau cầu thang của tòa nhà, khuất tầm nhìn của camera an ninh. Tất cả những gì Tommy cần làm là gửi 2 thằng đệ đi canh chừng ở hành lang, thế là 1 chỗ bắt nạt tuyệt hảo ra đời.

Cậu ta lựa những đứa yếu nhớt và dọa sẽ nhốt bọn tôi lại nếu không đưa bim bim cho nó. Ai cũng nơm nớp lo sợ . Ngày hôm đó là tới lượt tôi, nhưng mẹ vẫn chưa đi chợ cho tuần này (thế là không có bánh).

Tôi không biết cái gì tệ hơn, nỗi sợ vu vơ, hay khả năng mà những lời đồn tôi được nghe là có thật. Tôi chưa từng gặp 1 ai sống sót dưới căn hầm này trước đó, nhưng đã nghe rất nhiều người truyền tai nhau về “Người Đồng Hồ”.

Hình như là, nếu bạn đứng trong bóng tối đủ lâu, bạn sẽ nghe thấy hắn thì thầm tích tắc, tích tắc từ mọi góc trong căn phòng. Số lần tiếng tick tắc đó vang lên đồng nghĩa với số năm mà bạn còn sống trên đời. Với người lớn, thì nghe thật buồn cười, nhưng với lũ trẻ, thì thật khủng khiếp.

Khi đứng trong cái phòng tối om đó, tôi lo lắng mò mẫm bờ tường xi măng và cố định hướng . Có thể tôi sẽ tìm thấy lối ra khác, hi vọng. Tim tôi đập nhanh và ngày càng nhanh khi bước xuống bậc thang. Ước gì tôi kịp mang theo cây thước dài trong hộc bàn khi Tommy đá xi nhan cho mình trong lớp hồi nãy. Như thế, ít ra tôi cũng có cái gì đó để phòng thân. Tôi biết làm gì nếu tên Người Đồng Hồ xuất hiện?

Từ trong góc phòng, tôi nghe thấy tiếng lê bước chân, và cố rặn ra 1 tiếng sợ hãi.

“Ai đó?” Tôi la lên, ôm lấy cái cặp thật chặt trước ngực mình.

Tích… tắc… Tích… tắc… Tích… tắc… Tích… tắc…

Tôi hoảng loạn . Thậm chí không nghĩ đến việc đếm xem đã nghe thấy bao nhiêu tiếng. Tôi bật người trở lại phía cầu thang hướng tới cánh cửa nhanh nhất có thể. Tay tôi tông vào cánh cửa sắt trong tuyệt vọng.

“Để tớ ra !” Tôi hét lên. “Người Đồng Hồ sẽ bắt tớ mất! Xin thả tớ ra!”

Không có trả lởi ở phía bên kia, kể cả tiếng cười khoái chí của Tommy và đồng bọn.

Tích… tắc… Tích… tắc… Tích… tắc… Tích… tắc…

Tôi thử cái núm cửa, và phát hiện nó không khóa. Tôi mở cửa ra, và nhảy xổ ra ngoài hành lang trống không. Có vẻ Tommy đã thấy đủ vui và bỏ đi rồi. Cậu ta bám theo mấy thằng nhóc khác để tiếp tục đòi quà.

Cố giấu đi những giọt nước mắt, tôi luồn luồn vào nhà vệ sinh và trốn vào trong 1 buồng . Tôi không muốn bạn cùng lớp thấy mình khóc. Tôi sẽ không bao giờ chịu nổi cảnh đó. Quan trọng hơn, tôi không muốn Tommy thấy mình như thế này. Nếu tôi phơi ra bất kì sự yếu đuối nào, thì mình sẽ là miếng mồi béo bở cho những lần sau. Thật không công bằng , nhưng thuở học đường là thế đấy.

Cuối cùng tôi tự thuyết phục mình rằng 1 trong đám bạn của Tommy chắc hẳn đã trốn trong tầng hầm suốt lúc đó, và Người Đồng Hồ không có thật. Đó là cách duy nhất để tôi có thể ngủ yên. Từ đấy, tôi luôn đảm bảo rằng luôn luôn mang theo snack bên người, đề phòng Tommy buồn buồn lại gọi tôi ra.

Thật vui khi tôi phải nói rằng không lâu sau Tommy đã bị trừng phạt đích đáng, nhưng đó lại là vài năm sau, và tôi ước gì mình có thể quên nó đi.

Năm lớp 6 vừa mới bắt đầu, mùa hè qua tôi có thân hình tôi có cao hơn đôi chút, và dễ dàng nhìn bao quát mọi người trong lớp— kể cả Tommy. Cha mẹ cho tôi vào đội bóng đá, nên tôi lại càng rắn chắc và mạnh mẽ hơn . Tommy dường như đã quên về vụ bắt nạt hồi đó, tôi thì không.

Cậu ta đang chuẩn bị bắt nạt Peter, 1 trong những con mọt sách trong lớp tôi. 2 thằng đệ thì lúc nào cũng dính với Tommy như nam châm. Đúng là ngựa quen đường cũ. Không có Tommy, bọn chúng chẳng có uy quyền gì.

Tôi theo dõi và chờ đợi 1 phía cầu thang khi chúng đang củ hành Peter tội nghiệp , xô cậu ta vào cánh cửa. Tôi biết Peter không thể “cống nạp” cho Tommy được, bởi tôi đã tạm thời giữ hộ hộp đồ ăn trưa của cậu ta. Bạn biết đấy, bỏ con săn sắt bắt con cá rô mà. Tôi đợi đến khi Tommy mở cánh cửa tầng hầm, và lao ra xô Tommy vào trong.

Vẻ chấn động trong mắt cậu ta khiến tôi cảm thấy thỏa mãn. Peter vù chạy như 1 con thỏ hoảng sợ, và đồng bọn của Tommy cũng lủi mất. Tôi cho rằng chúng không hề dự đoán có ai đó sẽ bật lại và không biết phải phản ứng thế nào. Với cái nhếch miệng, tôi đóng cánh cửa lại khi Tommy vừa định vọt ra ngoài.

Cậu ta to con bao nhiêu cũng chẳng thành vấn đề. Giờ tôi to hơn rồi , và sẽ không để bung cánh cửa ra đâu. Sự vùng vẫy và tiếng đập cửa điên cuồng chỉ lát sau đã dừng lại, và tôi cho rằng cậu ta đã đi xuống dưới cầu thang để khám phá, giống như tôi đã từng.

Sau 10 phút mà không có tiếng động nào, tôi áp tai vào bề mặt cánh cửa. Tôi có thể nghe thấy tiếng rên rỉ ở bên trong. Đó là điều khác biệt giữa tôi và người như Tommy. Cậu ta chẳng thèm quan tâm những người cậu tổn thương, nhưng tôi thì có. Tiếng khóc của cậu khiến tôi cảm thấy chút tội lỗi . Thở dài 1 tiếng, tôi mở cửa và cất tiếng gọi.

“Được rồi, cậu có thể đi ra. Nếu còn giở thói côn đồ nữa, tớ sẽ khóa cửa lại và vất chìa khóa đi đấy.”

Tommy đang nức nở.

Tôi đảo con mắt. “Tớ không sẽ với ai là cậu sợ bóng tối đâu. Nhanh nào.”

Tôi có chút lo khi cậu ta không trả lời, nên tôi dùng cái cặp mình đẩy cánh cửa mở ra và lần mò xuống tầng hầm. Tôi có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của cậu ta ở phía góc xa nhất.

“Thôi nào , Tommy. Đi lên thôi ,” Tôi lẩm bẩm.

Tick…tắc…tích…Tắc…Tích….

Khi đôi mắt vừa thích nghi với bóng tối, tôi bắt đầu nhận ra thân ảnh kia, và đó rõ ràng không phải Tommy . Người đàn ông đó to cao, đầu hói, và hoàn toàn trần truồng. Ông ta đang ngồi cuộn mình lại trên sàn, tay ôm lấy đầu gối khi đang đếm thời gian. Sống lưng tôi lạnh ngắt khi nhìn vào làn da thối rữa và loang lổ của ông.

Cách đó không xa là Tommy, đang trừng mắt vào ông ta như con nai trước đèn xe vậy. Nước mắt đang chảy dài trên gương mặt chết điếng của cậu ta . Tôi chộp lấy tay cậu và kéo lên cầu thang như điên. Tommy chực tỉnh khỏi sự sững sờ khi chúng tôi lên đến nơi, và phóng ra hành lang không hé 1 lời nào.

Tôi đóng sầm cánh cửa lại, cố xua đi hình ảnh Người Đồng Hồ đi trong khi tự hỏi mình nên làm gì. Báo lại cho giáo viên ư? Tôi sẽ gặp rắc rối nếu bị phát hiện là bước xuống tầng hầm. Chạy theo Tommy? Giả vờ là chưa có gì xảy ra?

Tôi quyết định đi theo dấu nước mắt rớt và thanh âm Tommy đang lẩm bẩm. Tôi phát hiện cậu ta đang ở trong cùng 1 cái buồng toilet mà tôi đã trốn vài năm trước.

“Nghe này, cậu không sao cả, được chứ ?” Tôi nói, cố gắng an ủi cậu ta.

“Câ-cậu cũng nhìn thấy hắn, phải không?” Ng-người Đồng Hồ?” Cậu ta hỏi tôi.

“Ừ…”

“Bao nhiêu tiếng tick?” Cậu ấy hỏi.

“Ờ… Tớ không biết. Ông ta vẫn còn đang đếm khi chúng mình rời đi . Sao thế?” Tôi đáp

“…Ôn—Ông ta chỉ đếm tớ 1 tiếng tick mà thôi,” Tommy trả lời.

Tôi không biết phải nói gì, nên chỉ đứng bên ngoài buồng và trấn an cậu ta. Thật kì lạ. Tôi đã căm thù tên nhóc này hàng năm trời, nhưng nhìn thấy cậu ấy sụp đổ thế này khiến Tommy như trở thành 1 con người khác. Ở những hoàn cảnh khác, thậm chí chúng tôi đã có thể trở thành bạn.

Cuối cùng, bọn tôi trở lại lớp, và chưa từng hé răng về biến cố này. Tommy không còn như trước nữa, cậu luôn bị ám ảnh với cái đồng hồ trên tường và cứ ngước nhìn lên không ngớt.

Đúng ngày này 1 năm sau, Tommy chết bởi 1 vụ tai nạn xe.

Thật tình mà nói, tôi mừng vì đã không đếm những tiếng tick của mình. Tôi không nghĩ mình có thể đối mặt với việc biết khi nào mình sẽ chết.

Dịch : lac332211

0