Truyện cười: Chấn thương tâm lý thủa nhỏ
Việc xảy ra vào sinh nhật lần thứ 13 của tôi, và để mừng sinh nhật bố tôi quyết định đưa tôi đi cắm trại. Chúng tôi chuẩn bị hành lý và đến gần trưa thì bắt đầu khởi hành đến Appalachians. Vào khoảng 4h chiều thì chúng tôi cũng đến chỗ đậu xe và lúc này thì trên bầu trời mặt trời đã lên khá cao. ...
Việc xảy ra vào sinh nhật lần thứ 13 của tôi, và để mừng sinh nhật bố tôi quyết định đưa tôi đi cắm trại. Chúng tôi chuẩn bị hành lý và đến gần trưa thì bắt đầu khởi hành đến Appalachians. Vào khoảng 4h chiều thì chúng tôi cũng đến chỗ đậu xe và lúc này thì trên bầu trời mặt trời đã lên khá cao.
Bố tôi cầm đống hành lý còn tôi thì gắng hết sức để mang phụ ông. Sau đó Ông đưa chúng tôi đến chỗ cắm trại. Khoảng 10 phút sau lúc đang trên đường đi thì bố tôi trông thấy một cái biển đề “Đất tư nhân: Cấm lai vãng”. Vì là một người ưa phiêu liêu nên ông chỉ thấy con đường băng qua mảnh đất này phủ kín bụi cây cỏ nên ông cho ngay là chẳng có ai ở đây hàng năm trời. Ông ngoái cổ lại nhìn tôi với ngầm ý “tuyệt vời chưa” và bắt đầu bò xuống phía dưới cái hàng rào cao nửa mét.
Khoảng 1 tiếng rưỡi sau thì bố tôi bàng hoàng nhận ra là chúng tôi còn chưa đến được chỗ nghỉ chân. Tôi bắt đầu kêu rên vì đau chân còn bố tôi thì cố gắng chấn an tôi bằng mấy câu như :”sắp đến nơi rồi, bố hứa” cứ như thể là ông ấy biết mình sắp đi đến đâu vậy. Cuối cùng sau hai giờ đi bộ chúng tôi cũng đến được chỗ trú chân. Tôi nhớ hình ảnh ngôi nhà ấy như việc chỉ mới xảy ra ngày hôm qua – đó là một ngôi nhà nhỏ, màu xanh, chỉ có 1 phòng, và cửa sổ thì đã vỡ hết còn mấy thanh gỗ lợp bên ngoài thì đang trong giai đoạn mục. Lúc này thì mặt trời đã xuống núi và bóng tối chuẩn bị ập xuống. Bố tôi còn chưa kịp dựng lều nên khi thấy căn nhà này ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm được.
Chúng tôi đi đến chỗ cửa trước ngôi nhà và tôi đã thấy sợ hãi tột độL căn nhà này trông như 1 căn nhà trong cơn ác mộng tồi tệ nhất của tôi. Tôi vừa nắm chặt tay bố vừa đi lên cầu thang chỗ cửa trước. Khi chúng tôi đến chỗ hiên nhà thì phát hiện ra là cánh cửa đã bị cậy mở tung ra rồi. Tôi lập tức phản đối việc nghỉ lại tại đây, nhưng bố tôi đáp trả lại tôi “con còn mong gì nữa?” Bố tôi đập đập vào cánh cửa và nó từ từ mở ra, kèm theo tiếng kẽo kẹt y hệt như trong phim kinh dị. Không có ai ở đây cả. Có 1 cái giường, một cái lò nấu đã gỉ, và 1 bộ bàn làm việc. Đó là tất cả những gì chúng tôi thấy trong nơi trú chân độc phòng này. Chúng tôi cùng nhau bước vào bên trong. Bố tôi đặt hành lý xuống sàn và ông bắt đầu nhóm lửa còn tôi thì ngồi lên giường và nhìn chăm chăm vào đám cửa sổ vỡ.
Tôi bắt đầu quan sát môi trường xung quanh chỗ chúng tôi ở tối hôm đó. Tôi rất hào hứng thấy bất cứ thứ gì di chuyển. Tôi có thể thấy vài con sóc và dế chạy nhảy xung quanh đây. Sau khoảng 10 phút ngắm nghía thiên nhiên, tôi dòm vào chỗ khoảng rừng nơi chúng tôi vừa đi ra. Lúc đầu tôi không tin vào mắt chính mình nữa, có 1 cô bé hay cái gì đó trông như 1 bé gái chừng 6 tuổi, chỉ đứng đó và nhìn chăm chăm vào hướng tôi. Tôi hơi hoảng loạn; tôi gần như không thể thấy thứ mà tôi đang nhìn, nhưng tôi thấy khiếp sợ. Cô bé đứng đó tầm mấy giây, và rồi cô ấy…vẫy tay.
Ngay lập tức tôi quay qua phía bố tôi để nói cho ông biết chuyện gì đang diễn ra. Ông ấy vẫn chỉ nói như ông ấy thường nói :”con lại để cho trí tưởng tượng bay xa thôi.” Tôi hét lên và bắt ông ra xem thử. Cuối cùng khi bố tôi đứng lên và ra nhìn xem cái gì khiến tôi hoảng loạn thế. Ông đẩy tôi ra 1 bên và nhòm ra ngoài cửa sổ ở đúng chỗ tôi đứng trước đó. Ông đứng đó, không cử động liền trong khoảng 2 phút. Tôi quá hoảng nên không thể nói gì được, nhưng sau cùng tôi cũng thu hết can đảm và hỏi ông: “bố thấy chứ?” Ông quay qua chỗ tôi, đặt cả hai tay lên vai tôi và bảo: “ở nguyên đây.”
Ông quay đi ra khỏi căn nhà và đến thẳng chỗ cô bé lạ lẫm kia. Tôi lại trở lại vị trí đứng của mình ở trước cái cửa sổ để xem có chuyện gì diễn ra. Tôi có thể nhìn bóng của hai người bọn họ dưới ánh chiều tà. Họ nói chuyện một lúc và rồi bố quay về phía tôi và chạy thục mạng. Ông ấy chạy như thể 1 người hết hi vọng, hay 1 người tin là mình đã bị đẩy vào đường cùng. Ông ấy mở tung cánh cửa cái rầm, và đóng lại ngay lập tức. Ông ấy ra lệnh cho tôi gọi cảnh sát. Tôi dùng điện thoại di động của ông để gọi 911, cố gắng hướng dẫn cho họ đến chỗ được chúng tôi. Ngay khi tôi vừa cúp máy thì có một tiếng gõ nhè nhẹ lên cánh cửa. Bố tôi phải dùng thân chặn cửa lại để ngăn không cho cái thứ đang gõ cửa đó vào được.
Đó là cô bé ấy, cô bé gõ cửa và nói vọng vào bằng một giọng dễ thương ngây thơ: “chúng ta sẽ bắt được các ngươi, na na na na boo boo.” Tôi hoảng hết hồn vía, bố tôi thì nhìn thẳng vào cánh cửa và hét lên uy lực hết mức có thể :”cút đi”. Bố tôi và tôi nhìn nhau. Ông trao cho tôi 1 ánh nhìn đầy kinh hãi, ánh nhìn như muốn nói rằng bố xin lỗi và bố yêu con. Trong mắt ông chỉ còn sự tuyệt vọng.
Thế rồi im lặng. Bố tôi vẫn tiếp tục ấn người vào cửa trong sự hoảng loạn tột độ còn tôi thì sợ đến nỗi không dám hỏi bố xem có thứ gì ngoài đó. Điều tiếp theo diễn ra là, tôi nghe thấy tiếng cào cửa. Không phải tiếng do mấy con chuột cào tường, nó giống như tiếng gấu cào cấu con mồi. Cái con bé đứng ngoài bắt đầu cào cào vào cánh cửa một cách dữ dội hơn bất cứ người nào có thể. Cánh cửa có dấu hiệu không chịu được hơn nữa, cho dù bố tôi bắt đầu ấn mạnh hơn và mạnh hơn để chống lại con bé kia.
Sau khoảng 15 giây, cánh cửa rụng ra, tôi thấy được con bé ấy, chỉ khoảng 8 tuổi thôi, nhưng đi bằng 4 chân như một dạng thú vật chạy vào. Con bé lao thằng vào và bắt đầu tấn công bố tôi. Bố tôi, 1 người đàn ông trưởng thành 40 tuổi, đánh trả lại. Thế nhưng ông lại bị con bé kia, mới 8 tuổi, áp đảo về sức mạnh.
Sau khoảng 10 giây vật lộn, con bé túm lấy họng bố tôi và kéo lê ông, lúc này vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê và vẫn cựa quậy, ra khỏi căn nhà. Trong lúc ấy tôi vẫn cứng đờ vì sợ nên không xông vào giúp bố được. Lúc con bé ấy kéo ông vào rừng, bố tôi vẫn cố hét lên :”chạy đi con trai, mau chạy đi!” Tôi không tài nào cử động được nữa là chạy. Lần cuối cùng tôi còn nhìn thấy bố là lúc ông bị kéo vào trong rừng, và tôi mất dấu của bố trong khi ông bắt đầu kêu lên trong đau đớn tột độ. Ông ấy kêu như thể bị giết và xé nát cơ thể, còn tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cổ họng ông gào rú.
Tôi ngất đi và khi tôi tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong bệnh viện Grady. Người ta hỏi xem bố tôi ở đâu và chuyện gì đã xảy ra. Mỗi đêm tôi nhìn ra ngoài căn hộ của mình và sợ sẽ thấy con bé đó. Mỗi đem tôi lại mơ thấy nó. Chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi, sớm muộn gì nó cũng sẽ tìm đến tôi.
taladaica dịch