Nghị luận xã hội về vai trò của lí tưởng sống qua nhận định của Lép-tôn-xtôi: Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng kiên định thì không có cuộc sống – Văn mẫu lớp 12
Đánh giá bài viết Nghị luận xã hội về vai trò của lí tưởng sống qua nhận định của Lép-tôn-xtôi: Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng kiên định thì không có cuộc sống – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Hòa ...
Đánh giá bài viết Nghị luận xã hội về vai trò của lí tưởng sống qua nhận định của Lép-tôn-xtôi: Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng kiên định thì không có cuộc sống – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Hòa Bình Sống phải có mục đích. Sống phải có lí tưởng. Nói về tầm quan trọng của lí tưởng, nhà văn Nga ...
Nghị luận xã hội về vai trò của lí tưởng sống qua nhận định của Lép-tôn-xtôi: Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng kiên định thì không có cuộc sống – Bài làm 1 của một bạn học sinh giỏi Văn tỉnh Hòa Bình
Sống phải có mục đích. Sống phải có lí tưởng. Nói về tầm quan trọng của lí tưởng, nhà văn Nga Lép Tôn-xtôi chỉ rõ: “Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có li tưởng thi không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng thỉ không có cuộc sống”.
Lí tưởng là gì? Lí tưởng là mục đích cao nhất, tốt đẹp nhất mà người ta muốn đạt tới. Lí tưởng rất quan trọng đối với bất cứ ai, đối với tất cả mọi người. Đúng “lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường”. Nhờ có ánh sáng ngọn đèn lí tưởng dẫn đường mà ta có thể đi tới tương lai, tránh được sự mò mẫm, vấp váp. Nhờ có ánh sáng ngọn đèn lí tưởng mà chúng ta có nghị lực và niềm tin trong cuộc đời, biết sống thế nào cho có ý nghĩa, sống thế nào cho đáng sống. Không sống vô vị nhàm chán, không sông quẩn quanh, tăm tối, mà chỉ muốn sống có ý nghĩa, sống có ích cho bản thân, cho gia đình và cho xã hội. Ngọn đèn được tác giả so sánh với lí tưởng thật là sâu sắc và có nhiều ý nghĩa.
Nếu không có mục đích, sống không có lí tưởng thì sẽ như thế nào? Lép Tôn-xtôi cho biết: “Không có lí tưởng thi không có phương hướng kiên định, mà không có phương hưởng kiên định thì không có cuộc sống”.
Phương hướng là hướng được xác định. Kiên định là một phẩm chất tốt đẹp, là tinh thần giữ vững ý định, ý chí, không dao động trước mọi khó khăn, trở lực. Khi đã không có lí tưởng, không có mục đích tốt đẹp sẽ không có phương hướng kién định, khác nào ké đi đêm hoặc chui vào sừng trâu, đâm đầu vào lối cụt. Không có lí tưởng thì khác nào thuyền không lái, thuyền sẽ trôi về đâu, về bến bờ nào. Nhừng kẻ sống quẩn quanh, sống bị động, hay dao động vì sống không có mục đích, không có lí tưởng, không có phương hướng. Mà khi đã không có phương hướng, hoặc không có phương hướng kiên định thì sẽ không có cuộc sống ý nghĩa. Anh sẽ không có hành động thiết thực. Nếu không có mơ ước, không có khát vọng sống, cuộc sống sẽ trở nên nhạt nhẽo, vô vị. Anh sẽ trở thành kẻ sông thừa, sống mòn.
Nêu tuổi trẻ sống không có lí tưởng sẽ lười học, nhác lao dộng, sẽ sớm nhiễm phải những tệ nạn xã hội như ăn chơi đua đòi, cờ bạc, rượu chè, nghiện ma túy, cướp bóc… Những học sinh “cá biệt’' trong nhà trường hiện nay chú yếu là do cách sống buông thả, sống không có lí tưởng.
Sống mà như chết thì sao có thể gọi là sống? sống mà tâm hồn bị khô héo, trái tim bị băng giá thì không thể gọi là sống. Sống mà không nghĩ đến tương lai, sống mà không nghĩ đến công hiến, phục vụ cho gia đình, đất nước thì sau có thể gọi là sống? Cô giáo em nói thời còn là học sinh, câu khẩu hiệu: “Sống, học tập, lao động và chiến đấu theo gương Bác Hồ vĩ đại” có một sức mạnh ghê gớm, lôi cuốn hàng triệu thanh niên thi đua và lập công trong phong trào “ba sẵn sàng”.
Câu nói của nhà văn Nga đã chỉ rõ tầm quan trọng của lí tưởng và sống có lí tưởng. Câu nói ấy cho đến nay vần mới mẻ và giàu ý nghĩa đối với học sinh thanh niên chúng ta.
Đất nước đang đổi mới. Công cuộc hiện đại hóa, công nghiệp hóa đất nước đang kêu gọi thanh niên lên đường. Có học tập tốt mới trang bị cho bản thân mỗi chung ta kiến thức, kĩ năng khoa học, lao động. Hơn bao giờ hết chúng ta mới thấy rõ ý nghĩa và tầm quan trọng của vấn đề lí tường và sống có lí tưởng.
Lí tưởng là ngọn đèn. Với Tố Hữu, lí tưởng là “mùi hương chân lí”. Tôi nhớ vần thơ của ông.
Khi ta đã say mùi hương chân lí . Tương lai đó, trước mặt ta biển rộng Trên đầu ta, lồng lộng gió trời cao!
Nghị luận xã hội về vai trò của lí tưởng sống qua nhận định của Lép-tôn-xtôi: Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng kiên định thì không có cuộc sống – Bài làm 2
Mỗi con tàu trên đại dương bao la đều cần ngọn hải đăng trên đất liền soi chiếu để đi trong đêm tối. Cuộc sống của bất kì con người nào cũng cần sự soi rọi của lí tưởng.
Vai trò của lí tưởng đã được nhà văn Nga Lep Tôn-xtôi đề cao trong một phát biểu: “Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng thì không có cuộc sống”.
Khi đánh giá ai, cái gì ở mức hoàn hảo, chúng ta thường dùng từ "lí tưởng" để kết luận: “người đàn ông (đàn bà) lí tưởng”, “căn hộ lí tưởng", “chiếc xe lí tưởng”.. Hai chữ “lí tưởng” luôn được dùng để diễn dạt cho tính chất, thuộc tính tốt đẹp nhất. Nó chỉ mục đích cao cả, mức độ hoàn hảo, hoàn thiện mà người ta luôn cố gắng phấn đấu ..để đạt tới và trên thực tế rất khó đạt được.
Nếu đã đọc Thép đã tôi thế đấy, Ruồi trâu, Người mẹ- những cuốn sách gối đầu giường của thanh niên Việt Nam một thời, chúng ta sẽ được ngắm nhìn chân dung những con người mang trong mình lí tưởng cách mạng cao cả. Và chính những Pa- Ven, Rivarex, Si-ta… ở các trang truyện đó đã hoá thân trong thế hệ Nguyễn Văn Trỗi, Nguyễn Thị Minh Khai, hoá thân trong những Đặng Thuỳ Trâm, Nguyễn Văn Thạc… Phải chăng chỉ trong chiến tranh máu lửa, con người mới có lí tưởng. Thực ra ở bất cứ thời đại nào con người cũng cần có lí tưởng. Bởi vì lí tưởng không chỉ là ngọn cờ phất lên trong cách mạng, trong cuộc chiến đấu bảo vệ đất nước.
Nếu hình dung một cách hình tượng thì lí tưởng như kim chỉ nam dẫn đường cho mọi người không lạc bước trên hành trình sống của mình. Nó là những mục đích cao đẹp trong cuộc đời mà mỗi người cần xác định để ngưỡng vọng và phấn đấu thực hiện để đạt dược. Nó là nền móng để chúng ta xây lên trên đó cuộc sống của chính mình. Khái niệm “cuộc sống” trong câu nói của Lep Tôn-xtôi có thể hiểu là cuộc đời thực tiễn của mỗi người, nhưng đó phải là cuộc đời có ý nghĩa, cuộc đời tươi đẹp, cuộc đời mà trong đó con người được sống chứ không phải tồn tại.
Cuộc sống đó là thành quả của rực rỡ của lí tưởng. Qua câu nói của mình, nhà văn Nga muốn khẳng định vai trò, tầm quan trọng của lí tưởng trong việc hình thành nên giá trị cuộc sống của mỗi con người. Đi trong đêm tối, ai cũng cần có ngọn đèn soi tỏ mặt đường đi. Những mục đích sống cao đẹp sẽ giúp chúng ta vạch ra những phương hướng cụ thể nhằm phấn đấu thực hiện để đạt được, và cuối cùng, một cuộc sống có ý nghĩa sẽ là kết quả xứng đáng với công sức mà chúng ta đã bỏ ra.
Thiết nghĩ, lời nói của Lep Tôn-xtôi hoàn toàn chính xác. Thực tế cho thấy lí tưởng bao giờ cũng là khởi nguồn của mọi sự thành công. Người có lí tưởng không mấy khi thất bại trong sự nghiệp của mình. Bởi lẽ, họ biết họ cần những gì trong cuộc sống của họ, họ xác định được cho mình những việc cần phải thực hiện và luôn cố gắng để những gì họ mong muốn trở thành hiện thực. Khi đất nước chìm đắm trong gót giày xâm lược của thực dân Pháp và đế quốc Mĩ, thế hệ thanh niên Việt Nam gần như cùng chung một lí tưởng: chiến đấu giành độc lập, tự do cho dân tộc. Họ không ngại ngần rời ghế nhà trường, xung phong ra mặt trận, không hề băn khoăn khi cất vào tủ tờ giấy báo nhập học của một trường đại học danh tiếng. Họ viết những lá đơn xin gia nhập quân ngũ bằng máu. Họ chiến đấu không sợ hi sinh;
Năm mươi sáu ngày đêm khoét núi, ngủ hầm, mưa dầm, cơm vắt
Máu trộn bùn non
Gan không núng, chí không mòn
(Hoan hô chiến sĩ Điện Biên – Tố Hữu)
Đất nước sạch bóng quân thù, mỗi người dân Việt Nam lại đồng sức, đồng lòng khôi phuc lại quê hương mình, ước nguyện độc lập, tự do cho dân tộc đã thành hiện thực. Lúc này, lí tưởng của thời đại, của hầu hết mọi người là xây dựng cho nước nhà giàu đẹp, văn minh. Kế hoạch năm năm lần thứ nhất, lần thứ hai… rồi những chủ trương, chính sách cụ thể cho công cuộc đổi mới đã xác định phương hướng để thực hiện cho thành công mục tiêu xây dựng đất nước xã hội chủ nghĩa văn minh, giàu đẹp…
Con người thời đại mới không mấy khi nói đến lí tưởng họ luôn mang trong mình lí tưởng sống cụ thể. Trước sự lên ngôi của những công nghệ kĩ thuật siêu hiện đại, họ muốn làm chủ cuộc sống của chính mình. Điều đó tưởng như không tưởng nhưng thực tế không ít người đã làm được. Họ đặt ra cho mình nhiệm vụ phải học tập một cách nghiêm túc, đồng thời không ngừng rèn luyện nhân cách bản thân. Họ học sâu, học cao và học rộng, học mọi lúc, moi nơi. Tất cả những tri thức họ làm chủ đủ để không khiến họ lạc hậu trước sự phát triển chóng mặt của thời đại. Nhân cách đạo đức của họ đủ vững vàng để họ không trở thành nô lệ cho sức mạnh vật chất thời hiện đại. Họ là ai? Là những thủ khoa được vinh danh trong lễ tôn vinh Hoa trạng nguyên của đất nước, là những doanh nhân thành đạt, bác sĩ tài hoa, chuyên gia sáng tạo phần mềm chuyên nghiệp, là những người thầy ưu tú, học trò xuất sắc, là những người nông dân biết chủ động ứng dụng khoa học kĩ thuật hiện đại vào sản xuất… Họ là những người có lí tưởng sống tiến bộ lành mạnh. Họ là những ngươi làm chủ cuộc sống của mình, là những người không lạc thời trong chính thời đại của mình.
Ngược lại với những người có lí tưởng là những kẻ hèn nhát, lười biếng, quanh năm suốt tháng chỉ sống trong bóng tối của sự ngu dốt và cái ác. Những người này không bao giờ có ước mơ, không bao giờ đặt ra cho mình mục tiêu, mục đích cần phấn đấu trong cuộc đời. Vậy nên họ không có phương hướng cụ thể cho hành trình sống của mình. Thành công, vinh quang không đến với đối tượng này. Họ là ai?. Họ là người học sinh cuối cấp không biết chọn cho mình trường nghề nào cho phù hợp, là người nghệ sĩ không mang trong mình ước vọng được nhận một giải thưởng giải thưởng nghệ thuật, là người kĩ sư không dám mơ ước đến những công trình đồ sộ… Họ là những người an phận, không có chí tiến thủ, lúc nào cũng nghĩ mình như thế là được rồi. Họ không biết làm gì với kiến thức, với điều kiện sống của mình. Họ không có bản lĩnh nên trước sóng gió, trước sự va đập của cuộc sống, họ không đủ tự tin để vượt qua. Cuộc sống của họ chỉ là những chuỗi ngày trôi qua bình lặng, tẻ nhạt. Họ không cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống, và thực chất là không được sống như theo đúng nghĩa của từ này.
Có lẽ, một trong những bi kịch của đời người là sống không có lí tưởng, không có ước mơ, hoài bão. Nhưng sẽ ra sao nếu ước mơ, hoài bão, nếu lí tưởng của chúng ta lại là những điều không tưởng?. Vẫn biết rằng nếu khống có lí tưởng, chúng ta sẽ không thể xác định con đường đi của mình, không thể lên kế hoạch cụ thể cho những ước muốn, dự định của mình, và tất nhiên, chúng ta sẽ không thể nào có cuộc sống như mong muốn. Nhưng lí tưởng không thể thực hiện vai trò soi đường dẫn lối cho con người khi nó không thiết thực với cuộc sống của chính chúng ta hoặc khi nó đi ngược lại với quy luật vốn có trong cuộc sống này. Bạn đừng bao giờ nuôi mong ước sẽ chế tạo được chiếc máy thời gian để quay ngược trở lại quá khứ. Bạn cũng đừng hi vọng mình sẽ bác bỏ được thuyết tiến hoá của Đac-uyn hay phủ định được thuyết tương đối của Anh-xtanh. Những lí tưởng của chúng ta nên hướng vào thực tiễn, nên phù hợp với chính năng lực của bản thân để tránh sai lầm trong phương hướng, tránh lãng phí thời gian, công sức và tiền bạc.
Khi đã có lí tưởng, chúng ta cần bắt tay ngay vào việc xác đinh phương hướng thưc hiện, tránh trường hợp để lí tưởng mãi nằm trong dự án. Những phương hướng đó phải bám sát vào mục tiêu, mục đích đã đặt ra. Nếu đã dự định thi khối A, bạn phải đầu tư thời gian thích hợp cho việc ôn luyện kiến thức các môn toán, lí, hoá. Việc ôn tập đó phải được lên kế hoạch theo từng giai đoạn, thậm chí từng ngày, theo lượng kiến thức mà chúng ta phải rà soát.
Trong quá trình thực thi biến các phương hướng đó thành hành động cụ thể, chắc chắn chúng ta se phải đối mặt với nhiều khó khăn, bất trắc. Điều quan trọng là chúng ta kiên định, giữ vững lập trường để không đi ngược lại với lí tưởng ban đầu. Bạn là hội viên Hội thanh niên tình nguyện vận động hiến máu nhân đạo. Bạn muốn vận động được nhiều người tham gia hiến máu nhân đạo nhưng một số người không tin vào sự an toàn của hoạt động này. Bạn đừng vội nản chí, đừng vội làm phá bỏ lí tưởng cao đẹp mà bạn đang theo đuổi. Hãy suy nghĩ để tìm ra các hình thức tuyên truyền thuyết phục hơn nữa.
Được theo đuổi đến cùng lí tưởng của mình là điều hạnh phúc nhất mà bản thân chúng ta có thể làm được. Vượt qua những khó khăn trong hành trình đi đến lí tưởng mỗi người sẽ tìm được ý nghĩa của cuộc sống, sẽ cảm nhận được mình đang sống theo đúng nghĩa của từ này. Trong Thép đã tôi thế đấy, nhân vật Pa-ven Cooc-sa-ghin có nói một câu, đại ý: Mỗi người chỉ có một cuộc đời, phải làm thế nào để những năm tháng tuổi xuân của chúng ta không trở nên hoài phí. Như vậy, có thể nói, xác định cho mình lí tưởng sống đúng đắn, quyết tâm đến cùng để biến lí tưởng đó thành cuộc sống thưc sự là chúng ta đã không sống hoài, sống phí rồi.
Câu nói của Lep Tôn-xtôi đã nhấn mạnh một cách chính xác vai trò dẫn đường, định hướng của lí tưởng đối với cuộc đời của mỗi con người. Nếu không phải là người có lí tưởng, bạn hãy bắt tay vào suy ngẫm thật kĩ để xác định cho mình mục đích sống cụ thể. Nếu đã xác định được lí tưởng sống rồi, bạn hãy bắt tay vào việc thực hiện nó. Dẫu có nhiều khó khăn phía trước, bạn cũng đừng vội nản lòng. Thậm chí, vì lí do nào đó mà lí tưởng của bạn không thành, hãy nhen nhóm nó ở thế hệ sau, để họ sẽ bước tiếp con đường bạn đã chọn.
Nghị luận xã hội về vai trò của lí tưởng sống qua nhận định của Lép-tôn-xtôi: Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng kiên định thì không có cuộc sống – Bài làm 3
Cuộc sống ngày càng vận động và phát triển theo chiều hướng mới. Để tồn tại và có một cuộc sống bền vững thì mỗi người chúng ta cần phải có một phương hướng sống nhất định, một lí tưởng mà ta sẽ hướng tới để thực hiện trong suốt cuộc đời. Nhà văn Nga Lép Tôn-xtôi đã nói: “Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng thì không có cuộc sống”. Vậy cuộc sống sẽ ra sao nếu mỗi người không có lí tưởng xác định?Cuộc đời sẽ ra sao nếu mỗi người chỉ sống vì những mục đích không rõ ràng và chỉ cho bản thân mình?
Thoạt đọc qua, ta sẽ cảm thấy câu nói trên hơi khó hiểu. “Lí tưởng” là gì? Đó chính là cái đích của cuộc sống mà mỗi con người khát khao đạt được. Còn “ngọn đèn”, đó là một vật dùng để thắp sáng vào ban đêm, nhờ có nó mà ta thấy được rõ đường đi và những vật xung quanh. “Phương hướng kiên định” chính là mục tiêu, là đường lối xác định sẽ thực hiện một cách quyết tâm và không thay đổi. "Cuộc sống" là cuộc đời thực tiễn của mỗi người, nhưng đó sẽ là cuộc đời có ý nghĩa, cuộc đời tươi đẹp khi mà con người sống chứ không phải tồn tại. Cuộc sống đó là thành quả rực rỡ của một cuộc sống có lí tưởng. Qua đó, ta thấy câu nói của Lép Tôn-xtôi mang một nghĩa rất rõ ràng: sống trên đời, mỗi con người cần phải có riêng cho mình một lí tưởng sống, đó chính là ngọn đèn chỉ phương rõ ràng nhất. “Lí tưởng” rất quan trọng với chúng ta. Vì nếu sống mà không có lí tưởng thì chúng ta sẽ khó mà xác định những việc nên làm, còn nếu có xác định được thì cũng không có quyết tâm để thực hiện cho tới nơi chốn. Như trong học tập, nếu không chắc chắn mục tiêu học để làm gì thì khi gặp khó khăn, ta dễ buông xuôi và không chịu cố gắng. Bên cạnh đó, khả năng thực hiện sai hướng hay cảm thấy khó khăn hơn khi không xác định được lí tưởng là rất lớn. Chẳng hạn ta muốn trở thành bác sĩ nhưng không xác định được là sẽ trở thành bác sĩ gì, thì khi dấn thân vào con đường học vấn ta sẽ cảm thấy lạc lõng với chính mục tiêu mình đề ra. Và cuộc sống sẽ tẻ nhạt biết bao khi con người ta sống thiếu “lí tưởng”. Thiếu lí tưởng, ta dễ nản chí, ta dễ cảm thấy buồn chán với chính cuộc đời của mình. Vậy một người có lí tưởng là người như thế nào? Đó chính là người luôn xác định rõ mục tiêu sống và tận tuỵ với những việc mà mình cần hoàn thành, thể hiện rõ thái độ quyết tâm vươn tới sự hoàn thiên bản thân, mong muốn cống hiến cho sự nghiệp chung. Hơn thế nữa đó là một người sẵn sàng hi sinh cho lí tưởng của mình, chấp nhận sự thất bại và khó khăn để đạt đến cái đích cuối cùng của cuộc đời. Đôi khi lí tưởng của một người chỉ là kiếm được việc làm ổn định và có một gia đình đầm ấm nhưng để thực hiện được thì người đó cũng phải trải qua nhiều khó khăn. Và dù cho đó chỉ là một lí tưởng tưởng chừng như rất đơn giản nhưng vẫn xứng đáng nhận được sự tôn trọng từ những người xung quanh. Vì người đó đã có được lí tưởng riêng để thực hiên chứ không như nhiều người sống hơn nửa cuộc đời vẫn chưa biết đâu là lí tưởng của đời mình và vẫn còn đang quẩn quanh…Ngày 5-6-1911, người thanh niên Nguyễn Tất Thành đã ra đi với một lí tưởng suốt đời “tìm ra con đường giải phóng đất nước, quyết tâm vì Tổ quốc độc lập, vì dân tộc Việt Nam tự do và bền vững”. Đó cũng chính là lí tưởng của tất cả thanh niên trong thời chiến. Nhưng ngày nay khi đất nước ta đã hoàn toàn độc lập và đang trên đà phát triển nhanh thì lí tưởng của thanh niên đã khác đi rất nhiều. Tất nhiên mỗi thanh niên sẽ có cho mình một lí tưởng riêng, tuỳ thuộc vào hoàn cảnh sống, địa vị và cách sống của mỗi người nhưng nếu lí tưởng đó chỉ phục vụ cho lợi ích của bản thân thì đó không hoàn toàn là lí tưởng mà đó chính là lối suy nghĩ ích kỉ và cá nhân. Vì thế thanh niên ngày nay cần có một lí tưởng chung là: không ngừng phấn đấu vì một đất nước Việt Nam “dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng dân chủ văn minh”. Mà muốn có được những lí tưởng có nghĩa cho bản thân và cho xã hội như vậy thì mỗi người nhất là thanh niên học sinh ngay từ khi ngồi trên ghế nhà trường đã xác định được cho mình mục đích của việc học tập, phân biệt được mục đích đó là đúng hay sai và xác định xem khả năng của mình có thực hiện được hay không. Bên cạnh đó cần biết lắng nghe lời khuyên của những người xung quanh như cha mẹ, thầy cô để có một “phương hướng kiên định” cho chính mình. Một xã hội sẽ phát triển vững bền khi có những con người có chung một lí tưởng cao đẹp là sống vì Tổ quốc, vì mọi người.
Câu nói của Lép Tôn-xtôi đã để lại nhiều nghĩa thật sâu sắc và đầy tính nhân văn khi ông đã nhấn mạnh sự quan trọng của lí tưởng đối với mỗi người qua việc ví lí tưởng với phương hướng kiên định và cuộc sống. Cuộc sống ngày càng khác đi, mỗi người chúng ta cần có một lí tưởng để thực hiện trong cuộc đời, em cũng vậy, em sẽ luôn phấn đấu để hoàn thành lí tưởng của mình: trở thành một công dân có ích cho xã hội, đóng góp sức mình vì sự nghiệp chung của dân tộc. Để mỗi ngày trôi qua, sẽ có thêm một ngày mới được chiếu sáng bởi lí tưởng cuộc đời..
Nghị luận xã hội về vai trò của lí tưởng sống qua nhận định của Lép-tôn-xtôi: Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng kiên định thì không có cuộc sống – Bài làm 4
Không biết bao nhiêu lần, trong cuộc sống của mỗi con người câu hỏi này đã vang lên: “Tôi từ dâu đến? Tôi sinh ra dể làm gì? Và sẽ đi về đâu?”. Đó là nhừng câu hỏi truy tìm ý nghĩa của đời sống, cũng là câu hỏi đế kiếm tìm lí tưởng, giúp con người hướng đích, hướng tới nhừng giá trị tốt đẹp, xứng đáng với sự tồn tại của mình. Chính vì thế, Lép Tôn-xtôi, người đã kiên định suốt đời vì những lí tưởng nhân văn cao quý trong cuộc đời và trong tác phẩm của mình, đã khẳng định: Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng thì không có cuộc sống.
Nhưng lí tưởng là gì? Có người sẽ nói: Lí tưởng của tôi ư? Kiếm được nhiều tiền. Có tiền là có tất cả. Hoặc: Trở thành một người nổi tiếng. Đó là lí tưởng của tôi. Và rất nhiều người vẫn theo đuổi nhừng “lí tưởng” tương tự.
Bởi lẽ: Khát vọng kiếm được nhiều tiền, có quyền lực, được nổi tiêng,… tuy cùng là ước mong chính đáng nhưng chưa phải là ánh sáng dẫn đường để con người tự hoàn thiện và làm cho cuộc sống cao đẹp hơn. Thậm chí, nếu quá ngưỡng, sự bành trướng của những tham vọng này còn có thể đẩy con người vào tội lỗi. Đó không thể là “ngọn đèn chỉ đường” cho cuộc sống của chúng ta.
Lép Tôn-xtôi vốn là một nhà Quý tộc. Nhưng ông đã cố gắng đấu tranh để bãi bỏ chế độ nông nô. Ngài Nen-son Man-đê-la, Tổng thống Nam Phi, đã cống hiến cả cuộc đời mình để loại trừ chế độ A-pac-thai. Hồ Chí Minh đã từng nói: Không có gì quý hơn độc lập tự do. Và Người dà suốt đời theo đuổi một khát vọng: Làm sao cho dân ta ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành. Đó là lí tưởng của những vĩ nhân, những bậc anh hùng, những chiến sĩ tiên phong của nhân loại. Đồng thời, cũng có biết bao con người vô danh đã âm thầm, bền bỉ, thậm chí hi sinh cuộc sống của mình, vì tự do của nhân loại, của dân tộc, vì cuộc sống tốt đẹp hơn của mỗi chúng ta. Thật xúc động khi đọc lại những trang nhật kí chiến trường của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc, Đặng Thùy Trâm, những trang thư của cô gái ở ngã ba Đồng Lộc gửi về thăm mẹ,… Còn bao nhiêu trang thư, trang nhật kí như thế đã nằm lại cùng các anh các chị nơi chiến hào. Những năm tháng ấy, khát vọng được hi sinh quên mình để đất nước không còn tiếng bom đạn, bầu trời xanh bình yên trên mỗi mái nhà đã thắp sáng cuộc đời mỗi người chiến sĩ. Đó thực sự là nhũrng người dẫn đường, những người đã giương cao “ngọn đèn chỉ đường” để chúng ta hướng tới những giá trị tốt đẹp, thực sự xứng đáng với con người.
Tôi và bạn, chúng ta chỉ là những người bình thường. Nhưng khi chúng ta chọn cho mình một mục đích sống đẹp và kiên trì hướng tới mục đích đó, chúng ta đã có lí tướng của mình. Bằng đời sống nhỏ bé của mình, như một giọt nước, chúng ta hoà vào dòng chảy mạnh mẽ của đời sống này, để cùng hướng tới ánh sáng, hướng ra biển cả rộng lớn và ấm áp của tự do, tình yêu thương, lòng vị tha,… Và như thế, chúng ta đã không phải nuối tiếc vì những năm tháng ngắn ngủi cùa một đời người đã tràn dầy ý nghĩa.
Tôi đã biết một bác sĩ suốt đời làm việc trong một bệnh viện ở nơi xa xôi, hẻo lánh. Người bác sĩ ấy chăm sóc nhừng bệnh nhân phong. Người bác sĩ ấy âm thầm chia sẻ nỗi đau tinh thần và thân thê của từng người bệnh. Anh không muốn nói về chính mình. Có lẽ anh cũng không muốn dùng đến hai chữ “lí tương”. Nhưng anh đã dành cả đời mình cho lí tưởng ấy. Lí tương của một vị “lương y như từ mẫu”.
Tôi còn được biết một nhà sư trụ trì ngôi chùa nhỏ bé ở một miền quê nghèo hết lòng nuôi nấng, dạy dỗ những đứa bé bị hò rơi với tâm nguyện “làm dịu đi những nỗi đau trong cuộc đời này”. Vượt lên mọi nỗi nhọc nhằn, mọi lời thị phi, nhà tu hành ấy đã nâng đỡ bước chân chập chững cùa bao sinh linh bé hướng thiện là bước khới đầu trên con đường tìm tới sự giác ngộ, giải thoát. Và hiển nhiên, đó cũng là “ngọn đèn chỉ đường" cho thế gian này.
Còn biết bao nhiêu con người bé nhổ, bằng cuộc sống nhẫn nại, vị tha, quên mình vì người khác, hằng ngày, hằng giờ, đã thắp sáng thêm “ngọn đèn chi đường” ấy. Nhờ những đốm sáng nhỏ nhoi ấy, ánh dương ngời rạng, soi chiếu hành trình nhọc nhằn, bất trắc, đầy khó khăn của cuộc sông không bao giờ lụi tắt. Những con người bé nhò ấy không suv tư nhiều về hai chừ lí tưởng, nhưng cuộc đời của họ là hiện thân của lí tưởng đẹp nhất mà con người cần hướng tới: Biết yêu thương người khác như chính bản thân mình.
Lớn lao hay nhỏ bé, dẫn đường cho hành trình của cả nhân loại, cả thời đại hay soi rọi cho những lối nhỏ của mồi cuộc đời bình thường, lí tưởng luôn là những giá trị tinh thần cao quý, đẹp đẽ mà mỗi con người hướng tới trong cả tâm trí và hành động. Một cuộc sống không hướng tới điều gì tốt đẹp, không khao khát làm gì cho ai là một cuộc sống vô nghĩa, phi lí. Không có một “ngọn đèn chỉ đường” trong tâm trí và hành động, con người dễ sa vào lối sống vị ki, buông thả, thác loạn hoặc mòi mệt, chán chường. Lí tưởng và niềm tin vào lí tương là nguồn sức mạnh giúp chúng ta vượt lên những thử thách đáng sợ, những cám dỗ tầm thường.
Một người bạn hỏi tôi: “Bạn có bao giờ nghĩ: Mình sống vì cái gì”. Thật không dễ trả lời. Tôi vẫn không biết rõ mình sẽ là ai, và sẽ làm gì? Nhưng nếu tôi là một người thầy giáo, tôi mong ước rằng học sinh sẽ cảm thấy tôi có thể là người bạn của các em và vui mừng khi tôi bước vào lớp. Có thể, tôi chẳng làm được điều gì lớn lao, phi thường, nhưng tôi sẽ cố gắng đế sự có mặt cùa tôi đem lại niềm vui cho người thân yêu, cho bạn bè, cho một ai đó bên cạnh mình. Theo bạn, đó có phái là một điều “lí tưởng” hay không?
Nhưng tôi biết… Tôi biết mình không thế chỉ mơ ước về điều ấy. Phải làm gì đế cuộc sống của mình trở thành một món quà tặng cho người thân yêu? Đó thực sự là một điều khó khăn. Nhưng tôi sẽ luôn cố gắng để ánh sáng của ngọn đèn ấy không bao giờ lụi tắt. Để những năm tháng mà tôi may mắn được sinh ra, được sống và được nhìn thấy ánh sáng mặt trời trên thế gian này không phải là những năm tháng vô nghĩa. Để có thể nói cùng bạn: Cuộc sống của tôi…
Nghị luận xã hội về vai trò của lí tưởng sống qua nhận định của Lép-tôn-xtôi: Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng kiên định thì không có cuộc sống – Bài làm 5
Trong cuộc sống, mỗi con người từ khi sinh ra đã là một hành trình tư tưởng. Cha mẹ khắc khoải một lí tưởng là con sinh ra được khỏe mạnh, lớn khôn, con là đứa trẻ ngoan ngoãn, giỏi giang, mai kia con trở thành một người thành đạt. Rồi khi con đủ lớn, đủ ý thức để sống cho những lí tưởng riêng của mình. Con sẽ trở thành một học sinh xuất sắc, lớn hơn nữa con sẽ là một doanh nhân lớn hay là một bác sĩ tài ba, con có cuộc sống riêng cùng một gia đình hạnh phúc. Cuộc sống được nuôi dưỡng bằng những lí tưởng. Nói cách khác: Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng thì không có cuộc sống. (Lép – Tôn – Xtôi).
Mỗi chúng ta khi vô tình chạm đến hai chữ lí tưởng thì cảm thấy như gặp một cái gì xa vời, không thực tại chút nào. Ta cứ nghĩ rằng lí tưởng là cái gì đó vĩ đại như lí tưởng cách mạng của Các Mác, Ăng – Ghen, lí tưởng vô sản của Lê – Nin. Nhưng chúng ta lại không biết rằng lí tưởng là thực tại, rất đời thường và gắn bó trong đời sống của chúng ta. Hoàn toàn có thể hiểu lí tưởng là một ngọn đèn, nói dễ hơn lí tưởng là niềm tin, lòng ao ước mong mỏi của mỗi người đặt ra trong cuộc sống. Lí tưởng chính là cái mục tiêu phấn đấu. Lí tưởng trở thành một phần của cuộc sống, và vì thế cuộc sống sẽ vô vị biết bao nếu thiếu đi lí tưởng. Theo cách nói của Lép – Tôn – Xtôi thì lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường nên khi thiếu vắng nó con người ta sẽ dễ lầm lạc, đôi khi châm trễ trên lộ trình của cuộc sống: Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng kiên định thì không có cuộc sống.
Hành trình đi đến lí tưởng, phấn đấu theo lí tưởng, cũng như một vận động viên điền kinh đang ra sức trinh phục chặng đường đua của mình. Anh chàng vận động viên chỉ biết rằng phía trước, những bước cuối cùng của chặng đưa là băng – rôn về đích. Anh cố hết sức và lao về phía trước với một tinh thần sức mạnh thiêng liêng, như mỗi chúng ta đều hướng về lí tưởng của mình. Cuộc sống cũng là một chặng đua và nếu chặng đua ấy không có địch đến, không có hướng đi thì chúng ta sẽ đi đâu về đâu. Nhưng Lép – Tôn – Xtôi bảo rằng: Lí tưởng là phương hướng kiên định, đó không bao giờ có thể chuyển dịch. Nếu hiểu ngược kiểu ấy, chẳng lẽ, lí tưởng của cuộc sống hiện đại lại là một ông già phong kiến cố hữu, cùng những đạo luật khắt khe của chế độ xưa. Đó hoàn toàn không phải là lí tưởng, Đã là lí tưởng thiêng liêng của một cuộc sống tươi đẹp thì đòi hỏi ở cái khí chất cao đẹp.
Trong cuộc sống có vô vàn lí tưởng nhưng như thế nào mới là một lí tưởng chính đáng. Lí tưởng của một người kinh doanh là làm giàu. nhưng không phải là được làm giàu bằng mọi cách. Anh ta phải tuân theo khuôn khổ của pháp luật và trách nhiệm của lương tâm. Lí tưởng của một cậu học sinh là đỗ cao trong kì thi đại học. Thế rồi ngày anh ta tới phòng thi để thực hiện cái lí tưởng của mình, thì lương tâm, xã hội không bao giờ cho phép anh có quyền làm ngơ khi thấy một người chết đuối, một hành động đi trái với pháp luật, với đạo lí thì không được gọi là lí tưởng. Mỗi bước đi của chúng ta bây giờ đều bước theo nhũng bậc thang của lí tưởng, và luôn luôn có lí tưởng soi sáng chỉ đường. Lúc ấy, chúng ta như những đứa trẻ vô tri được bàn tay người mẹ nâng niu dìu dắt từng bước đi. Và khi ấy nếu không có mẹ, không có lí tưởng con là đứa trẻ bơ vơ, lạc loài, rồi sẽ đi về đâu? Anh muốn chinh phục nóc nhà thế giới, muốn đứng trên đỉnh E-ve-rét dù chỉ là một giây, dù phải trải qua hàng ngàn giờ hãi hùng, có lúc tưởng chừng như hy sinh cả tính mạng nhưng vẫn hết mình thực hiện vì cái lí tưởng của bản thân. Nếu một con người chỉ tồn tại như một bản năng, hoạt động như một cái máy, khởi động thi chạy, hết nhiên liệu thì tắt. Ta tự hỏi thế có phải là cuộc sống? Để chứng minh rằng ta đang sống, đang tồn tại, trước tiên ta phải có lí tưởng, và đã có lí tưởng ta sẽ có dũng khí làm những gì ta quyết.
Ngày 5-6-1911, chàng thanh niên mang tên Nguyễn Tất Thành cùng hai bàn tay trắng xuống tàu buôn ra nước ngoài mang tên mình hành trang duy nhất là lí tưởng tìm đường cứu nước. Giả dụ, nếu không có đủ sức mạnh của lí tưởng thì Bác không bao giờ có đủ can đảm để ra đi. Chính vì thế ta hãy sống, và thực sự sống khi đã có lí tưởng riêng của bản thân. Xuân Diệu thì mải mê với lí tưởng:
Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Cảm ơn nhà thơ đã đem đến một quan niệm mới về lí tưởng của cuộc sống. Chắc hẳn, chúng ta ai cũng biết Xuân Diệu là một nhà thơ khát khao giao cảm với đời, yêu đời một cách tha thiết nhất. Chính vì thế, nhà thơ đem hết trái tim của mình cống hiến cho cuộc sống này, cho lí tưởng sống tràn đầy yêu thương. Xuân Diệu mong muốn được sống chân thành với lí tưởng của riêng ông, được cống hiến cả đời để đổi lấy một phút huy hoàng, đó là giây phút cháy bỏng của một tâm hồn sống trong lí tưởng. Đồng thời nhà thơ muốn gửi gắm lí tưởng ấy cho mọi người trong cuộc đời. Sống phải sao cho đáng sống, phải đem hết dũng cảm để sống cho cái lí tưởng của mình, để từ đó tìm ra phương hướng đi thơ tiếng gọi của lí tưởng như Lép – Tôn – Xtôi đã khẳng định: Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng kiên định thì không có cuộc sống.
Nhưng thử hỏi có mấy ai có đủ can đảm để sống hết mình, sống một cách trọn đầy cho lí tưởng: Chắc hẳn, chúng ta – những người con của dân tộc Việt Nam sẽ khôn bao giờ quên và cũng không bao giờ dược quên người thiếu nữ đã chết cho mùa hoa Lê – ki – ma nở, ở quê ta vùng đất đỏ và đã chết cho mùa sau. Nữ anh hùng Võ Thị Sáu đã dâng cả cuộc đời mình cho dân tộc, cho Tổ quốc yêu thương và cũng cho riêng lí tưởng sống của chị, khi mới tròn đầy cái tuổi 16. Tôi không so sánh bạn, cũng như không dám so sánh mình với lí tưởng cách mạnh cao cả như của nữ anh hùng, liệt sĩ Võ Thị Sáu. Qua đó, tôi chỉ có thể khẳng định rằng mỗi chúng ta đều có thể gắng hết sức vì lí tưởng sống của bản thân mình để thật sự có một phương hướng sống, phương hướng để tồn tại. Cũng như từ đầu vẫn nói lí tưởng không hề xa vời, lí tưởng là đoạn đường, là lối đi gắn bó với chúng ta trong suốt cuộc đời.
Một lần nữa xin chân thành cảm ơn Lép – Tôn – Xtôi đã đem đến cho chúng ta cái nhìn tổng quát về lí tưởng. Con đường hôm qua, con đường hôm kia của tôi, của bạn, của tất cả chúng ta đề đã vùi vào quá khứ một cách mờ nhạt và tiếp tục nhạt nhòa.
Nhưng con đường hôm nay và của ngày mai còn tùy tôi, tùy bạn, chúng ta đi như thế nào, tiếp tục để phát triển và đi lên cùng với sự thăng hoa của ánh sáng lí tưởng.
Từ khóa tìm kiếm
- nhân vật Pa-ven-cooc-sa-ghin trong tiểu thuyết thép đã tôi thay thế có nói cái quý giá nhất của con người là cuộc sống đời người chỉ có một lần sống sao cho khỏi phải xót xa ân hận vì những năm tháng sống hoài sống phí anh chị hãy dựa vào câu nói trên hãy
- vai trò của lí tưởng đối vi sywj phấn đấu của mỗi người