Mùa thu dịu dàng và những tâm hồn cô đơn
Thu về những cành lá chao nghiêng lìa khỏi cây mang theo nỗi nhớ xao xuyến và những mùi hoa sữa thoang thoảng trong gió. Thời gian luôn tuần hoàn phải không? Thế nhưng tình cảm con người tại sao đổi khác? Mùa thu, mỏng manh, nhẹ nhàng lắm, nhưng day dứt một nỗi niềm chẳng thể gọi ...
Thu về những cành lá chao nghiêng lìa khỏi cây mang theo nỗi nhớ xao xuyến và những mùi hoa sữa thoang thoảng trong gió.
Thời gian luôn tuần hoàn phải không? Thế nhưng tình cảm con người tại sao đổi khác? Mùa thu, mỏng manh, nhẹ nhàng lắm, nhưng day dứt một nỗi niềm chẳng thể gọi tên. Đơn giản vì nó đẹp, nhưng chúng ta không thể níu giữ nó trong tay dù chỉ một khoảnh khắc như níu giữ trái tim con người vậy.
Thu là mùa của nỗi nhớ, của hoài niệm nhưng không phải mùa để nhớ và đau về những nỗi buồn đã cũ.
Đã có lúc tôi tự hỏi, sao thu đẹp mà lại buồn như thế? Tựa câu chuyện tình yêu đẹp mà dở dang muôn thuở. Đã có ai nhớ về mùa thu như nhớ đến một trái tim con người không thể níu giữ?
Em yêu mùa thu cũng như yêu cái khoảnh khắc mùa thu đến,cũng như buồn đến não lòng khi bắt đầu một mùa đông và như khi anh đến, nhẹ nhàng như cơn gió, thoảng qua..
Thu năm ấy, mình bước bên nhau sóng sánh trong nắng chiều.
Thu năm nay, anh đứng lại, lặng một nhịp nhìn em vội vã bước theo chiều ngược nắng.
Có lẽ, tình yêu của họ bắt đầu từ những lần chạm tay rất khẽ, rồi chạm tiếng nói cười, chạm tiếng yêu thương. Em à, họ yêu nhau vào tháng Chín!
Thu về khiến người ta phải nhớ những câu chuyện không nên nhớ, nhớ những con người vốn đã muốn quên hoặc đã được gói gém một cách cẩn thận trong ngăn kéo mang tên ký ức từ lâu.
Thu - Cái tiết trời se se lành lạnh. Cái nắng dìu dịu chỉ đủ để làm hồng đôi má. Em chợt thấy mình thèm cái không khí này đến lạ. Đã có lần em viết em thích đi ngược chiều gió nhưng phải là cơn gió thu man mát dịu dàng. Khi đó em thấy gió cuốn bớt những nỗi buồn của em tan vào không trung...
Mùa thu đón em bằng cơn gió nhẹ phảng phất hơi lạnh và cảm giác chênh vênh nhớ nhung một thứ đã trôi qua.
Thu về. Lá bay bay. Trời trải lá vàng cho gót ai bước nhẹ. Anh nhớ góc phố mình chia tay độ trước. Em đi giữa mùa yêu. Bỏ mặc anh về giữa nồng nàn, giữa đắm say.
Thu năm nay, hãy cứ để nó ôm trọn những nỗi nhớ anh trong em một lần này nữa thôi, rồi em sẽ cố quên....
Em yêu mùa thu, yêu cảm giác cô đơn đến lạ lùng, ngồi dưới hàng cây chiêm nghiệm về mọi thứ đã qua.
Vẫn là mùa thu nhưng mùa thu của ngày hôm nay khác với mùa thu xưa. Em của ngày hôm nay cũng khác với em của ngày xưa. Tình yêu trong em cũng khác...
Người ta thường gắn những kỉ niệm vô hình, vạn vật hữu hình cho những ngày tháng Chín này, mùa đã sang, còn vấn vương thương nhớ, em đặt tên gì cho tháng Chín?
Mùa xuân tràn trề sức sống, mùa hạ oi ả, mùa đông lạnh lẽo và ướt át chỉ có mùa thu thật sự lãng mạn và nhẹ nhàng.
Thu về cùng những làn gió heo may, có người lại thấy thu về trong chiếc lá vàng rơi bên thềm. Còn với cô, mùa thu về khi góc phố ngạt ngào hương hoa sữa, mùa thu về khi tình người trào dâng.
Mỗi mùa thu đến, nghe Minh Quân hát Mùa Thu Cho Em lòng cô lại đầy trăn trở. Mùa thu qua những ưu tư lại đến với cô nhiều hơn. Cô càng thấy mùa thu đẹp thì lòng cô lại càng buồn. Có lẽ vì vậy mà mùa thu trong cô lúc nào cũng có chút trầm buồn… Là thu đem nỗi buồn đến cho cô, hay cô đã nhuộm màu buồn vào thu?
Mùa thu, mùa của những đoạn kết, buồn hay vui là do mình. Nghĩ thế thôi mà cũng khó, đời người khó lắm…!! Đêm dài như mái tóc không đợi chờ một cái chạm tay…!!
Thu năm nay, và cả những mùa thu năm sau, năm sau nữa, anh và em; có lẽ chúng ta vẫn sẽ như những đường thẳng song song- nhìn thấy nhau nhưng sẽ chẳng bao giờ gặp .
Hãy đến với tình yêu như mùa thu, đến nhẹ nhàng thật tự nhiên như cơn gió sớm mai. Như tiếng lá cây xào xạc, thơm dịu dàng như mùi hoa sữa.
Từ độ đất trời khẽ chuyển mình trong những cơn mưa chiều nặng hạt. Mưa buồn cho lòng ai quay quắt, hanh hao. Anh lặng ngắm những giọt mưa rơi bên thềm cửa. Còn đó, giọt cà phê tí tách, cuốn sách cũ, góc quán quen. Chỉ có em là không ở lại. Em à! Thu về rồi đấy
Có phải mùa thu giấu anh trong chút đượm buồn của ngày sắp qua, để em chùng chình, ngẩn ngơ… muốn lắng lòng mình để an yên trong thực tại.
Có phải mùa thu giấu anh trong ngọt ngào hương hoa sữa, để anh mê mải chạy theo mà bỏ quên em ở cuối con đường…
Có phải mùa thu giấu anh trong chính trái tim em?
Thu về, khiến người ta phải nhớ những câu chuyện không nên nhớ, nhớ những con người vốn đã muốn quên hoặc đã được gói gém một cách cẩn thận trong ngăn kéo mang tên ký ức từ lâu. Thu về, những kỷ niệm lại " được" lật lại, có nỗi đau không tên lại ùa về.
Tháng 9, cái nắng đã dịu hơn, cái gió cũng đã se lạnh, hoa sữa đang thơm nồng góc phố… Đất trời đang chuyển mình vào thu – lòng người rộn rã ngóng đợi thu về.
Tháng 9, thấy lòng rộn ràng hơn. Có chút nhớ thương, hy vọng. Suy nghĩ cũng như trẻ lại với những lãng mạn ngày nào. Như trẻ lại nhưng không hẳn là vui hơn, vì có những nỗi buồn từ năm tháng cũ giờ vẫn vậy. Qua dấu chân thời gian, giờ đây nhìn mọi thứ một cách bình lặng hơn, bản thân cũng trở nên trầm lắng hơn.
Mỗi mùa thu qua, cô lại xếp vào ngăn kí ức của mình những hình ảnh về mùa yêu dấu. Từ sự đổi thay thất thường của tiết trời đến sự biến đổi sắc màu trên những hàng cây. Từ những vỉa hè xào xạc lá bay đến những con đường ngạt ngào hương sữa. Từ những con người vốn đã thân quen nay bỗng xa lạ, khác thường.
Thì ra thu là vậy, cũng kén người như hoa sữa. Hoa không có vị thơm nhẹ nhàng tinh khiết mà nồng nàn, đặc quánh nên có lẽ cũng chỉ dành cho những con tim đậm sâu, biết yêu và biết thưởng thức.
Thu đến, thu đi, thu lại lại… Chẳng rõ cô yêu thu từ bao giờ nữa! Nhưng đó là một tình yêu đầy trắc trở, có lúc nỗi buồn đã làm cô không dám lang thang cảm nhận vẻ đẹp của mùa thu, làm cô không dám viết về mùa thu. Rồi cũng chẳng rõ vì đâu, vì cô đã quen với nỗi buồn, hay bởi không cầm lòng được trước sự quyến rũ của mùa thu, cô lại lang thang, lại ngắm, lại viết, lại lưu giữ những ẩn ức về thu.
Thu đến, những đôi bàn tay bé nhỏ khẽ nhặt chiếc lá úa vàng rơi với những suy tư mông lung về cuộc đời. Có người đang vui vẻ, mỉm cười mân mê chiếc lá trong tay như giữ gìn hạnh phúc mình đang có. Có người lại vẩn vơ, man mác buồn, suy nghĩ về sự chia xa… Nhưng rồi những trái tim non trẻ nhận ra rằng mùa mới đã đến, mọi thứ lại bắt đầu. Vậy nên người ta không giữ lá trong tay nữa mà nhờ gió đưa lá bay xa, đưa nỗi buồn lùi về miền quá khứ. Mầm non sẽ chồi lên, niềm vui sẽ lại đến...