12/02/2018, 15:34

Em hãy trình bày cảm nghĩ của em về truyện Cô bé bán diêm

Đề bài: Bài làm Nhà văn An-đec-xen là một nhà văn nổi tiếng gắn liền với thiếu nhi trên toàn thế giới. Ông sáng tác nhiều tác phẩm hay những câu chuyện cổ tích về thế giới thần tiên kỳ ảo lôi cuốn hàng triệu trái tim bé nhỏ vào thế giới thần tiên của mình. Trong ...

Đề bài:

Bài làm

Nhà văn An-đec-xen là một nhà văn nổi tiếng gắn liền với thiếu nhi trên toàn thế giới. Ông sáng tác nhiều tác phẩm hay những câu chuyện cổ tích về thế giới thần tiên kỳ ảo lôi cuốn hàng triệu trái tim bé nhỏ vào thế giới thần tiên của mình.

Trong những câu chuyện cổ tích của An-đéc-xen những cảnh đời bất hạnh, những người sống lương thiện, thật thà ngay thẳng đều có một kết thúc vô cùng có hậu. Nhưng trong tác phẩm "Cô bé bán diêm" dường như An-đéc-xen đã lựa chọn cho nhân vật của mình một kết thúc bất ngờ, khác biệt, nó trở thành nỗi đau ám ảnh với người đọc. 

Thông qua câu chuyện của Cô bé bán diêm tác giả muốn tố cáo tội ác vô tâm của những con người trong xã hội, đã thờ ơ với nỗi đau khổ cô đơn của một em bé nghèo khổ, cô đơn.

Truyện ngắn "Cô bé bán diêm" kể về một em bé tầm bảy tám tuổi làm nghề bán diêm, dạo trên đường phố. Em không có ai yêu thương mình cả, dù em đang sống với một người cha ở tầng áp mái, nhưng người cha của em là một ông bố nát rượu thường xuyên đánh đập em mỗi khi em không kiếm được tiền mang về cho ông ta.

Mẹ em đã mất từ rất lâu rồi, em không còn nhớ mặt mẹ mình nữa, chỉ có bà ngoại là người thương em nhất thường xuyên che chở bao bọc cho em. Nhưng bà ngoại của em đã mất từ năm ngoái bỏ lại một mình em bơ vơ lạc lõng trên cuộc đời.

Cô bé bán diêm tội nghiệp bước đi trong đêm, từng bước đi lầm lũi cô đơn trong đêm giao thừa cuối năm. Em muốn bán được một chút gì đó, để có tiền mang về đưa cho cha của mình, nếu không bán được gì nhất định em sẽ bị đánh. Từ sáng tới giờ, cô bé đi mãi, đi mãi mà chẳng có ai rủ lòng thương mua giúp em một bao diêm nhỏ, cũng không có ai bố thí cho em ít tiền lẻ hay mẩu bánh mì, nên cô bé bán diêm tội nghiệp vô cùng đói bụng.

Em đi trong đêm cuối năm với lớp tuyết rơi lạnh cóng, từng cơn gió tuyết tập vào mặt lạnh cóng, hai tay em tê buốt không còn cảm giác gì nữa, bàn chân em đi đất không mang giày, đầu trần không có mũ. Em mong manh trong chiếc áo khoác mỏng đã sờn vải, cô bé cứ đi, nhưng dường như mọi người quá vội vã ai cũng mong về nhà thật sớm để cùng gia đình quây quần bên lò sưởi ăn bữa tối và đón giao thừa, mong ước một năm mới tốt đẹp hơn năm cũ.

Cô bé bán diêm nhìn vào những ngôi nhà có ô cửa sổ sáng đèn, bên trong đó những con người thật hạnh phúc. Cả gia đình cùng quây quần bên bàn ăn được trải bằng khăn trải bàn trắng muốt, tất cả bát đĩa đều sáng loáng, có những chiếc dao, nĩa làm bằng bạc..Trên bàn ăn có món súp nóng, có ngỗng quay và chao ôi thật nhiều món ngon hấp dẫn. Họ ngồi bên cạnh lò sưởi vô cùng ấm áp, trong nhà có cây thông nô en với nhiều món quà được treo trên cây, có đèn nhấp nháy vô cùng đẹp mắt.

Cô bé bán diêm thì vào trong những ngôi nhà và cảm thấy họ thật hạnh phúc, còn em thì vẫn ở đây lẻ loi, lầm lũi trong bóng đêm. Cũng có lúc em nghĩ sẽ về nhà nhưng về làm gì nếu không có tiền đưa cho cha thì cha em sẽ đánh em chết mất, về nhà cũng chẳng ấm hơn là bao căn nhà áp mái, không có lò sưởi những ô cửa gió vẫn lùa vào rét buốt.

Nghĩ như vậy, nên em quyết định ngồi thu mình giữa khe tường của hai ngôi nhà sát nhau để tránh những cơn gió tuyết tấp vào mặt. Đêm tối bao phủ xung quanh em, những góc phố vắng người, em quyết định lôi que diêm ra quẹt thử để sưởi ấm hai bàn tay đang cóng buốt tê dại.

Que diêm thứ nhất sáng lên, cô bé bán diêm nhìn thấy một lò sưởi ấm áp, sức nóng của lò sưởi làm cho cô bé cảm thật vô cùng dễ chịu biết bao, nhưng khi ánh sáng từ que diêm vụt tắt đi. Cô bé lại nhìn thấy khoảng trời đen tối những ngã tư vắng người và cơn bão tuyết tấp vào mặt rét buốt.

Cô vội vàng quẹt que diêm thứ hai lên, lần này cô bé nhìn thấy một bàn ăn thịnh soạn có rất nhiều thức ăn ngon, có cả ngỗng quay béo ngậy, ngon ơi là ngon, món nào món đó vô cùng hấp dẫn. Có lẽ đó là mong ước của cô bé lúc này, khi thân thể lạnh cóng, bụng thì đang sôi lên cồn cào, việc cô bé mong muốn có lò sưởi cho thức ăn thật là một ước mơ bình thường dễ hiểu.

Que diêm thứ ba vụt sáng lên, lần này cô bé nhìn thấy một cây thông nô en với nhiều món quà treo trên đó, một cây thông thật to lớn, thật đẹp mà cô chưa từng thấy bao giờ.

Rồi que diêm thứ tư, cô bé nhìn thấy bà ngoại của mình, bà nhìn cô cười trìu mến cô gọi bà thật lớn "Bà ơi cho cháu đi theo với" sau câu nói đó cô bé bán diêm thấy lòng mình nhẹ bẫng, một linh hồn từ từ thoát ra khỏi thể xác, bay vút lên cao hai bà cháu nắm tay nhau đi vào thế giới mênh mông cực lạc.

Sáng hôm sau, người ta tìm thấy một cô bé qua đời giữa hai bức tường của một ngôi nhà, trên khuôn mặt cô bé vẫn hồng hào, môi em vẫn nở một nụ cười.
Thông qua câu chuyện "Cô bé bán diêm" tác giả An-đéc-xen muốn gửi gắm tới người đọc hãy quan tâm tới những số phận nhỏ bé bất hạnh trong cuộc sống, những em bé lang thang cơ nhỡ cần lắm những bàn tay giúp đỡ của những người xung quanh.  

Truyện ngắn "Cô bé bán diêm" thể hiện sự nhân văn của tác giả với những con người cô đơn, nghèo khổ trong cuộc sống.

Thảo Nguyên

0