21/02/2018, 09:58

Cảm nhận về mùa hè cuối cùng của tà áo trắng – văn lớp 12

Đề bài: Cảm nhận về mùa hè cuối cùng của tà áo trắng . Bài làm Thu, đông, xuân rồi hạ một vòng luẩn quẩn cũng sắp hết một năm học. Nếu như trước đây tôi thường mong mùa hè đến thật nhanh để được đắm mình trong cái nắng gay gắt, để được ngao du cùng đám bạn đi đây đi ...

Đề bài: Cảm nhận về mùa hè cuối cùng của tà áo trắng.

Bài làm

Thu, đông, xuân rồi hạ một vòng luẩn quẩn cũng sắp hết một năm học. Nếu như trước đây tôi thường mong mùa hè đến thật nhanh để được đắm mình trong cái nắng gay gắt, để được ngao du cùng đám bạn đi đây đi đó hay chỉ đơn giản là được ở nhà mà không phải đi học. Thế nhưng, năm nay lại khác, điều khác biệt ấy không phải khác vì thời tiết thay đổi, cũng không phải vì một nhân tố nào đấy ngoài môi trường tác động vào khiến cho mùa hè năm nay lại khác với những mùa hè năm trước. Mà mùa hè năm nay sẽ là mùa hè cuối cùng của tà áo trắng, là mùa hè cuối cùng tôi được cắp sách tới trường cùng chúng bạn.

Mùa hè cuối cùng cũng là mùa hè đầu tiên mà tôi có cảm nhận rõ nhất về sự chuyển mình chậm rãi mà rất nhanh chóng của chính bản thân mình. Tôi sẽ là ai? Sẽ ở vị trí nào? Sẽ như thế nào? Các bạn tôi ở đâu? Chúng tôi rồi sẽ ra sao? Những câu hỏi muôn thuở mà có lẽ những học sinh cuối cấp đã, đang và sẽ hỏi giống như tôi bây giờ. Một tương lai hoàn toàn không thể biết trước.

Tôi chưa từng có ý niệm về mùa hè là cứ đến từ từ, đếm chầm chậm để tôi có nhiều thời gian hơn nữa bên thầy cô, bạn bè. Để tiếng cười chúng tôi có được trong mỗi giờ giảng, trong mỗi buổi tan trường còn kéo dài mãi mãi. Thế nhưng, có ai níu kéo được thời gian, mỗi khoảnh khắc trôi đi là một khoảnh khắc ta không lấy lại được, mỗi kỷ niệm trôi đi là một kỷ niệm đang trở thành quá khứ.

Tôi muốn cảm nhận cái nắng gắt gao của mùa hè cháy bỏng, tiếng ve xôn xao đến inh tai mà lẽ ra chúng là những thứ khiến tôi ghét thì tôi lại cảm thấy yêu chúng nhiều hơn. Hướng mặt ra phía mặt trời để hứng nắng, cái nắng gắt gao mà chỉ nhìn một lúc đã chói mắt và mệt mỏi nay lại cảm thấy dễ chịu vô cùng. Có lẽ, tâm lý tiếp nhận khác thì mọi vật xung quanh cũng sẽ khác. Lướt mắt nhanh qua ô cửa kính vào lớp học, chúng bạn tôi mỗi người một cảm xúc, người cặm cụi làm bài, người hí hoáy viết hồ sơ thi đại học, còn một nhóm người thì mải miết nô đùa với những trò vui vẻ nhất của tuổi học trò. Những tiếng cười nói vui đùa trong giờ ra chơi, giọng cô giảng ngọt ngào trong giờ văn học hay những con số cứng nhắc trong giờ toán học. Rồi tâm trạng thấp thỏm, giật mình, không khí trĩu nặng ngồi im như thóc nấu trong 5 phút kiểm tra đầu giờ mà học trò chúng tôi gọi đó là “5 phút thần thánh”. Những thứ đó, đang trôi qua rất nhanh trong tâm trí tôi nhưng lại rất rõ, từng chút một.

“Mưa nhẹ nhàng chợt về trên phố em, mưa hiền hòa một chiều qua sân trường em. Mùa hè lắng nghe tiếng hát của tuổi thơ bên những hàng cây xanh theo tháng năm. Phố trẻ lại vì chiều nay có mưa khắp lối về phượng hồng vui trong thơ ngây. Mùa hè đến thoảng trong niềm yêu thương để nụ cười vẫn đã theo em từng ngày…”. Lời bài hát nhẹ nhàng vang lên trong tâm trí tôi lúc này. Một mùa hè có phượng hồng, có ve, có nắng, có cả những cơn mưa rào bất chợt… Lật trang sách cuối cùng, tôi bất chợt nhìn thấy một cánh phượng khô mỏng manh màu nâu nhạt. Là ai đó, muốn lưu giữ mùa hè cuối cùng của thời áo trắng trong trang sách, là muốn lưu lại những kỷ niệm đẹp nhất bên cánh phượng tươi ngày nào. Dòng chữ “tình bạn” còn rõ nét, tôi mỉm cười đó rồi sẽ trở thành những kỷ niệm đẹp đẽ trong tim mỗi con người chúng ta. Tuổi học trò sẽ mãi đẹp nếu trong tim ta luôn giữ mãi, chỉ vài tháng hè nữa thôi, chúng tôi – lũ nhất quỷ nhì mà luôn tạo trò trêu tức thầy cô bạn bè còn được bên nhau. Là mùa hè cuối cùng, là những trang sách gập mở nhiều lần đến nhàu nhĩ, những cảm xúc của thuở mới bắt đầu làm quen còn lạ lẫm nay đã trở nên yên lặng hơn. Cảm xúc của thời gian ngắn ngủi còn lại đã chừng hơn và được dồn nén lại. Ai cũng một lần nghĩ, chỉ còn vài tháng hè ôn thi bên nhau nữa thôi nên sẽ sống trọn giây phút cuối cùng của thời áo trắng. Lời chia tay cuối cùng, chắc chúng bạn sẽ ôm nhau khóc thật lớn rồi biết bao giờ mới gặp lại nhau.

Nắng vẫn vàng ươm, ve vẫn kêu gọi và phượng vẫn nở đỏ nơi góc sân trường. Cứ thế hệ này nối tiếp thế hệ khác, thế hệ sau tiến bộ hơn thế hệ trước, mỗi con người trong một thế hệ lại có những cảm xúc khác nhau. Nhưng điểm chúng họ có được đó là sự nuối tiếc thời gian. Nhưng, có ai nuối tiếc mà giữ lại được, chỉ cảm nhận từ từ, dần dần về những cảm xúc cuối cùng của mùa hè mà thôi. Sẽ là mùa hè cuối cùng vô âu, vô lo về cuộc sống cơm, áo, gạo, tiền mà chỉ quan tâm học cho thật tốt. Vâng, thời khắc của mùa hè, chúng tôi vẫn đang cảm nhận với những gì chân thành nhất của tuổi học trò.

Tuổi học trò mang lại cho tôi nhiều cảm xúc, có lẽ nó sẽ là những cảm xúc trong sáng nhất, cảm xúc mộc mạc mà chân thành nhất tôi sẽ trải qua. 12 năm đèn sách, cái gì cũng ở vị trí cuối cùng: năm học cuối, thời học sinh cuối, mùa hè cuối, lần gặp mặt cuối đông đủ lớp nhất. Rồi sau này quay lại, người làm nọ, người làm kia, người có gia đình, người thì chưa… bao nhiêu đó cũng chưa đủ trong một mùa cuối còn bên nhau. Rồi sẽ thành kỷ niệm, sẽ trở thành kỷ niệm đẹp nhất, ngọt ngào nhất, khoảng thời gian hạnh phúc nhất khi nhận ra “chúng ta không còn bên nhau bao lâu nữa nên hãy sống yêu thương và đùm bọc nhau thật nhiều”. Cảm ơn mùa hè cuối cùng vì đã cho chúng tôi nhận thấy những khoảng thời gian có giá trị nhất.

Nguồn: Văn mẫu hay

0