25/05/2018, 14:06

Các phương pháp lưu trữ đồ thị

Để lưu trữ đồ thị và thực hiện các thuật toán khác nhau với đồ thị trên máy tính cần phải tìm những cấu trúc dữ liệu thích hợp để mô tả đồ thị. Việc chọn cấu trúc dữ liệu nào để biểu diễn đồ thị có tác động rất lớn đến hiệu quả của thuật ...

Để lưu trữ đồ thị và thực hiện các thuật toán khác nhau với đồ thị trên máy tính cần phải tìm những cấu trúc dữ liệu thích hợp để mô tả đồ thị. Việc chọn cấu trúc dữ liệu nào để biểu diễn đồ thị có tác động rất lớn đến hiệu quả của thuật toán. Vì vậy, việc chọn lựa cấu trúc dữ liệu để biểu diễn đồ thị phụ thuộc vào từng tình huống cụ thể (bài toán và thuật toán cụ thể). Trong mục này chúng ta sẽ xét một số phương pháp cơ bản được sử dụng để biểu diễn đồ thị trên máy tính, đồng thời cũng phân tích một cách ngắn gọn những ưu điểm cũng như những nhược điểm của chúng.

Ma trận kề. Ma trận trọng số

Xét đơn đồ thị vô hướng G =(V,E), với tập đỉnh V={1, 2,. . . ,n} , tập cạnh E= {e1, e2, . . . ,em }. Ta gọi ma trận kề của đồ thị G là ma trận.

A=( ai,j : i, j = 1, 2, . . . ,n)

Với các phần tử được xác định theo qui tắc sau đây:

ai, j = 0, nếu (i, j) ∈ E và

ai,j = 1 , nếu (i, j) ∈ E, i, j =1, 2,. . ., n.

Ví dụ

Ma trận trận kề của đồ thị vô hướng G cho trong hình 2.8 là:

1 2 3 4 5 6
1 0 1 1 0 1 0
2 1 0 1 0 1 0
3 1 1 0 1 0 0
4 0 0 1 0 1 1
5 1 1 0 1 0 1
6 0 0 0 1 1 0

Hình 2.8 Đồ thị vô hướng G và Đồ thị có hướng G 1 .

Các tính chất của ma trận kề:

1) Rõ ràng ma trận kề của đồ thị vô hướng là ma trận đối xứng, tức là

a[i,j]=a[j,i], i,j =1,2,. . .,n. Ngược lại, mỗi (0,1)-ma trận đối xứng cấp n sẽ tương ứng, chính xác đến cách đánh số đỉnh (còn nói là: chính xác đến đẳng cấu), với một đơn đồ thị vô hướng n đỉnh.

2) Tổng các phần từ trên dòng i (cột j) của ma trận kề chính bằng bậc của đỉnh i (đỉnh j).

3) nếu ký hiệu aịjp , i,j=1, 2,. . . ,n là phần tử của ma trận Ap =A.A. . .A p thừa số. Khi đó aịjp , i,j=1, 2,. . . ,n cho ta số đường đi khác nhau từ đỉnh i đến đỉnh j qua p-1 đỉnh trung gian.

Ma trận kề của đồ thị có hướng được định nghĩa một cách hoàn toàn tương tự.

Ví dụ

Đồ thị có hướng G1 cho trong hình 2.8 có ma trận kề là ma trận sau:

1 2 3 4 5 6
1 0 1 1 0 0 0
2 0 0 0 0 0 0
3 0 1 0 1 0 0
4 0 0 0 0 0 0
5 0 0 0 1 0 1
6 0 0 0 0 1 0

Lưu ý rằng ma trận kề của đồ thị có hướng không phải là ma trận đối xứng.

Chú ý: Trên đây chúng ta chỉ xét đơn đồ thị. Ma trận kề của đa đồ thị có thể xây dựng hoàn toàn tương tự, chỉ khác là thay vì ghi 1 vào vị trí a[i,j] nếu (i,j) là cạnh của đồ thị, chúng ta sẽ ghi k là số cạnh nối hai đỉnh i, j.

Trong rất nhiều vấn đề ứng dụng của lý thuyết đồ thị, mỗi cạnh e=(u,v) của đồ thị được gán với một con số c(e) (còn viết là c(u,v) gọi là trọng số của cạnh e. Đồ thị trong trường hợp như vậy được gọi là đồ thị có trọng số. Trong trường hợp đồ thị có trọng số, thay vì mà trận kề, để biểu diễn đồ thị ta sử dụng ma trận trọng số.

C= {c[i,j], i, j = 1, 2,. . ., n}

với   c[i,j]=c(i,j) nếu (i,j) ∈ E và  c[i,j]= δ nếu (i, j) ∉ E

trong đó số δ , tuỳ từng trường hợp cụ thể, có thể được đặt bằng một trong các giá trị sau : 0, + , -.

Ưu điểm lớn nhất của phương pháp biểu diễn đồ thị bằng ma trận kề (hoặc ma trận trọng số) là để trả lời câu hỏi: Hai đỉnh u, v có kề nhau trên đồ thị hay không, chúng ta chỉ phải thực hiện một phép so sánh. nhược điểm lớn nhất của phương pháp này là : không phụ thuộc vào số cạnh của đồ thị, ta luôn phải sử dụng n2 đơn vị bộ nhớ để lưu trữ ma trận kề của nó.

Danh sách cạnh (cung)

Trong trường hợp đồ thị thưa (đồ thị có số cạnh m thoả mãn bất dẳng thức: m < 6n) người ta thường dùng cách biểu diễn đồ thị dưới dạng danh sách cạnh.

Trong cách biểu diễn đồ thị bởi danh sách cạnh (cung) chúng ta sẽ lưu trữ danh sách tất cả các cạnh (cung) của đồ thị vô hướng (có hướng). Một cạnh (cung) e = (x,y) của đồ thị sẽ tương ứng với hai biến Dau[e], Cuoi[e]. như vậy, để lưu trữ đồ thị ta cần sử dụng 2m đơn vị bộ nhớ. Nhược điểm của cách biểu diễn này là để xác định những đỉnh nào của đồ thị là kề với một đỉnh cho trước chúng ta phải làm cỡ m phép so sánh (khi duyệt qua danh sách tất cả các cạnh của đồ thị).

Chú ý: Trong trường hợp đồ thị có trọng số ta cần thêm m đơn vị bộ nhớ để lưu trữ trọng số của các cạnh.

Ví dụ

Danh sách cạnh (cung) của đồ thị G (G1) cho trong hình 2.8 là:

Dau Cuoi   Dau Cuoi
1 2   1 2
1 3   1 3
1 5   3 2
2 3   3 4
2 5   5 4
3 4   5 6
4 5   6 5
4 6      
5 6      

Danh sách cạnh của G                                Danh sánh cung của G1

Danh sách kề

Trong rất nhiều vấn đề ứng dụng của lý thuyết đồ thị, cách biểu diễn đồ thị dưới dạng danh sách kề là cách biểu diễn thích hợp nhất được sử dụng.

Trong cách biểu diễn này, với mỗi đỉnh v của đồ thị chúng ta lưu trữ danh sách các đỉnh kề với nó, mà ta sẽ ký hiệu là

Ke(v)= { u ∈ V: (v,u)∈ E }

Khi đó vòng lặp thực hiện với mỗi một phần tử trong danh sách này theo thứ tự các phần tử được sắp xếp trong nó sẽ được viết như sau:

for u ∈ Ke(v) do. . .

Chẳng hạn, trên PASCAL có thể mô tả danh sách này như sau (Gọi là cấu trúc Forward Star):

Const

m=1000; {m-so canh}

n= 100; {n-so dinh}

var

Ke: array[1..m] of integer;

Tro: array[1..n+1] of integer;

Trong đó Tro[i] ghi nhận vị trí bắt đầu của danh sách kề của đỉnh i, i=1, 2,. . .,n, Tro[n+1]=2m+1.

Khi đó dòng lệnh qui ước

for u Ke(v) do

begin . . . end.

Có thể thay thế bởi cấu trúc lệnh cụ thể trên PASCAL như sau

For i:=Tro[v] to Tro[v+1]-1 do

Begin

U:=Ke[i];

. . . .

End;

Trong rất nhiều thuật toán làm việc với đồ thị chúng ta thường xuyên phải thực hiện các thao tác: Thêm hoặc bớt một số cạnh. Trong trường hợp này cấu trúc dữ liệu dùng ở trên là không thuận tiện. Khi đó nên chuyển sang sử dụng danh sách kề liên kết (Linked Adjancency List) như mô tả trong chương trình nhập danh sách kề của đồ thị từ bàn phím và đưa danh sách đó ra màn hình sau đây:

Program AdjList;

Const

maxV=100;

Type

link=^node;

node=record

v:integer;

next:link;

End;

Var

j,x,y,m,n,u,v:integer;

t:link;

Ke:array[1. .Vmax] of link;

Begin

Write(‘Cho so canh va dinh cua do thi:’); readln(m,n);

(*Khoi tao*)

for j:=1 to n do Ke[j]:=nil;

for j:=1 to m do

begin

write(‘Cho dinh dau va cuoi cua canh ‘,j,’:’);

readln(x,y);

new(t); t^.v:=x, t^.next:=Ke[y]; Ke[y]:=t;

new(t); t^.v:=y, t^.next:=Ke[x]; Ke[x]:=t;

end;

writeln(‘Danh sach ke cua cac dinh cua do thi:’);

for J:=1 to m do

begin

writeln(‘Danh sachcac dinh ke cua dinh ‘,j,’:’);

t:=Ke[j];

while t^.next<>nil do

begin

write(t^.v:4);

t:=t^.next;

end;

end;

readln;

End.

 

Ví dụ

Danh sách kề của các đồ thị trong hình 2.8 được mô tả trong hình sau:

Đỉnh đầu

Đỉnh đầu

Hình 2.9 Danh sách kề của đồ thị vô hướng G và có hướng G 1 cho trong hình 2.8.

Để ý rằng trong cách biểu diễn này chúng ta cần phải sử dụng cỡ m+n đơn vị bộ nhớ.

Trong các thuật toán mô tả ở các phần tiếp theo hai cấu trúc danh sách kề và ma trận trọng số được sử dụng thường xuyên.

0