Tương lai phía trước
Tất nhiên tăng trưởng kinh tế không phải là mãi mãi. Từ năm 1854, nền kinh tế Mỹ đã trải qua 32 chu kỳ tăng trưởng và suy thoái. Trong giai đoạn hiện đại, chu kỳ tăng trưởng trở nên dài hơn và chu kỳ suy thoái trở nên ngắn hơn, 10 chu kỳ từ năm 1945 đến 2001, trung bình mỗi chu kỳ tăng trưởng là ...
Tất nhiên tăng trưởng kinh tế không phải là mãi mãi. Từ năm 1854, nền kinh tế Mỹ đã trải qua 32 chu kỳ tăng trưởng và suy thoái. Trong giai đoạn hiện đại, chu kỳ tăng trưởng trở nên dài hơn và chu kỳ suy thoái trở nên ngắn hơn, 10 chu kỳ từ năm 1945 đến 2001, trung bình mỗi chu kỳ tăng trưởng là 57 tháng, mỗi chu kỳ suy thoái là 10 tháng. Nếu tính cả 32 chu kì để so sánh thì trung bình chu kỳ tăng trưởng là 32 tháng còn chu kì suy thoái là 17 tháng.
Tiếp tục tăng sản lượng - sản lượng trên mỗi người lao động và trong một giờ lao động – là cách duy nhất để tiếp tục duy trì tăng trưởng kinh tế và tăng thu nhập. Tuy nhiên, sản lượng của nền kinh tế Mỹ đang giảm dần từ sau khi đạt đỉnh cao vào năm 2002.
Mối quan ngại của tầng lớp lao động trung lưu ở Mỹ về an toàn chỗ làm đang tăng lên hơn bao giờ hết, khi mà họ phải đối mặt với các thay đổi nhanh chóng về công nghệ, với sức ép cạnh tranh từ lao động nước ngoài sẵn sàng chấp nhận mức lương thấp. Trong khi phần lớn các nhà kinh tế ủng hộ lợi ích thu được từ thương mại thì một số ít người (nhưng số người này đang có xu hướng tăng lên) lại cảnh báo về nguy cơ mất việc làm của hàng chục triệu người Mỹ và nước Mỹ có thể sẽ bị mất hàng loạt ngành công nghiệp.
Thế nhưng việc rút khỏi tiến trình hội nhập với nền kinh tế thế giới là một điều không tưởng. Thương mại 2 chiều về hàng hóa và dịch vụ đang chiếm 27% GDP của Mỹ năm 2005, tăng từ 11% vào năm 1970. Chỗ làm của ít nhất 12 triệu lao động Mỹ hiện đang phụ thuộc vào xuất khẩu.
Trong khi nhiều người lao động Mỹ phải đối mặt với các thách thức lớn phía trước thì không gì quan trọng hơn là phải tăng cường đầu tư hơn nữa vào giáo dục và đào tạo, từ đó, có cái nhìn lạc quan rằng nước Mỹ sẽ duy trì được vị thế cao nhất trong nền kinh tế toàn cầu nhờ vào sức mạnh tiềm tàng của nó và tính dễ thích ứng với mọi đổi thay.
“Việc nước Mỹ sẽ đóng một vai trò ít quan trọng hơn trong nền kinh tế toàn cầu là một điều không thể tránh khỏi do những thay đổi về cấu trúc giữa các quốc gia trên thế giới”, Hội đồng Cạnh tranh đã nhận định như vậy. “Nhưng không có lý do gì để nước Mỹ không thể tiếp tục duy trì vị trí là quốc gia thịnh vượng nhất hành tinh”.