Tâm Sự: Tháng Sáu Về, Chơ Vơ Những Vầng Mây Trắng
: Về, Chơ Vơ Những Vầng Mây Trắng Hạ lần nữa lại buông mình trên những con phố trầm tư, cũng đã trải dài trên những ngả đường, những hàng bằng lăng tím ngắt. Nghe con bé nhà bên thở than qua cuộc gọi đầu chiều, lần đầu hiện lên trong tôi với những hình ảnh gắt gao và mỏi mệt, những thanh âm ...
: Về, Chơ Vơ Những Vầng Mây Trắng
Hạ lần nữa lại buông mình trên những con phố trầm tư, cũng đã trải dài trên những ngả đường, những hàng bằng lăng tím ngắt. Nghe con bé nhà bên thở than qua cuộc gọi đầu chiều, lần đầu hiện lên trong tôi với những hình ảnh gắt gao và mỏi mệt, những thanh âm vồn vã, những con nắng chói chang. Luyên thuyên mãi, nó phì cười: “Chao ôi, nắng mà mặt em đen như mặt anh Nhật rồi…”
nóng thật, cái nóng của miền thùy dương nó khó chịu hơn ở nơi khác nhiều lắm. Chợt nhớ tới Huế qua những lời trách móc ngây ngô mà dễ thương, dễ mến. Nơi tôi ở, miền đất đỏ quanh năm hai mùa đơn điệu nhưng lại được cái tiết trời lúc nào cũng mát mẻ và dễ chịu. Chiều nay nắng vẫn trong xanh, trên cao vẫn ngọt lành, hạ nơi đây chỉ thoáng qua với mớ ký ức bùng nhùng thôi còn đậm vị. Mặt khác, đôi lúc lòng còn thấy lạnh, lạnh khi nhớ tới chưa hẳn đã vào thu, một thời mà tháng sáu vẫn còn rực cháy lên những khoảng trời nô nức gió…
Đã có một thời tôi từng mỏi lòng chờ đợi cái màu đỏ gắt gao này, màu của những cánh phượng thắm tươi đứng kiêu hãnh dưới cái nắng chói chang oi ả. Thèm mỗi sáng không cần dậy sớm, thèm cái cảm giác không còn lo lắng về những mùa thi, để rồi có những ngày ngồi đây bùi ngùi nhớ lại, à… hóa ra phượng kia cũng toát lên giữa trưa hè một chút u sầu man mác. Không biết nữa, có đôi lúc ta thấy như lòng ngoài tầm với, và dẫu thời gian không hề biết đợi, năm tháng có đầy, vơi?
Ta từ viễn phố rời chân lại những ngõ đường quen cũ, cố gạt đi bao nhiêu niềm riêng còn đang dan díu trong lòng. Ba năm, đó phải chăng chỉ là vấn đề về ý niệm? Với ai đó, ba năm có thể là khoảng thời gian quá dài để quên đi, đủ để tìm riêng những niềm vui mới, những buồn đau mới. Nhưng với một người nào khác, ba năm bỗng vút qua khẽ khàng tới mức họ còn chưa kịp nhận ra…
Nỗi buồn của không phải là những vết bụi trầm luân, nhưng nó cũng đủ khiến cho con người ta đắm chìm trong mớ , xa xót. Tháng sáu, em có về cùng với hoài niệm thân yêu? Ký ức tưởng đã lãng quên theo bao nhiêu bộn bề, hối hả, rồi hôm nay lại chợt ùa về với những màn tầm tã. Dĩ vãng đau thương đôi lúc hiện lên lại hóa thành những hồi ức đẹp, đó có lẽ là điều diệu kỳ duy nhất của thời gian, hoặc, có lẽ cũng chính là điều tồi tệ.
Tháng sáu chợt về ngập ngừng trên mái trời, khẽ buông lơi vài ba vạt nắng xuống con đường thân quen mà sưởi ấm những hanh hao, những u mê sầu lắng. Vẫn còn đây ; vẫn dịu dàng sắc thắm mênh mang; vẫn những loài gió lang thang cợt đùa trên mấy tàng cây xao xác lá. Ấy vậy mà nơi chốn thân quen bây giờ xa lạ, thiếu điều gì hay vắng mất người nào? Ai biết, bao năm qua tháng sáu đón ta về lại nơi này, chờ đợi điều gì, tháng sáu chưa bao giờ kể. Nhưng chắc rằng tháng sáu sẽ không bao giờ mang lại !
Tiếng ve râm ran như khiến con người ta rạo rực, đã bao mùa rồi sao còn cất mãi một lời ca? Đó là điệp khúc đón gọi hè sang hay tiếng khóc cuối cùng của thời băng trinh áo trắng? Là tiếng hát ngóng đợi chờ nhau, hay chỉ giản đơn là tiếng thở than cuối cùng trong những dài xa vắng? Tiếng ve thuộc về , và cả một cõi hạ trong ta lại thuộc về ánh mắt một người. Nhưng dửng dưng ai đó đã bước sang xuân mà quên mất nơi đây có người đứng đợi, đứng mơ thầm những buồn vui, cười khóc một thời… Năm tháng trôi qua, thì xin hãy trở lại với những tâm tư, những lời tình tự, chớ có vô tình mang về một nụ cười nhẹ tênh đã bị nhòa xóa bởi dòng trôi…
Giữa cái chạng vạng của đất trời Tây Nguyên cô đơn thế, inh ỏi tiếng ve chiều, bầu trời thôi còn khoác chiếc áo màu xanh thiên thanh trong trẻo ấy. Ta bước đi, nghe bao nhớ thương rơi trên vai mình, những nỗi nhớ mong manh mà mơ hồ, những nỗi nhớ nhẹ nhàng mà rất đẹp… Chiều nay không đổ , những bóng người cũng không còn ngả nghiêng theo mấy vàng vọt nữa, chỉ nghe thấp thoáng đâu đây một chút hững hờ của kẻ ra đi, một chút vấn vương của người ở lại…
Rồi ngày mai ai có về đây? Ta xót xa, nghe mông lung nỗi nhớ hao gầy, thời gian rồi đã hong khô những vệt mưa cũ kỹ phong rêu màu luyến tiếc. Vì sao con đường nhỏ bé này mỗi lúc đợi chờ bỗng hóa quá mênh mông? Vì đâu giờ đây ta không thể đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc xanh nồng nàn như gió biếc, vì sao ta lại không thể gọi tên, không thể chạm khẽ lên nụ cười giòn tan của một thời thơ dại nữa?
Thời gian!
Người thôi nép vào ta khi bóng mùa về, cho chênh vênh những vầng mây trắng. Người thôi ngả đầu vào ta những trong những đêm giông tố trở mình, cho chơ vơ giọt cà phê đắng. Ngày tháng nơi này vẫn nhuốm đầy ánh tím của những vần thơ dẫu ngôn từ chẳng còn cảm xúc, và vẫn đưa tình về viễn phố với nỗi lạc loài thênh thang bất tận. Nhưng dẫu vậy, ta vẫn khờ dại ở lại nơi đây với những hư hao giữa đất trời da diết thế, ta vẫn ôm ấp nỗi buồn giữa những u sầu thanh khiết thế!
Để có lỡ một mai trên đời không còn gặp lại, lòng sẽ vẫn ngập đầy thương nhớ mênh mang…
Mùa hạ chín nắng vàng loang nỗi nhớ
Trời thiên thanh lãng đãng gió sầu mây
Con phố cũ mơ thầm trong vô vọng
Tiếng ve tan trên những ngón tay gầyTa ngồi hát bản tình ca tháng sáu
Thấp thoáng đâu thu úa những con đường
Bỗng tỉnh thức giữa tan tầm xuôi ngược,
Đứng mơ hồ hư ảnh mấy mùa thương…
()
– Xem thêm hoặc Và