Tâm Sự: Nỗi Lòng Người Tháng 6!
: Nỗi Lòng Người ! Trời nơi đây rất hiếm những lần Nên cũng hanh gầy vạt Đáy mắt ta còn chứa đầy lệ nặng Nên nỗi buồn gọi mãi chẳng thành tên… (Trích: ) , nhưng có lẽ mãi tận tháng 6 người ta mới cảm nhận được cái vị trong veo giữa bầu trời xanh rờn ngoài ấy, có nắng, có mưa, ...
: Nỗi Lòng Người !
Trời nơi đây rất hiếm những lần
Nên cũng hanh gầy vạt
Đáy mắt ta còn chứa đầy lệ nặng
Nên nỗi buồn gọi mãi chẳng thành tên…
(Trích: )
, nhưng có lẽ mãi tận tháng 6 người ta mới cảm nhận được cái vị trong veo giữa bầu trời xanh rờn ngoài ấy, có nắng, có mưa, có loài ve than thở… có buồn, có nhớ, có day dứt trong tim! Tháng 6 đến rồi, ta đã không nhận ra cho đến khi một phút giây nào đó , mọi thứ đã chẳng còn hoang tàn buồn bã như độ giao mùa, trời xanh thế, mây trắng thế, cây cối xanh tươi thế? Chỉ riêng ta còn chất chứa điều gì trong tim giữa căn phòng u uẩn, bao mùa rồi bốn góc rêu phong, tâm tư chật chội vất vưỡng vai người tháng 6…
Có một loài ve cứ mãi ngu ngơ cất tiếng gọi nhau bao đến rồi chết đi với tiếng khóc than để lại cho đời, kiếm tìm bờ vai nho nhỏ ngày xưa gieo sợi vấn vương ban sơ ngày cũ, đâu rồi? Mưa rơi lạnh lùng bạc trắng phố xưa, con nắng chói chang hanh hao vàng vọt rán lòng của , bằng lăng tím màu rất khác, phượng buồn rơi nỗi sầu rất lạ, ta bâng khuâng
Tháng sáu về mang theo những ký ức ngày xưa của một mùa trăng mười tám, nhưng không gian hiện thực nào còn chút gì của những ngày qua? Có vẻ như tháng sáu từ lâu đã chẳng còn trong ta những điều tốt đẹp, bằng cách nào đó mà không ai biết, rằng ta vẫn yêu tháng sáu bằng cái cách của riêng mình, ta vẫn mơ về một tháng sáu mơ hồ vạt áo người xưa dẫu xung quanh ngập tràn hoài niệm. , nắng cợt đùa, ta với em chợt hóa người dưng sau một , thế rồi ngoảnh mặt về xa, ai cúi đầu khép áo sang ngang với mớ tư tình còn cháy?
Ta vô tình, em hờ hững, có phải chăng hai con người xa lạ yêu mến nhau chẳng vì điều gì, để rồi khi dòng thời gian nhuốm lên cuộc tình tràn đầy ước mộng những thực tại quá đỗi xa xôi, người ta bắt đầu chán nản. Khi mọi thứ đã quá thân thương, quen thuộc, hai mảnh tim đang đi chung trên một con đường bỗng dưng muốn tìm vui mới, hoặc chỉ một thôi… Còn lại một người vẫn đứng chờ giữa ngã ba đường tháng sáu, năm đến, mùa qua, mưa về và nắng đến hết năm này qua năm khác, nhưng người thì không, thời gian trôi gội trắng tình đầu! Ngã ba đường chiều hôm rũ bóng dáng người vẫn đợi, nỗi ưu sầu rớt ướt vần thơ.
Ở nơi này buồn hiu em biết không
Mây lạnh lẽo buồn trôi che bóng sông
Hạ kéo khói bâng khuâng buồn sắc tím
Nhớ thương rơi những góc phố im lìm
(Trích: )
Rồi chiều nay tháng sáu ghé đây với , lạc loài, man mác … Những khúc tình ca buồn bã thê lương vẫn vang lên tận trong cõi lòng khắc khoải, người tháng sáu sao mãi chẳng về, người tháng sáu sao hoài còn đợi, tháng sáu ơi? Người ta viết nhiều về nỗi lòng người đi, còn mớ tâm tư của kẻ ở lại sao chẳng thấy đâu nửa dòng dang dở….
Ta ngồi đây, một góc phố thưa người lặng nhìn những bước chân chiều lướt vội, người ta hối hả, người ta mỉm cười, người ta khóc…
Ta bước đi, nơi con đường thân quen ngày xưa một thuở rồi ngắm nhìn những cặp tình nhân bước chậm, họ bên nhau, họ hát, họ ngập ngừng những cái nắm tay…
Ta trở về, nơi căn phòng mờ khói tràn đầy ký ức, lặng nghe tiếng thở thời gian, tháng sáu qua rồi, ta rũ buồn, ta mệt mỏi, ta chợt nhớ một người xa mãi…
Đến bao giờ lá mới vào thu?
– Xem thêm hoặc Và