Thơ Tình Học Trò – Chùm Thơ Tình Thời Học Sinh Sân Trường Áo Trắng
Contents Thời học sinh ai cũng có những buồn vui của một thuở thơ ngây, ai cũng đã từng trải qua những cảm xúc vấn vương của sự rung động đầu đời vụng dại. Có lẽ, hiếm ai có thể quên được thời tuổi hồng thơ ngây ấy. Đó là một thời để nhớ, một thời hoài niệm, để rồi trong sự ...
Contents
Thời học sinh ai cũng có những buồn vui của một thuở thơ ngây, ai cũng đã từng trải qua những cảm xúc vấn vương của sự rung động đầu đời vụng dại. Có lẽ, hiếm ai có thể quên được thời tuổi hồng thơ ngây ấy. Đó là một thời để nhớ, một thời hoài niệm, để rồi trong sự lớn lên và những bon chen xô bồ của , một thoáng nào đó ta lại nhớ về, rồi chợt cười, chợt khóc…
Và sau bài và thì hôm nay tôi xin gửi đến các bạn những bài về thời học trò, về mối tình đầu thời học sinh mới viết. Thời học sinh dường như ai cũng có một mối tình và đó luôn là những mối tình thật đẹp và tha thiết, thế nhưng đa số đó đều không phải là một cuộc tình trọn vẹn, học trò là như thế đấy, đẹp, nhưng muôn đời dang dở. Tình xa theo màu áo trắng, tình xa theo tiếng trống trường cuối cùng vang lên…
» Và 5 áng thơ tình học trò, thơ tình thời hoa phượng buồn đầu tiên:
1,
chiều rơi sang tháng mấy rồi em?
Mà hạ đã xôn xao lời ve gọi
Biết bao điều em – anh còn chưa nói
Phượng đã rơi đỏ chói mối tình đầu
Mười tám năm trời ta biết gì đâu
Giờ mới biết hoa có màu nỗi nhớ
Ai đã ép cạnh phượng vào trang vở
Để chiều nay nức nở vết thương lòng
Em nhớ về ngày tháng thuở xa không?
Biết tìm đâu màu hoa lưu luyến ấy
Bờ thương nhớ sao giờ xa đến vậy
Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt đắng cay
Em có buồn ngày ấy buổi chia tay?
Bao niềm riêng ngại ngần không nói được
Vạt áo nào khuất xa còn tha thướt?
Buổi tan trường ngơ ngẩn ngước nhìn theo
Thôi xa rồi một xa xăm
Giấu nước mắt ngoảnh đầu ôm thầm lặng
Hai năm nhớ để bây chừ xa vắng
Mười tám năm yêu thao thức một chiều!
(Huỳnh Minh Nhật)
2,
Còn gì tôi ơi hạ đã chia xa
Giấu làm chi bao dư lệ nhạt nhòa
Những niềm riêng lâu rồi không dám nói
Viết vào thơ nức nở tháng ngày qua
Đừng khóc nữa, điều gì thao thức lạ
Áo ai bay vương nắng mắt môi mềm
Cơn gió nào ghé về song cửa lớp
Để gọi mãi chẳng thành tên
Em hái hoa cất vào chốn êm đềm
Ta vào đời xa một thời vụng dại
Phút phân ly cõi lòng trôi hoang hoải
Bằng lăng rơi lịm tím dấu xa vời
Xa nhau rồi còn thương nhớ người ơi
Đứng cạnh nhau sao lòng buồn đến thế?
Tiếng ve kêu liệu một ngày có thể
Trả về đời một hạ của ngày xưa?
Hoa chiều nay xơ xác mảnh hương trôi
Người bước đi giấu lòng qua vội vã
Hoa khờ dại cháy mình chiều nắng hạ
Đợi thu về vàng những bước đời sau!
Ve vẫn kêu gợi nét bút thương sầu
Là bắt đầu mùa hoa trên xác máu!?
Ai hững hờ cánh phượng miền yêu dấu
Áo trắng ngần một thuở giấu hương trinh…
(Huỳnh Minh Nhật)
3,
Ta chợt nhớ một mùa yêu xa lắm!
Thuở ve kêu thấp thoáng nỗi đợi chờ
Phượng rực cháy những hồn thơ xanh thẳm
Ta yên bình chở mùa hạ vào mơ
Đâu ai biết phượng tàn theo sắc áo
Giọt lệ gầy rơi vỡ giấc thơ ngây
Đôi mươi đến tô hồng môi thiếu nữ
Đường ta đi nắng hóa những đọa đày
Mây hờ hững thả chiều hôn kỷ niệm
Em nhớ gì về những chuyến xe xưa?
Con nắng khóc vai trời thoi thóp lửa
Đã nhạt nhòa ký ức mấy lần mưa
Tình yêu hỡi! Chờ ai năm tháng cũ?
Thềm rêu xanh chếch choáng phủ sau hè
Em có phải chỉ là cơn gió nhẹ,
Để hạ về khắc khoải một loài ve?
Mùa vẫn rải kín hồn mây thoảng nhớ
Phố đông người sao thiếu bóng em qua?
Ta ngơ ngất ánh chiều phai nắng hạ
Viết thơ tình trộm gửi tháng ngày xa…
(Huỳnh Minh Nhật)
4,
Gửi em một áng thơ tình
Và xin một phút giây mình bên nhau
Hạ về giăng ngập thương đau
Ve kêu phượng nhớ gợi sầu mênh mang
Đâu rồi cái thuở tình hoang
Và đâu một cõi thênh thang nắng hồng
Ta ngồi ta đợi ta trông
Mơ về ký ức mặn nồng ngày xưa
Người về nơi ấy chiều mưa
Và người có nhớ ngày xưa hỡi người?
Mưa về cây cỏ xanh tươi
Mà lòng thắt quặn nụ cười không vui
Chiều nay xót ruột ngậm ngùi
Xa rồi giấc mộng ngọt bùi, đành thôi!
Chim bay mỏi cánh lưng đồi
Hỏi nàng Tôn nữ, vì sao xa rời?
(Huỳnh Minh Nhật)
5,
Em nhớ không về một ?
Về những ngày thi, mặt bàn cùng trang giấy
Áo trắng chia ly, ai vẫy chào ai ngoài ấy
Lẳng lặng buồn nhưng cũng phải xa nhau…
Này những niềm vui và những buồn đau
Này tiếng ve của một thời ngây ngô cười khóc
ấy trong anh vẫn hoài nhằn nhọc
Bao nỗi niềm và ký ức đầy vơi
Nay phượng lại rơi, tháng 5 lần nữa đến rồi
Và chắc em đã quên một tháng 5 không cần phải nhớ
Chỉ riêng anh với khúc giao mùa tràn đầy e sợ
Những bỡ ngỡ ngày đầu của một tình yêu
Nắng tàn rơi trên nụ cười chiều
Mưa ướt cánh phượng hồng ép khô in trang nhật ký
Nét bút nghiêng lần này anh xin riêng mình giấu kỹ
Mùa mưa nào ướt cuộc tình xưa
Vàng nắng hay chưa?
(Huỳnh Minh Nhật)
» Tiếp theo, 5 áng thơ tình học trò, thơ thời học sinh áo trắng buồn lãng mạn còn lại:
6,
Hạ sang mùa, phượng đầy vai áo tôi
Nhớ chiều mưa thuở ấy đã xa rồi
Phượng trong tôi một trời loang máu đỏ
Phượng của người tình gõ nhịp trên môi
Cũng đã lâu sao tôi mãi chạnh lòng
Khi mùa về ráng đỏ bóng chiều phong
Tim se sắt cánh máu hồng tan vỡ
Phượng nhẹ nhàng nơi ấy biết hay không?
Tôi tưởng tình đã tàn theo tháng năm
Thời gian trôi bôi xóa vết thăng trầm
Đâu ai biết sóng cồn trong nỗi nhớ
Nắng hạ về tình giá buốt trong tâm
Tự ngày nào người – tôi thắt mối oan
Là bấy nhiêu nước mắt với mây ngàn
Phượng chiều nay sao xác xơ nhiều quá
Chắc tình xanh nay đã hóa võ vàng
Một lần thôi tôi xin cánh hoa xưa
Rồi mãi quên hình bóng của ngày mưa
Màu phượng cũ đã về khung trời mới
Phố chiều nay tan tác mảnh hoa thừa
(Huỳnh Minh Nhật)
7,
Em về không mùa hạ sắp về rồi
Cơn mưa rào tắm hàng cây trước ngõ
Ve khan tiếng u sầu trong làn gió
Chiều nhạt nhòa màu phượng đỏ ngày qua
Hạ năm này không biết có còn xa?
rớt bâng khuâng bằng lăng tím
rơi bờ môi anh ngọt lịm
Ký ức buồn khắc khoải mãi không thôi
Thấm thoắt đưa rồi cũng mấy hè trôi
Người dưng đợi một người dưng không thấy
Hạ dửng dưng đến rồi đi, thế mãi
Bóng người xưa còn hun hút nơi nào
Tình chênh vênh nên lệ mãi tuôn trào
Lối ngày xưa chắc mình anh còn nhớ
Hạ oi bức nặng nề tim ngạt thở
Hay tại lòng cứ mãi đợi chờ em?
Em về không mùa hạ sắp về rồi
Em về không mùa hạ của tôi ơi…!?
(Huỳnh Minh Nhật)
8,
Phượng đã nở rồi em biết không?
Nắng về buốt giá bóng chiều phong
Với anh băng lạnh mùa nguyệt quế
Em xa thăm thẳm một trời hồng
Lữ khách bước buồn bên tiết hạ
Cánh chim rũ mỏi giữa mây ngàn
Tâm tư phân nửa nghe còn nặng
Ba đợt thu rồi chẳng hỏi han
Em về chốn ấy chẳng biết đâu!
Đêm đêm luyến nhớ buổi sơ đầu
Phượng tàn theo anh từ dạo ấy
Tình chết trong màu đôi mắt nâu
Ôi chuyện cuộc đời chuyện bể dâu
Anh kể ai nghe, gió vợi sầu
Từ mùa hạ chết, mùa em bước
Hạ là vô vàn hạt lệ ngâu
Anh nhớ về em một lần thôi
Duyên xưa vụt tắt lỡ mất rồi
Dấu trong đáy tim câu chuyện cũ
Xin gửi nỗi lòng trong áng thơ
(Huỳnh Minh Nhật)
9,
Hỡi khoảnh khắc sang mùa xao xác gió
Phố nghiêng nghiêng mây thẳm những ánh vàng
Đôi khách lạ riêng đường chung ái ngại
Ta chân trần đờ đẫn lối lang thang
Phải buổi gặp thẹn thùng nơi cuối phố,
Gió giao mùa lảng vảng dáng người thương?
Hay một thoáng men sầu vương tới ngưỡng,
Cuốn hư vô thoang thoảng ngã tư đường?
Em có về và xuân có đến không?
Hay em quên quên lãng chốn hoa đồng?
Vô ý gặp một chiều mưa lấm áo
Để bao mùa khắc khoải đứng chờ mong!
Sương phủ tối nguyệt tàn le lói chiếu
Phố giao thoa ướt đẫm dưới đêm mờ
Ta thờ thẫn trong men say vô tận
Chợt nghẹn ngào khói thuốc rớt vào thơ…
(Huỳnh Minh Nhật)
10,
Rồi một ngày mưa sẽ chẳng còn rơi
Tôi trả em bầu trời xanh ngày cũ
Trả lại con đường đôi bờ bằng lăng tím lưng chiều phủ dụ
Và trả cả nụ cười ngày tuổi mới đôi mươi
Khi đất Tây Nguyên nhuốm đỏ một tim người
Em quên tôi…
Quên mùa phượng xưa
Quên áng thơ tình cháy lửa
Quên góc phố giao mùa vẫn nồng nàn mùi hương hoa sữa
Quên cửa sổ nhà ai khép hờ đợi chờ lời hứa phôi pha
Quên bờ cát nào bỏ lại những vết chân ta
Có thể một ngày em sẽ quên hết những nơi mình qua
Quên con đường mình đi rộng dài hun hút gió
Hoài niệm xưa có những điều em không nhớ rõ
Tất cả đã nhạt nhòa dần theo những ân cần của một người nao
Rồi một ngày kia chúng ta gặp nhau chẳng chút nghẹn ngào
Vẫn sẽ mỉm cười…
Ánh mắt trao nhau lạnh lùng đến thế
Liệu có ai nhớ về một thời tim ngân ngấn lệ
Quá khứ có phải lúc nào cũng là để quên đâu?
Khi tim chúng mình đã từng rực nóng vì nhau…
Những vết thương mang tên ký ức tình đầu
Sẽ thôi bâng khuâng mỗi khi dã quỳ rợp vàng lối phố
Sẽ thôi chạnh lòng về những hững hờ mùa hoa gạo đổ
Sẽ thôi bồi hồi day dứt trong tim
Khi tuổi đôi mươi bỏ ngỏ lặng chìm
Ta giấu trong ta một nửa cuộc đời chừng đã ngủ yên
Không còn không bằng phẳng
Sống với nửa kia bên những tháng ngày bình lặng
Mặc cho bóng hình xa vắng cứ trôi đi…
Tuổi hạc chất chồng!
Có một ngày rồi ta chẳng nhớ được điều chi
Quên cả cái tên
Quên một hình dung đã bao đêm dài thương thương nhớ nhớ
Quên một cuộc tình cho ai ngẩn ngơ chờ chờ đợi đợi
Quên thuở đầu đời… vời vợi mênh mông
Và rồi sẽ có một ngày ta trôi hoang đàng trên những giấc mộng hư không
Chợt tỉnh thức chơ vơ giữa nỗi sầu phong kín
Em có về… khi cuối chín?
Cho tôi hóa những lá vàng,
Bịn rịn phút chia xa…
(Huỳnh Minh Nhật)
Và vừa rồi là những bài thơ viết về tình yêu thời học trò, thời học sinh áo trắng sân trường hay và lãng mạn mà tôi muốn gửi đến các bạn, hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích và yêu mến những bài thơ hoa phượng ấy. học trò này chỉ là một trong rất nhiều những bài thơ cùng nội dung khác trong kho thơ của Minh Nhật, hãy tự mình khám phá thêm nhiều hơn những áng thơ tình học trò hay khác các bạn nhé!
Hằng ngày, vẫn có những áng thơ tình hay, thơ tình buồn cùng những bản tình thơ lãng mạn được sáng tác, sưu tầm & đăng tải trên các chuyên mục thơ của blog OCuaSo.Com. Hãy thường xuyên ghé thăm để cập nhật nhanh những bài thơ hay và mới nhất, chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ!
Xem thêm hoặc hoặc