Tâm Sự: Mưa Đêm
: Đêm – Hoài Niệm Đôi Dòng Về Những Cơn Mưa! Ngoài kia trời khuya mưa đổ Đêm thu dậy phút bồi hồi Nhạc Trịnh ngân lên khe khẽ Đủ làm tan nát hồn tôi… Tôi không chắc rằng mình có thích mưa hay không, chỉ biết rằng đôi lúc giữa màn vây bủa tôi lại thèm được thả lòng mình chùng ...
: Đêm – Hoài Niệm Đôi Dòng Về Những Cơn Mưa!
Ngoài kia trời khuya mưa đổ
Đêm thu dậy phút bồi hồi
Nhạc Trịnh ngân lên khe khẽ
Đủ làm tan nát hồn tôi…
Tôi không chắc rằng mình có thích mưa hay không, chỉ biết rằng đôi lúc giữa màn vây bủa tôi lại thèm được thả lòng mình chùng xuống với một bản tình ca và , lắng nghe mưa rả rích, tí tách hay thậm chí là tầm tã bên ngoài. Tôi ghét cái cảm giác ngoài trời đang mưa nhưng mình lại không hề biết, mưa nhỏ bé quá, chẳng thể đưa điệu ngân ru của mình xuyên qua tấm la phông dày cộp trên đầu…
Vì vậy mà tôi thích ở nhà lợp tôn hơn, chắc bởi từ bé đã quen với cái âm thanh quen thuộc ấy. Ồn ào là vậy, nhưng bằng cách nào đó mà không ai biết, nó lại có thể khiến hồn tôi cảm thấy yên bình, nhẹ nhàng rất lạ. Thời thơ ấu, những đêm mưa luôn là những đêm ngủ sướng nhất, cuộn tròn trong chăn nệm, gối đầu lên tay ba, nghe ba kể chuyện đời xưa rồi ngủ một giấc cho đến sáng. Và tuyệt hơn nữa là khi thức dậy trời vẫn còn mưa…
Ở đây, căn phong hoang lạnh với sự đến rợn người làm tôi thấy mệt. Đôi lúc tôi còn thấy sợ khi nhìn thấy những hành động của mình bị phản chiếu lại trong chiếc gương của ô cửa sổ. , không hiểu sao cứ độ mưa rơi vào tối vẫn đủ sức để gợi trong tôi vài ba phút lặng, kéo hồn tôi phiêu diêu ngược dòng thời gian, về ngày bé thơ, về những ngày gần đây cho tới tương lai. Khi ta lớn lên cùng những rung cảm, hò hẹn đầu đời, mưa đã khác đi thật nhiều mà không phải ai cũng nhận ra điều đó.
Mưa giờ hình như không đẹp như xưa, mà thực ra khuya vắng thế này có thấy gì đâu? Âu là tiếng mưa hãy còn quen thuộc. Những buổi hẹn đầu, những chiều ướt áo, những nhớ nhung cho tới một tiếng gọi tên làm tiếng mưa trở về trĩu nặng. Tôi ngồi đây, bên ánh đèn đêm vàng vọt và ly cà phê nguội lạnh, ngoài kia sấm chớp vẫn cứ vang rền làm cho mọi thứ trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết.
Mưa gợi cho con người ta nhiều kỷ niệm, khi bên cạnh họ chỉ còn mưa, họ chẳng còn đủ sức để giữ lại những nghĩ suy của riêng mình nữa, mặc nó lang thang trên những triền ký ức khác nhau. Mưa luôn có những món quà ký ức mỗi khi ghé tới, không trừ một ai, vậy, mưa của tôi có gì?
Là những ngày lang thang trên những nẻo xa nhưng rồi cũng vô tình , khi qua những thành phố, những miền đất khác thì đến xạm da, cháy tóc. Ấy vậy mà khi lồng ngực đã bắt đầu cảm nhận được hương dầu tràm thoảng trong làn thì đó cũng là lúc đón chúng tôi bằng những màn mưa nhẹ nhàng và bất chợt. Những đứa bạn tôi thường thắc mắc, tôi lại được dịp để hãnh diện nói rằng: “, và đây là mưa Huế…” Với tôi, mưa Huế luôn là một điều gì đó thật thương quen và đặc biệt. Mưa là tình cảm!
Nhắc tới Huế, mưa dường như là cái duyên của Huế từ muôn thuở trước. Cạnh dòng Hương có những mái che rất đẹp, không phải để trú mưa, mà là để ngắm mưa. Mưa Huế duyên lắm, Huế vốn dĩ đã mặc trầm, thế nhưng mỗi khi mưa xuống trải vào lòng Huế một tấm thảm mỏng manh màu trắng bạc thì Huế bỗng trở nên ước lệ hơn gấp bội, như một người con gái vậy! Mưa luôn khơi gợi những cảm xúc bé nhỏ tưởng đã ngủ quên tận đáy tâm hồn. Có những kí ức đẹp khiến ta mỉm cười nhưng cũng có những nỗi niềm khiến mưa rơi thêm lần nữa. Tôi chưa bao giờ biết cách để bỏ mặc những cảm xúc mãnh liệt mỗi khi mưa tới, vì thế, những lần mưa tôi thường cho phép mình có một khoảng thời gian lười biếng để nép vào góc quán nhạc Trịnh, ngắm nhìn dòng người thật chậm đằng xa và viết đôi dòng bâng quơ.
Mưa của tôi cũng nhuốm đậm vị ngây thơ của thời trẻ dại. Là thời lên năm đi bắt ốc về cho vịt ăn với nội và chị vào mỗi buổi chiều, khi mưa tới, tôi quá nhỏ để có thể xách túm ốc to “tổ bố” qua những lối ruộng lầy lội và khúc khuỷu, thế là chị lật đật cõng tôi lên lưng và chạy, cười toe toét… Từ đó về sau trời không mưa tôi cũng bắt chị cõng. Cứ mỗi lần về quê, chị lại chọc, chị bảo giờ chị lùn là tại ngày xưa chiều nào cũng phải cõng tôi! Mưa của thời bé thơ cũng là những chiều tắm sông cùng lũ trẻ đồng. Mưa mà lớn thì nước sông lại trong và rất mát, cứ thế cả đám í ới gọi nhau ra sông tắm, đá banh, đánh trận giả dưới mưa… Một thời đã qua, một không bao giờ có thể tìm lại được, đó là những kỷ niệm mà tôi sẽ mang theo suốt cả cuộc đời. Mưa là !
Mưa còn là khi dừng lại bên vách gianh của lão ông bạc phơ râu tóc trên , mồm nhai ngồm ngoàm miếng bánh tráng dừa bên lò than và nhâm nhi chén rượu ngô ấm nồng cổ họng. Mưa là khi dừng lại một gốc cây già với hàng dậu dâm bụt rợp hoa, mồi điếu thuốc và ngắm nhìn thiên nhiên gột rửa bụi bặm của ngày nắng cháy. Mưa là khi cố chạy thật mau cho đau rát mặt mày để về ngồi run run thưởng thức một tách cà phê…
Mưa là sự kết nối, là dĩ vãng, là hoài niệm, là những mộng mơ của thuở ban sơ. Nhưng hơn cả, mưa là nỗi đau, là một cái nắm tay đầu, là một vòng tay ôm khẽ, một ánh mắt, một nỗi lo âu. Mưa cũng là những áng hay đôi ba dòng tâm sự để viết ra cái tự tôi não nề cùng khói thuốc. Khi mưa xuống, con đường bỗng dài hơn, phố chợt thênh thang hơn nhưng lòng người thì lại gói gọn, nhỏ bé và ngắn ngủi trong mớ hoài niệm xa xôi về cuộc tình đầu…
Trời cuồng nộ yên bình xa lạ quá
Ai nhớ – quên – quên – nhớ một ai rồi?
Tình nổi gió đẩy đưa đời xuôi ngược
Biệt ly rồi có nhớ cũng đành thôi!Mưa ướt mềm hoen mi mắt xa xôi
Lối đi xưa rêu mốc phủ chân đồi
Tình gục chết chắc trời xanh? Có lẽ!
Gió đan tình, giông bão ở trên môi…
(Trích: )
Khi tấm thảm ráng chiều nhạt dần và chuyển mình về tối, màn đêm bắt đầu bao trùm lên từng ngõ phố thì mưa hoàn toàn ngược lại. Không êm đềm như những gì sót lại trong ký ức và hoài niệm. Giờ đây, những tiếng thanh trầm của bản Trịnh ca vang lên trong căn phòng cô quạnh, giờ này mọi người đều đã ngủ, không biết, liệu ở một nơi xa nào đó có ai cũng đang ngồi và ngắm thành phố vào mưa?
Huế về khuya dẫu mưa cũng chỉ như một nàng thơ ngủ quên giữa rừng già một ngày vắng nắng. Ai cũng biết mưa đêm thì không có cầu vồng, nhưng thẳm sâu trong mớ suy nghĩ rối ren đang xen lẫn với tiếng mưa, hồn người vẫn hoài hi vọng những gì không thể…
Tôi rung cảm vì điều gì, tôi buồn vì người nào, chỉ mưa mới biết. Mưa không có vẻ gì là sắp ngưng rơi, nhưng những luồng ký ức về quá khứ của tôi thì hình như đã sắp tan ra như làn khói thuốc. Thứ gì xa, đã xa, chỉ tiếc rằng mưa bây giờ chỉ đơn thuần là những hạt mưa cố ôm vào lòng cố đô say ngủ…
Mưa ngưng rơi rồi!
À không, mưa vẫn còn kia…
Ta ngồi đây, căn phòng bé nhỏ nằm gọn trên gác mái và ngó ra ngoài xa ngắm nhìn cố đô dịu dàng, trầm mặc trong đợt mưa khuya nặng hạt. Giữa đêm tối vây bủa tứ bề, một ánh đèn mờ vẫn le lói giữa không gian. Trong cái tĩnh lặng pha lẫn với thanh âm rả rích đều đặn của những hạt mưa, vẫn có những giai điệu buồn rầu vang lên khe khẽ…
Tâm tư lạc vào lòng Huế một đêm nghiêng mình giấu đi cái lạnh, ai lại lần nữa bâng khuâng với mớ kỷ niệm đầu đời. Ta không chắc rằng mình có thích mưa hay không, chỉ biết rằng, mỗi lúc mưa rơi lại khiến lòng ta cô đơn nhiều quá…
– Xem thêm và