Tâm Sự: Lòng Người Đã Đủ Đầy Chở Nắng Về Chưa?
: Lòng Người Đã Đủ Đầy Chở Về Chưa? Hạ đã qua với không còn đậm vị, mùa này Ô Thước bắc cầu, mùa này Ngưu Chức gặp nhau nên cái hanh hao bỗng dưng nặng trĩu khi con ngõ thân quen lấm tấm những hạt ngâu réo rắt. Những giọt nước mắt , những giọt nước mắt tái ngộ của một bất diệt bỗng dưng ...
: Lòng Người Đã Đủ Đầy Chở Về Chưa?
Hạ đã qua với không còn đậm vị, mùa này Ô Thước bắc cầu, mùa này Ngưu Chức gặp nhau nên cái hanh hao bỗng dưng nặng trĩu khi con ngõ thân quen lấm tấm những hạt ngâu réo rắt. Những giọt nước mắt , những giọt nước mắt tái ngộ của một bất diệt bỗng dưng khơi gợi lên chút ghen hờn cợt đùa những kẻ . Bên hiên thềm cỏ cây vàng hanh một nửa, ngoài những hạt mưa cũng có đâu đó vài tia nắng lạc đường ghé đến đặt lên vòm trời một chiếc cầu vồng mờ nhạt, không đủ để người ta cảm thấy bâng khuâng…
Mùa này nỗi nhớ phiêu linh, lòng người như có lùa trôi không hạn định. Nắng lang thang hoang hoải lạc đường tìm riêng hạnh phúc, để lại con phố bơ vơ, để lại phố vắng thẫn thờ với cái tiết trời mây đan kín lối, lạnh run run gõ nhịp ân tình, người lặng thinh mơ về một ngày nắng ấm trời xanh.
Mùa này mây gió gọi mưa, thu ngập ngừng không dám ghé qua vì những hàng cây vẫn còn xanh lá. Mùa này thương nhớ xa xôi, người vẫn chưa dám quên người vì những ân tình còn tha thiết quá…
Phố ướt mềm mưa ngâu hạnh phúc, người khô hanh tâm tình. Mùa giao mùa mưa ướt không gian nhưng người nhớ người thì lại buồn tênh với cái hồn khô khan trống rỗng. , nhưng ta đợi chờ gì cái phút cô đơn này giữa lòng phố thị? ai rồi cũng có đôi ba chuyến tàu đi lạc, chỉ sợ lạc rồi mà không muốn về thôi!
Mà có về, họ cũng mơ về một chốn xa xôi trên những chuyến tàu của riêng mình mà quên đi rằng dưới sân ga có người đứng đợi, cho đến khi tiếng còi thét vang đưa họ về bến sau khi rong ruổi kiếm tìm giấc mơ vô thực, không còn ai đợi nữa, không còn bóng ai như quá thân quen đứng chờ họ nữa, lúc ấy họ mới giật mình thở than với đời tại sao mình quá cô đơn…
Ai rồi cũng phải đi, ai rồi cũng kiếm tìm hạnh phúc. Có những người vô tâm chạy theo giấc mộng xa vời mà quên đi kẻ khác, có người lại bị trễ chuyến tàu của đời mình chỉ để nhìn theo hình bóng mà họ yêu thương!
Chiều nay, , đơn côi, thu ngập ngừng chưa muốn sang đây bởi những tia nắng còn mãi rong chơi phương trời đâu đó. nơi kẻ đợi chờ không có mỏng mảnh mây trôi, không có heo may nhẹ nhàng bảng lảng len vào vạt áo. Tháng tám nơi kẻ đứng chờ chỉ có xác hạ hoang tàn, có những loài gió lạnh lùng se buốt vần thơ của khúc giao mùa lặng lẽ. Tháng tám của kẻ đợi chờ… một chiếc lá tàn tựa như tiếng khóc !
Chiều nay, tháng tám của người ra đi không biết có gì thú vị, liệu có nắng vàng, liệu có trời xanh? Tháng tám của người ra đi mật ngọt ươm tình, tháng tám của người bước đi một đóa hồng xinh cũng thành xuân tươi mấy đỗi. Bản tình ca năm xưa gợi về biết bao kỷ niệm qua vài lời nhạc, người liệu có nhớ người khi nơi đây ta đang lắng nghe từng giai điệu đếm ngược thời gian?!
Chiều nay, một chiều chớm thu héo hắt tình ngâu, ta vấn vương những buổi sơ đầu, cái trầm lặng bất chợt thoảng về qua ngõ. Ta muốn nắm lấy từng sợi lẻ loi giữa không gian buồn rầu ngập tràn thi vị để kết thành thơ nhưng hồn đâu mất. Chiều nay mọi thứ ngập ngừng, chiều nay mọi thứ dở dang, ta muốn hét lên một tiếng xé đôi bầu trời u ám để tìm chút ấm cho lòng.
Chiều nay nắng đâu? Những con nắng trôi hoang? Những loài nắng vô tình… Chiều nay vắng nắng cũng chẳng có mưa, chiều lơ lửng giữa bến bờ quên nhớ đan xen, chiều rơi nhẹ nhàng vào lòng người, buồn thiu như một chiếc lá xa rời cõi cội. Chiều nay vàng rơi trên môi khô, thấm vào giọt cà phê đen như đôi mắt của nàng Tôn nữ. Chiều lãng đãng trên làn khói thuốc xanh xao, ma mị, cuốn hồn người vào cõi hư vô chờ đợi nỗi nhớ sang mùa…
Có những câu chuyện phải mất một quãng đường dài ta mới nhận ra, và có những thứ đến lúc phải xa ta mới bắt đầu hiểu được!
Chiều nay, mùa buồn bã thì thầm bên tai khe khẽ, nào có phải nắng rong chơi mà quên mất giờ này mùa đi ngang phố, chỉ là lòng người chưa đủ đong đầy chở nắng về thôi…
Chiều nay ko có mưa rơi ướt trên đôi bờ vai
Chiều nay không có mắt em cười như lúc xưa.
Dường như góc phố cũng biết buồn, thả hoa bay khắp con đường
Chiều nay không có mưa rơi anh lặng im…
– Xem thêm hoặc và