23/02/2018, 15:37

Tâm Sự: Ta Đã Chờ Tháng Tám Từ Lâu!

: Ta Đã Chờ Từ Lâu! – Tản Văn Tháng tám đến hoa vàng ươm mật Thu se tơ đan áo mới cho trời Ta trở lại con phố xưa hò hẹn Đợi chiều về ngân điệp khúc đơn côi Tháng tám đến phố chừ đìu hiu quá Nghe tâm tư rả rích những giọt sầu Lá thảng thốt giật mình rơi vội vã Ta với người muôn ...

: Ta Đã Chờ Từ Lâu! – Tản Văn

Tháng tám đến hoa vàng ươm mật
Thu se tơ đan áo mới cho trời
Ta trở lại con phố xưa hò hẹn
Đợi chiều về ngân điệp khúc đơn côi

Tháng tám đến phố chừ đìu hiu quá
Nghe tâm tư rả rích những giọt sầu
Lá thảng thốt giật mình rơi vội vã
Ta với người muôn thuở chẳng tìm nhau…
()

Ai đã từng thì mới biết yêu mến , mới biết nâng niu cái vị ngọt ngào ẩn sâu trong cái xác xơ hoang tàn ngoài ấy…

Chiều nay, ai đó nhà bên lần nữa mở lên khúc ca buồn đến não nề để tiễn đưa những dư hương còn đọng lại. Cảm ơn đất trời ban tặng cho đời mùa thu, và cảm ơn mùa thu đã mang đến cho ta những buồn vui một thời, cho ta một lần biết yêu thương, nhung nhớ một hình dung xa lạ.

Tháng tám ngập ngừng , chiều anh về ghé thăm viễn phố. Phố vẫn in hằn rất thật dư hương một mùa thu cũ đã tiễn em xa, anh về đây, một trời thu nhẹ, vàng cõng trên vai chút xanh xao của hạ cuối mùa…

Anh cứ tự hỏi mình rằng không em biết phải làm sao, nhưng rồi cứ thu lại thu một mình vẫn vậy. Không biết tháng tám có gì, không biết cái khoảng giao mùa này có gì để cứ mỗi độ này anh cứ trở về ngõ cũ. Không phải hi vọng, không phải bóng hình, không phải những vần thơ thở than và cũng chẳng phải gợi nhớ cuộc tình xưa cũ, chỉ biết rằng… anh đã đợi chờ tháng tám từ lâu!

Tháng tám nơi đây có lẽ không có lá vàng lả tả, nhưng tận thẳm sâu vẫn có thanh âm của điều gì đó phai nhạt, úa tàn. Tháng tám nơi này lá vẫn phong xanh, tháng tám nơi mình chừng như hạ vẫn nhởn nhơ, heo may hồi âm im bặt, thế mà trong những giấc mơ hoang đàng của , anh nghe phong phanh lề đường nức nở xác lá đớn đau.

Có ai yêu mùa thu không? Chẳng phải vì nó đẹp, mà vì hồn thu muôn đời vẫn hoài xơ xác. Có ai yêu cuộc phân ly của mối tình đầu? Không phải vì , mà vì nó quá thê lương. Ai đó cứ mãi tìm quên dư vị tình xưa, riêng anh với anh lại cứ mến yêu từng phút trôi qua, mỉm cười, à rằng mình đã từng yêu, mình đã từng yêu như thế…

Người ta nói mùa thu nó bình lặng như chính cái tiếng lá rơi, sao anh về thanh âm của lá nặng nề đến lạ. Một ly cà phê ngọt không giấu bớt đi niềm cay đắng ùa về, những màu áo xa lạ lướt qua không nhòa bớt cái lạnh se của vạt chiều lạc hướng. Tháng tám thu chưa đậm vị, cũng vậy mà anh mới rất yêu thương, bởi vào mùa, khi màu vàng trải đầy trên từng con ngõ cũng là khi anh tưởng chừng mình ôm trọn lại cuộc phân ly lần nữa.

Nhẹ nhàng thôi, một chút thôi, môi nhịp theo một khúc tình ca dang dở, tay nhẹ nghiêng từng nét tình thơ trên những trang nhật ký cuối cùng, và hi vọng rằng khi nó được gấp lại chôn vùi một cuộc tình xưa, anh sẽ lại thấy mùa thu vô chừng diệu vợi, không phải là những hoang tàn, xác xơ mắt lá.

Em sẽ về thăm phố xưa một chiều mùa thu với loài nắng hanh hao, hay sẽ trở lại vào một ngày xuân cùng một người mà em thương mến?

Chỉ tiếc rằng mùa thu không của riêng anh, và giá như anh biết rằng em cũng không thuộc về mình tự những ngày đầu mà ta ngỏ lời ước hẹn. Tháng tám về, anh cũng không rõ mình trở về đây để tiễn hạ đi hay chờ thu đến, nhưng những lời nói vọng vang sâu thẳm cho anh biết rằng về đây để đợi một người tận trong tiềm thức, không phải là em. Có lẽ là một người anh vẫn luôn yêu, và một người đã từng yêu anh rất nhiều, nhiều lắm!

Chưa tháng tám nào về đây mà khoảng giao mùa trả cho anh người con gái ấy, nhưng xin cảm ơn mùa thu… Gặp người rồi liệu phải làm sao? Sẽ mặc lòng thổn thức với đôi tim lệch nhịp mà bước ngang qua hay lại cầm tay để trao những lời vỡ lỡ? Ồ không! Sự đợi chờ thật tuyệt biết bao khi biết rằng điều ta chờ đợi không bao giờ đến…

Tháng tám xanh xao tháng tám gầy
Người về viễn phố gió chờ mây
Lá rớt trong tim, tim lạc nhịp
Yêu thương thuở ấy rụng vơi đầy

Tháng tám hanh hao, tháng tám buồn
Phố chừ xa lạ chẳng người thương
Kẻ đợi xuân tươi, người tiễn hạ
Người vui tình mới, kẻ vấn vương

Tháng tám, than ôi! Tháng tám ơi!
Lá xanh một nửa, một nửa rơi
Hồn yêu mỏi mệt phân nửa chết
Heo hút chân mây lạnh lẽo trời

Tháng tám về đây lắm kẻ chờ
Mà họ đợi chờ để làm chi?
Muôn thuở ngu ngốc quá!
Cứ thích riêng mình ôm biệt ly
()

– Xem thêm  hoặc và


0