23/02/2018, 15:22

Tâm Sự: Em Đi Rồi! Huế Vẫn Mưa Bay

: Em Đi Rồi! Vẫn Bay Cũng hơn một tháng rồi, khá lâu, đến hôm nay tôi lại thức thâu suốt sáng như những ngày trước, bình thường thì bốn giờ sáng đã lăn vào ngủ. Thức để lấy lại cảm giác, thức để nhìn Huế vào buổi sáng sớm với những màn sương dày đặc và . Người ta bảo quả chẳng sai mà, ở ...

: Em Đi Rồi! Vẫn Bay

Cũng hơn một tháng rồi, khá lâu, đến hôm nay tôi lại thức thâu suốt sáng như những ngày trước, bình thường thì bốn giờ sáng đã lăn vào ngủ. Thức để lấy lại cảm giác, thức để nhìn Huế vào buổi sáng sớm với những màn sương dày đặc và .

Người ta bảo quả chẳng sai mà, ở đâu cái độ gần cuối xuân này trời trong chẳng thấy, Huế thì cứ thế trầm mặc, cứ lặng thầm rả rích với những hạt mưa, Huế như rũ mình xuống bên hàng cây già bên ngõ, Huế chìm vào cái tiếng lặng thinh lờ lững của Hương giang, tôi chợt nhớ về vài câu thơ mà Tuyết Trang đã viết:

Có một Huế mờ sương trong kỷ niệm
Nước sông Hương xanh tận đáy chân trời
Một tiếng dạ! Thoáng nghe lòng xao xuyến
Tà áo dài tha thướt ướt …

Huế càng buồn hơn khi vắng đi một người nào đó, tôi chợt thấy và lạc lõng đến tận cùng khi nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa, về nụ cười hay ánh mắt, em đã khiến tôi yêu Huế và rồi em vô tình bỏ lại một mình tôi cái chốn cố đô ước lệ này, để mặc tôi với mớ ký ức trôi hoài lười tìm bến đỗ, nơi nào cho con tim và những nghĩ suy thôi còn trăn trở? Nơi có em!

Em không biết đâu, mưa yêu nơi này là thế, vậy mà có một mùa mưa bay e ấp và muốn rời đi khi vô tình lạc vào xứ Huế, đó là mùa mà tôi vẫn nơi đây, khi Huế ôm vào lòng con tim còn rượi sầu hơn những màn mưa mờ sương ấy. Lòng sao có thể ngủ yên khi tôi vẫn còn nặng lòng với đất cố đô, làm sao tôi có thể thôi nhớ và đưa em vào cõi lặng lãng quên khi ngày qua ngày, từng trang nhật ký vẫn viết về em như những ngày xưa ấy?

Bên mạn trà ấm nóng, bâng khuâng với hương thơm lừng pha lẫn với sương mơ, thẳm sâu trong tiềm thức là hình ảnh chập chờn chẳng còn hiện rõ, tôi tự nhủ với lòng rằng chẳng còn thứ xa xỉ nào bằng sự chờ đợi ngay lúc này, tôi biết mình đang chờ đợi điều gì, một bóng hình vĩnh viễn chẳng còn gặp lại, chẳng thể trở về…

Mưa và những màn sương khép nép bên mái hiên rả rích, tôi biết sự dửng dưng của mình làm mọi thứ cảm thấy chạnh lòng, nhưng biết làm sao đây? Khi nhớ về em, không gian dường như vô nghĩa, thế rồi sương cũng nhạt dần, mưa cũng nhẹ dần, mặt trời dần chiếu những làn ấm như vỗ về giấc mơ thuở ấy.

Mai tôi lại thức, mai tôi lại nhìn, mai tôi lại nhớ, thức để ngắm Huế mình chìm trong những màn sương mơ nặng trịch, thức để thấy lòng quay cuồng trong những cơn mộng yêu đương!

Thuở ấy, yêu nhau anh làm thơ
Thuở ấy, yêu nhau em đợi chờ…

 – Xem thêm – Hoặc


0