28/05/2017, 15:01

Suy nghĩ về câu nói của Tuân Tử: “Người chê ta mà chê phải là thầy ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta, những kẻ vuốt ve, nịnh bợ ta chính là kẻ thù của ta vậy”.

Suy nghĩ về câu nói của Tuân Tử: "Người chê ta mà chê phải là thầy ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta, những kẻ vuốt ve, nịnh bợ ta chính là kẻ thù của ta vậy" – Bài làm 1 Trung Hoa là một trong những cái nôi của văn hoá nhân loại. Từ thời cổ đại, người dân Trung Quốc có quyền ...

Suy nghĩ về câu nói của Tuân Tử: "Người chê ta mà chê phải là thầy ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta, những kẻ vuốt ve, nịnh bợ ta chính là kẻ thù của ta vậy" – Bài làm 1 Trung Hoa là một trong những cái nôi của văn hoá nhân loại. Từ thời cổ đại, người dân Trung Quốc có quyền tự hào về những bậc học giả, những người thầy lỗi lạc, uyên bác với những triết lí nhân sinh trở thành chân lí cho mọi thời đại. Tuân Tử là ...

Suy nghĩ về câu nói của Tuân Tử: "Người chê ta mà chê phải là thầy ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta, những kẻ vuốt ve, nịnh bợ ta chính là kẻ thù của ta vậy" – Bài làm 1

Trung Hoa là một trong những cái nôi của văn hoá nhân loại. Từ thời cổ đại, người dân Trung Quốc có quyền tự hào về những bậc học giả, những người thầy lỗi lạc, uyên bác với những triết lí nhân sinh trở thành chân lí cho mọi thời đại. Tuân Tử là một trong số những bậc vĩ đại ấy. Và câu nói của ông: “Người chê ta mà chê phải là thầy ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta, những kẻ vuốt ve, nịnh bợ là kẻ thù của ta vậy”, cũng đủ cho hậu thế phải suy nghĩ.

Xã hội loài người ngày càng phát triển về kinh tế, về tư tưởng, nhận thức và cũng song hành với nó là sự phát triển phức tạp trong mọi quan hệ đời sống. “Miệng lưỡi thế gian” là điều không thể tránh khỏi. Mỗi con người sống chung trong đồng loại cần phải biết chấp nhận lời chê, tiếng khen của mọi người. Nhưng để nhận biết sự “thật” – “giả” trong mỗi lời khen, tiếng chê, để có ứng xử thích hợp, quả không đơn giản. Câu nói của Tuân Tử đã giúp chúng ta cái “kính chiếu yêu” nhận biết đâu là “thầy”, đâu là “bạn”, đâu là “thù” trong cuộc đời đầy phức tạp đó.

Là một con người, kể cả bậc vua chúa, vĩ nhân, trong cuộc sống, thật khó tránh khỏi những sai lầm. Những lúc như thế, hẳn chúng ta nhận được những lời nhận xét của mọi người. Tất yếu, mỗi người khác nhau, sẽ có những nhận xét, thái độ khác nhau về ta. Điều quan trọng là ở chính bản thân ta: biết nhận ra cái đúng, cái sai của mình; quan trọng hơn, trong vô số những lời “khen”, “chê” đó, ta nhận ra ai là “thầy ta”, ai là “bạn ta”, ai là “kẻ thù” của ta vậy!

Lời dạy của Tuân tử thật chí lí: “Người chê ta mà chê đúng là thầy ta, người khen ta mà khen đúng là bạn ta”. Mỗi người, khi phạm điều sai, tự mình không dễ gì nhận ra. Người nhận ra cái sai của ta, lại “chê” – tức khẳng định cái sai của ta và chỉ cho ta biết – hẳn phải là người có tầm tri thức, hiểu biết hơn ta. Người đó xứng đáng là bậc “thầy” của ta về trí tuệ. Hơn thế, người thấy và dám chỉ cho ta nhận ra cái sai của mình, để mình có hướng khắc phục, sửa chữa, hẳn đó phải là người có cái tâm thật cao quý: những muốn cho chúng ta nhanh chóng tiến bộ. Chúng ta, về thái độ, tình cảm không thể không tôn vinh người đó là bậc “thầy” về nhân cách để ta học tập. Người “khen ta mà khen phải” – nghĩa là người đó không những không đố kị, hiềm khích trước những cái tốt, cái mạnh của ta, mà còn “khen” , cùng chung vui, chia ngọt sẻ bùi… Đó hẳn là người bạn tốt, người bạn tri âm, tri kỉ của ta vậy. Cuộc đời mỗi chúng ta, nếu có được nhiều người “thầy”, người “bạn” như thế thì hạnh phúc biết bao nhiêu.

Tuy nhiên, trong cuộc sống, không phải ai khen hay chê ta đều là “thầy”, là “bạn” của ta. Tuân Tử đã một lần nữa chỉ cho ta biết cách nhận ra “bộ mặt thật” của những “kẻ” hiểm độc đó. Đó là “kẻ vuốt ve, nịnh bợ ta”, Tuân Tử tỏ thái độ rõ rệt, dứt khoát khi gọi những loại người đó “là kẻ thù của ta vậy”. Nhưng để nhận ra đâu là bạn “khen ta mà khen đúng” với “những kẻ vuốt ve, nịnh bợ” thật không dễ. Trước hết, kẻ vuốt ve, nịnh bợ, họ khen ta là xuất phát mục đích mưu cầu lợi ích riêng của chính họ. Bởi vậy, thành tích của ta chỉ có một, chúng thổi phồng lên ba, bốn hoặc nhiều hơn thế. Thậm chí, có khi chúng còn ngụy biện, “phù phép” những khuyết điểm, sai lầm của ta thành “thành tích”. Những kẻ đó, luôn lấy việc “nịnh bợ” để tiến thân, khiến cho người được khen ngày càng tự đánh mất mình, xa rời lẽ phải… Thật đáng tiếc là những kẻ đó không thời đại nào không có. Sử sách đã ghi lại không biết bao nhiêu bậc vua chúa đã bị những kẻ nịnh thần làm cho u mê, dẫn đến hãm hại trung thần, triều chính đổ nát, xã tắc suy vong… Lời dạy của Tuân Tử lại một lần nhắc nhở mỗi chúng ta cần sáng suốt để nhận ra đâu là “bạn ta” khen ta thật lòng; đâu là “kẻ vuốt ve, nịnh bợ” ta.

Không chỉ đúng với xã hội xưa, mà ngày nay và với tất cả mọi người, ở trên mọi lĩnh vực, lời dạy của Tuân Tử như một chiếc kính “chiếu yêu” giúp chúng ta nhận ra người tốt, kẻ xấu trong cuộc sống, trong học tập. Khi kinh tế thị trường mở cửa, thì đội ngũ những kẻ chạy theo lợi nhuận, vì danh, vì lợi ngày càng nhiều. Nhân viên nịnh bợ thủ trưởng, cấp dưới luôn luôn vuốt ve, chiều theo ý cấp trên; các bạn lười học thì xun xoe các bạn học giỏi để cầu “phao cứu trợ” trong thi cử, kiểm tra… Hành động của những kẻ đó có thể khác nhau, nhưng đều chung một bản chất: mưu cầu lợi ích riêng tư. Nhưng bạn cũng đừng vì những hiện tượng đó mà đánh mất niềm tin vào cuộc đời. Bởi người tốt, những người xứng đáng là “thầy ta”, “bạn ta” luôn luôn ở bên ta.

Câu nói của Tuân Tử, cũng là một lời nhắc nhở chí tình, chí lí cho chính mỗi chúng ta trong quan hệ ứng xử với mọi người. Chúng ta muốn mọi người chê ta thật lòng – như Tuân Tử đã dạy – ta phải biết coi trọng những người đó như bậc “thầy của ta”. Cũng vậy, với bạn bè, đồng đội, ta phải sống với cái tâm chân thành; dám chỉ ra những khuyết điểm của bạn mà ta nhận thấy, với ý thức cầu mong cho bạn mình ngày càng hoàn thiện. Mỗi chúng ta cần biết “chia ngọt sẻ bùi” với bạn bè, coi thành tích của bạn làm niềm vui chung cùng chia sẻ.

Suy nghĩ về câu nói của Tuân Tử: "Người chê ta mà chê phải là thầy ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta, những kẻ vuốt ve, nịnh bợ ta chính là kẻ thù của ta vậy" – Bài làm 2

Trong cuộc sống của chúng ta, những lời khen là vô cùng cẩn thiết để khích lệ, động viên hay khen ngợi ai đó. Lời khen giúp họ cảm thấy tự hào về những việc mình đã làm được và cố gắng làm tốt hơn nữa. Tuy nhiên, những lời khen mang tính chất nịnh bợ thì không tốt chút nào. Tuân Tử đã từng nói: “ Người chê ta mà chê phải là thầy ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta, những kẻ vuốt ve, nịnh bợ ta chính là kẻ thù của ta vậy.” Trong câu nói bao gồm ba đối tượng: “Người chê ta”, “người khen ta”, “kẻ vuốt ve, nịnh bợ ta” và vai trò của họ đối với cuộc sống mỗi con người.

“Người chê ta mà chê phải là thầy ta”. Chê, nhưng là chê phải. Đó là những người thấy ta sai và dám chỉ ra cái sai của ta, để từ đó ta rút ra được bài học và sửa chữa sai lầm. Bình thường, chúng ta thường không thích những người chê mình. Tuy nhiên, người khôn ngoan phải là người biết phân biệt đâu là những lời chê có thiện chí. Trong cuộc sống, tất nhiên không thiếu những kẻ ganh ghét, luôn chê bai người khác một cách ác ý. Chúng ta nên biết phân biệt đâu là những lời chê ác ý để bỏ qua, và đâu là những lời chê mang tính góp ý để chúng ta tiến bộ. Một người chỉ khi biết tiếp thu ý kiến của người khác thì mới có thể thành công được. Còn nếu cứ khăng khăng làm theo ý mình, sớm muộn gì người đó cũng sẽ thất bại mà thôi. Chính vì thế, vai trò của những lời “chê phải”, những người dám nói lên những lời chê ấy là vô cùng quan trọng trong cuộc sống của chúng ta. Những người ấy chẳng khác gì thầy ta, giúp ta hiểu ra, học được nhiều điều trong cuộc sống.

Đối tượng thứ hai, là những người khen ta, nhưng tất nhiên, là “khen phải”. Vậy thế nào là khen phải? Đó là những lời khen chân thành, không nhằm vụ lợi cho bản thân mà tâng bốc đối tượng một cách quá đáng. Mục đích của lời khen ấy chỉ là xuất phát từ việc bày tỏ sự ngưỡng mộ, hay khích lệ người được khen. Con người ta luôn có xu hướng muốn được khen, vì những lời khen thường “dễ nghe” hơn những lời chê. Lời khen là quan trọng, có tác dụng giúp con người ta thấy tự hào vì những thứ được khen, tuy nhiên, chúng ta cần biết được đâu là những lời khen thật, đâu là những lời tâng bốc, xu nịnh. Không nên vì được khen quá nhiều mà dẫn đến suy nghĩ mình đã hoàn hảo, từ đó sẽ dẫn đến tự kiêu, không cố gắng, tất sẽ có ngày gặp thất bại. Những người có thể hiểu, có thể khen thật ta, đó chính là những người bạn của ta.

Còn đối tượng cuối cùng, cũng liên quan đến những lời khen, nhưng đó lại là “những kẻ vuốt ve, nịnh bợ”ta, như Tuân Tử nói, đó cũng chính là “kẻ thù của ta”. Những kẻ ấy chỉ nói những lời khen nhằm vụ lợi cho bản thân, chứ không xuất phát từ sự chân thành hay sự ngưỡng mộ đối với người được khen. Những lời khen ấy khiến cho người được khen cảm thấy mình thật tốt đẹp, thật quan trọng, thật vĩ đại, từ đó sẽ không cố gắng và dần dần sẽ bị thua kém so với những người xung quanh. Điều ấy thật nguy hiểm. Và những kẻ xu nịnh ta như vậy, giống như kẻ thù của ta vậy. Họ “giết” ta bằng những lời nịnh bợ, dối trá. Điều chúng ta cần làm là tránh xa, hạn chế giao lưu với những đối tượng ấy trong cuộc sống hàng ngày cũng như trong môi trường học tập, làm việc.

Câu nói của Tuân Tử, từ xưa đến nay, vẫn luôn là bài học sâu sắc và đáng ghi nhớ cho tất cả mọi người trong cuộc sống. Hãy luôn tỉnh táo, để phân biệt được đâu là bạn, đâu là thù, để có thể có được những lời góp ý, lời khen chân thành nhất từ đó có thể hoàn thiện bản thân mình.

Suy nghĩ về câu nói của Tuân Tử: "Người chê ta mà chê phải là thầy ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta, những kẻ vuốt ve, nịnh bợ ta chính là kẻ thù của ta vậy" – Bài làm 3

Trong cuộc sống chúng ta gặp rất nhiều người, và họ cũng là những người rất phức tạp mà bản thân chúng ta cũng chưa thể đánh giá và nhận xét họ được, nhưng những người mà luôn cố gắng dành tặng cho chúng ta những điều tốt nhất, biết khen, chê chúng ta những điều mà chúng ta không làm được, hoặc làm tốt đó mới chính là những người thầy, bạn thực sự. Còn ngược lại những người suốt chỉ đi nịnh bợ ta thì đó chỉ là kẻ thù của ta mà thôi. Đúng như Tuân Tử đã từng nói: ““ Người chê ta phải là thầy của ta, người khen ta phải là bạn của ta, những kẻ vuốt ve nịnh bợ ta chính là kẻ thù của ta vậy”.

Những người chê ta đó là những người có thể chỉ cho chúng ta những điều mà chúng ta chưa làm đúng, họ biết nhìn nhận đâu là đúng, đâu là sai để từ đó có thể cho chúng ta những lời khuyên chân thành nhất, chê đúng thì là người thầy của ta bởi lẽ, họ chỉ dạy cho chúng ta những điều chúng ta làm sai, để từ đó chúng ta cố gắng làm được những điều tốt hơn, nhưng những người khen chúng ta, với đúng những gì mà chúng ta đã cố gắng làm được thì đó là những người bạn của ta, họ biết khen chê rõ ràng. Không sợ vì mất lòng tin hay vì sợ chúng ta buồn mà nói ra những lời ngon ngọt, đây mới chính là những người đáng tin cậy và chúng ta cần phải biết coi trọng nó.

Những người suốt ngày chỉ biết đi nịnh bợ, suốt ngày khen ngợi chúng ta những lời nói ngon ngọt, thì đây chắc chắn là những người chỉ vì lợi ích cá nhân, để đạt được những gì mà họ mong muốn có được ở bản thân mình, chứ không phải là những người bạn thực sự muốn gắn bó lâu dài và bền chặt đối với mỗi chúng ta. Có niềm tin, chúng ta sẽ làm được rất nhiều thứ, và sự kiên định để nhìn ra đâu mới chính là những người bạn thực sự, những người bạn tốt, những người bạn biết lắng nghe, biết cho chúng ta những lời khuyên chân thành, đó mới là những người chân thật và đáng được coi trọng.

Câu nói của Tuân Tử là hoàn toàn đúng đắn, đây là câu nói đã được đúc kết từ xưa đến nay, nó như một bí kíp để chúng ta có thể vững bước hơn trên cuộc đời, và dễ nhìn nhận ra một con người qua cách ứng xử của họ đối với mọi người xung quanh. Niềm tin, hạnh phúc, đó là những điều tốt nhất mà chúng ta cần phải học hỏi và luôn luôn trau dồi, luôn biết nhìn nhận và sửa chữa những sai lầm của mình. Luôn minh mẫn để nhận ra những người bạn thực sự đang sống bên cạnh chúng ta, mỗi người chúng ta cần phải luôn luôn biết lựa chọn cho mình những người bạn thực sự.

Câu nói của Tuân Tử không chỉ răn dạy chúng ta cách sống, mà nó còn giúp chúng ta nhìn nhận ra rất nhiều điều từ cuộc sống này, đó là những điều mà chúng ta cần phải ghi nhớ cho mình, luôn luôn phải biết cố gắng để học tập, rèn luyện. Như trong dân gian đã có câu “ chọn bạn mà chơi”, hay “ gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”, gần những người chân thành, tốt bụng chúng ta sẽ học hỏi và có cảm giác an toàn hơn là những người suốt ngày chỉ đi nói những lời nói ngon ngọt để nịnh bợ mình.

Những kẻ nịnh bợ là những kẻ cần đáng phê phán, mỗi chúng ta cần phải tỉnh táo để có thể phân biệt được đâu mới chính là những người bạn thực sự cho bản thân mình, để từ đó có được những quyết định đúng đắn nhất.

Trong cuộc sống chúng ta thấy rất nhiều những biểu hiện của việc khen và chê, khi những người bạn thực sự chê ta, thì họ sẽ nói ra những điều mà chúng ta làm chưa tốt, chỉ ra cho chúng ta biết, đâu là đúng, đâu là sai để từ đó chúng ta rèn luyện bản thân một cách tự giác và tích cực hơn. Và khi chúng ta làm được những điều tốt, tạo nên được một thành quả nào đó thì họ không tiếc lời khen ngợi để động viên chúng ta cần phải cố gắng hơn nữa.

Nhưng những kẻ nịnh bợ, mặc dù mình làm điều đó sai đi nữa, thì họ vẫn cứ nịnh bợ, khen ngợi mình làm đúng rồi… đây mới chính là những người cần cảnh giác, và chính là kẻ thù của chúng ta.

Mỗi chúng ta cần phải xác định cho mình những người bạn thực sự để từ đó phát triển thêm mối quan hệ giữa mọi người với nhau, còn những người chỉ đi nịnh bợ thì không nên tiếp xúc, để dễ bị ảnh hưởng.

Chúng ta cần phải rèn luyện cho mình những phẩm chất quý báu mà cuộc sống này đã ban tặng, bởi những kinh nghiệm mà các bậc tiền bối đi trước đã để lại là vô cùng quý báu chúng ta cần phải học tập và gìn giữ nó mỗi ngày.

Từ khóa từ Google

0