13/11/2017, 23:19

Hãy tưởng tượng mình là cây bút thần kể lại chuyện đời mình khi đến với chú bé họa sĩ

Tôi là cây bút thần, được sinh ra để giúp cho các họa sĩ có tài đức. Thân tôi hằng trúc vàng óng ánh, đầu nhọn như búp măng được kết bằng những lông thú đen mượt. Tiên ông đã luyện tôi bằng thuốc trường sinh bất tử, lại phù phép thần thông biến hoá cho đến khi ném tôi vào lửa không cháy, cầm dao ...

Tôi là cây bút thần, được sinh ra để giúp cho các họa sĩ có tài đức. Thân tôi hằng trúc vàng óng ánh, đầu nhọn như búp măng được kết bằng những lông thú đen mượt. Tiên ông đã luyện tôi bằng thuốc trường sinh bất tử, lại phù phép thần thông biến hoá cho đến khi ném tôi vào lửa không cháy, cầm dao sắc chặt không đứt.

Thầy nói với tôi: “Ta luyện cho con thành tài, con có thể vẽ chim bay được trên trời, vẽ cá bơi được dưới nước, vẽ ngựa phi như bay trên đường, vẽ gió thổi cho sóng biển dâng cao.. Chắc con cũng muốn trổ tài cho thiên hạ biết. Nhưng phải nán lòng chờ đợi. Bao giờ dưới trần gian có người tài, lại có chí hướng nghệ thuật, có đức độ hành nghề, ta sẽ cho con xuất gia nhập thế. Con đừng phụ công ta rèn luyện bây lâu nay để ra sức giúp người chủ mới của con ..”. Nói rồi, thầy đặt tôi vào cái hộp bút bằng gồ gụ khảm sơn mài để lên giá sách.
 
Nằm trong ngôi nhà con êm ấm của mình, tôi thao thức không ngủ được. Người chủ mới của mình là ai nhỉ? Một cụ già quắc thước râu tóc bạc phơ chuyên làm việc nghĩa, một thầy giáo thông tuệ kính trắng lấp lánh hết lòng vì học trò, một thi nhân ưu ái với đời thấu hiểu cuộc sông và nguyện vọng của muôn dân hay một họa sĩ tài năng dùng cây bút của mình để phục vụ cho quần chúng?... Ai nhỉ? Tôi không tài nào đoán được. Thôi thì ai cũng được, miễn là gặp được người tài đức để phát huy tất cả những điều thầy đã dạy dỗ bấy lâu nay, góp một phần của mình vào cuộc sống của con người dưới trần gian... Phải nán lòng chờ đợi như thầy đã dạy thì chắc sẽ gặp được người tài... Rồi tôi thiếp đi lúc nào không biết trong mùi hương dìu dịu, say say của ngôi nhà nhỏ...
 
Trong giấc ngủ chập chờn, tôi mơ nghe thấy một tiếng động khẽ và hình như cửa ngôi nhà con của tôi bật mở. Rồi có ai đó đưa tôi ra một đám mây ngũ sắc bồng bềnh, phù phép cho tôi lần cuối và vuốt nhẹ vào sống lưng tôi như một lời chào từ biệt, một lời chúc lên đường may mắn. Đám mây cứ hạ thấp xuống dần, xuống mãi, cho đến khi “kịch” một tiếng, đám mây tan ra thành khói bay lên trời, còn tôi thì rơi xuống đất...
 
Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên tay một chú bé trong căn nhà tranh nhỏ nhưng sạch sẽ, thoáng mát. Chú bé đang vuốt ve tôi, ngắm nhìn tôi hằng đôi mắt hân hoan, vui sướng. Thì ra giấc ngủ chập chờn đêm qua đã đưa tôi từ tiên giới xuống trần gian và ...hóa ra cái chú bé này lại là chủ mới của tôi sao? Thật bất ngờ quá, ngoài sức tưởng tượng của tôi. Lẽ nào chính chú bé này lại là chủ mới để tôi gửi gắm cuộc đời tôi với bao năm tháng khổ công rèn luyện thành tài nơi tiên giới? Tôi bàng hoàng đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy trên tường, dưới đất, đâu đâu cũng có hình vẽ: nơi thì con cá đang giương vây như sắp bơi, nơi thì con chim đang xoè cánh chỉ chực bay, có chỗ con mèo đang ở tư thế sắp vồ mồi còn đàn chuột thì bỏ chạy tán loạn... Tôi thầm nghĩ: người này vẽ cũng vào loại tài hoa, nét bút rất có thần, nhưng sao chỉ vẽ trên vách dưới nền, và chi vẽ bằng than, bằng gạch? Giấy đâu, bút vẽ đâu, mực màu đâu mà không thấy? Thảo nào chú bé ngắm nhìn tôi say mê và nâng niu trân trọng tôi đến thế! Chú hôn vào người tôi như hôn người thân rồi trịnh trọng đặt tôi lên chiếc cơi giữa bàn thờ và đậy nắp lại...
 
Đêm đầu tiên nằm trong ngôi nhà mộc mạc nhưng ấm cúng dưới trần gian, tôi suy nghĩ miên man về người chủ mới của mình. Đúng là một chú bé họa sĩ có tài năng và có chí hướng nghệ thuật. Trong cảnh nhà nghèo, cha mẹ mất sớm, phải tự kiếm sống nuôi thân, nhưng chú vẫn dốc lòng học võ, khổ luyện thành tài khi chú mới ở độ tuổi thiếu niên, vẽ bang than, bằng gạch trên vách dưới nền mà còn có thần như vậy thì vẽ trên giấy, trên lụa bằng bút vẽ, mực màu còn đẹp đến đâu? Nghị lực ấy, năng khiếu ấy, chí hướng ấy, trên đời này mấy ai đã có được? Thầy ta quả đã có con mắt tinh đời để chọn cho ta một chỗ xứng đáng, tìm cho ta một người chủ mới có đủ tài đức để ta chung lòng góp sức, đem nghệ thuật chân chính phục vụ cho đời sống của nhân dân. Tài đức ấy mà có bút thần này thì nhất định phải đơm hoa đẹp, kết trái ngon cho đời. Thầy đã cho ta xuống đây, ta quyết đem hết tài năng để giúp người chủ mới, cũng là giúp cho cuộc sống của con người dưới thế gian.
 
Đêm trần gian ngắn chứ không dài như đêm trên tiên giới. Mới đó mà gà đã gáy sáng và bình minh đã ửng hồng rực rỡ. Người chủ mới của tôi không biết đi đâu từ lúc còn mờ đất. Một lúc sau, chú gánh một gánh củi từ rừng về. Gương mặt chú bừng sáng một niềm vui mới rạng rỡ. Chú rửa chân tay, ăn vội mấy củ khoai luộc, rồi đến bên bàn thờ mở nắp chiếc cơi. Tôi cảm thấy xốn xang, rạo rực trong lòng một niềm vui như chưa bao giờ có. Chú đặt tôi lên lòng bàn tay ngắm nghía, vuốt ve. Tôi cũng được dịp ngắm nhìn gương mặt chú: một gương mặt khôi ngô tuấn tú với đôi mắt sáng long lanh và nụ cười đôn hậu - đôi mắt của tài năng và nụ cười của đức độ. Chú nói với tôi như nói với người bạn thân thiết từ bao giờ:
 
- Bút thần đã về với ta, hãy giúp ta làm cho cuộc sống con người ngày càng tốt đẹp hơn. Đầu tiên ta hãy đến với những người nghèo trong làng nào, ta lên đường...
 
Tôi cùng chú đến với họ và vẽ cho họ những dụng cụ mà họ còn thiếu: cày, cuốc, thúng, đèn... Sau đó là cuộc phiêu lưu li kì của hai chúng tôi để trừ diệt tên địa chủ và tên vua tham lam tàn ác bằng sức mạnh kì diệu của nghệ thuật chân chính.
0