13/11/2017, 23:19

Hãy hóa thân vào những que diêm để kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm của An-đéc-xen với một kết thúc theo ý của riêng em

Tôi là một que diêm trong họ nhà diêm được sinh ra từ một nhà máy diêm ở Đan Mạch. Người ta đóng chúng tôi vào những chiếc bao xinh xắn có ghi nhãn hiệu bên ngoài rồi gửi đi bán khắp nơi trong nước. Các bạn tôi may mắn được gửi đến những nhà hàng, khách sạn sang trọng hoặc những tiệm tạp hóa lớn ...

Tôi là một que diêm trong họ nhà diêm được sinh ra từ một nhà máy diêm ở Đan Mạch. Người ta đóng chúng tôi vào những chiếc bao xinh xắn có ghi nhãn hiệu bên ngoài rồi gửi đi bán khắp nơi trong nước. Các bạn tôi may mắn được gửi đến những nhà hàng, khách sạn sang trọng hoặc những tiệm tạp hóa lớn giữa phố đông người.

Còn tôi, “xui xẻo” quá, lại nằm trong túi hàng rong của cô bé bán diêm lạnh lẽo giữa đêm đông. Nhưng chính trong cái không may này, tôi lại được chứng kiến những giây phút tuyệt vời của “cô chủ nhỏ” đã tỏa sáng mãi tâm hồn tôi....
 
Lúc đó, đã gần đến giao thừa của năm mới. Mọi người đều sum họp trong không khí ấm áp của gia đình trong ánh điện sáng choang, lò sưởi nóng rực và nhất là trong mùi thơm thật hấp dẫn của những con ngỗng quay vàng rộm, béo ngậy nằm vừa chật một chiếc đĩa to. Nhưng cô bé bán diêm vẫn lê những bước chân nặng nề trong đêm đông giá lạnh để mong bán được một vài bao trước lúc bước sang năm mới. Không bán được diêm, không có tiền mang về, cô sẽ bị cha mắng. Khách qua đường nhìn cô bằng cặp mắt hờ hửng rồi vội bước đi để về nhà kịp đón giao thừa, vẫn không một người nào hỏi mua diêm và bao diêm cô cầm trên tay để mời khách đã thấm khí lạnh của đêm đông băng giá. Tôi nằm trong bao mà vẫn run lên vì cái giá rét đó.
 
Cô bé vẫn đi và vẫn cố chờ một hi vọng mong manh may ra sẽ đến với cô. Giày và tất ướt sũng đã tuột khỏi chân lúc nào không biết. Đôi chân trần của cô xám ngoét, lạnh như băng, còn đôi tay thì cứng đờ, tê buốt. Rét quá! Cô phải nép vào giữa hai ngôi nhà, ngồi thu tay trong lòng để tạo ra hơi ấm cho mình. Nhưng gió vẫn thổi hun hút qua khe nhà làm cô run lên bần bật. “Giá mà bây giờ có một cái lò sưởi!” - Cô thầm nghĩ và lập tức biết rằng chẳng bao giờ có được. Trời vẫn lạnh và ngày càng buốt hơn. Không chịu nổi. “Phải bật một que diêm để sưởi hai bàn tay”. Họ nhà diêm chúng tôi xôn xao khi “nghe” được quyết định của cô chủ. Ai là người sẽ được hiến lửa đầu tiên cho cô, mang lại hơi ấm cho cô? Những người khác có được hiến lửa không? Và ai sẽ là người cuối cùng?...
 
Bỗng “xòe” một tiếng, rồi một ngọn lửa xanh cháy sáng lên to dần thành một ngọn lửa vàng lung linh rực rỡ. Cô bé giơ hai bàn tay ôm lấy ngọn lửa, khuôn mặt ngời sáng rực rỡ. Và thật kì diệu, qua ngọn lửa, hiện ra một cái lò sưởi bằng đồng tuyệt đẹp, trong đó những thanh củi nổ lép bép vui tai và ngọn lửa hồng nhảy nhót rung rinh tỏa nồng hơi ấm. Que diêm tắt, mọi vật lại như cũ.
 
Cô bé quẹt que diêm thứ hai. Một bàn ăn sang trọng hiện ra, khăn giải bàn trắng muốt, và một con ngỗng quay có cắm dao, nĩa trên lưng đang nhay nhót tiến về phía cô bé. Cô cười sung sướng, giơ tay định đón nó thì diêm tắt, ngỗng cũng biến mất. Cô quẹt que diêm thứ ba và một cây thông Nô-en to, đẹp, sáng lung linh với những dải đăng-ten bằng kim tuyến rực rỡ hiện ra. Cô thấy từ cây thông có những ngôi sao bay lên trời lấp lánh. Và cô nghĩ đến người bà thân yêu hiền hậu đã qua đời...
 
Que diêm tắt, cây thông không còn và hình ảnh người bà cũng theo đó mà đi khỏi sự tưởng nhớ của cô. Cô muốn bà lại hiện ra với mình và cô quẹt que diêm thứ tư. Ngọn lửa lóe sáng trong đêm đông và hình ảnh người bà hiện ra đẹp rạng rỡ trước mắt cô. Bà gọi cô: “Cháu đấy à?” Cô trả lời và gọi bà tha thiết: “Cháu đây mà. Bà ơi! Bà ở đâu, cho cháu đi với bà nhé”. “Bà ở đây, ở trên cao này, nơi không còn đói khổ, lạnh lẽo, nơi con người sống hạnh phúc với nhau. Hãy bay lên đây với bà”. “Cháu sẽ bay lên ngay với bà. Nơi ấy có phải là thiên đường không, hở bà?”. “Đúng rồi. Thiên đường của bà cháu ta đấy. Bay lên ngay với bà, cháu nhé...” Que diêm lại tắt. Phải có ngọn lửa thì mới giữ lại được hình ảnh của bà để còn “bay lên với bà” chứ. Thế là cô bé quẹt hết những que diêm còn lại trong bao. Và hình ảnh người bà thân yêu lại hiện ra cười hiền hậu với cô và vẫy gọi cô bay lên. Vừa quẹt diêm cô vừa gọi: “Bà ơi! Bà chờ cháu nhé! Cháu sung sướng quá vì có bà bên cạnh cháu lúc này ...” Tôi là que diêm cuối cùng trong bao. Tôi chỉ còn nghe thấy một tiếng “xòe”, kịp nhìn thấy một ngọn lửa lóe sáng, và sau đó là một tiếng kêu dài của cô bé: “Bà ... à ... ơi ... ơi!..” Rồi tất cả lại im ắng như cũ. Cô bé đã chết trong đêm đông giá lạnh với nụ cười trên môi. Lúc đó vừa đúng giao thừa.
0