19/07/2017, 08:25

Hãy kể lại một việc làm khiến bố mẹ vui lòng

Đề bài: Em hãy kể lại một việc làm khiến bố mẹ vui lòng Cuộc sống giống như một món quà, mỗi lần mở quà là một lần bất ngờ, và ở đây, mỗi ngày thức giấc ta đều có thể mong chờ những điều tốt đẹp sẽ đến. Không chỉ là những điều tốt đẹp người khác mang lại cho mình mà còn là những điều tốt đẹp bản ...

Đề bài: Em hãy kể lại một việc làm khiến bố mẹ vui lòng Cuộc sống giống như một món quà, mỗi lần mở quà là một lần bất ngờ, và ở đây, mỗi ngày thức giấc ta đều có thể mong chờ những điều tốt đẹp sẽ đến. Không chỉ là những điều tốt đẹp người khác mang lại cho mình mà còn là những điều tốt đẹp bản thân mình có thể đem lại cho người khác. Em luôn hi vọng có thể làm những việc tốt để giúp đỡ mọi người và cũng là để bố mẹ có thể tự hào về em. Mỗi việc tốt giống như ...

Đề bài: Em hãy kể lại một việc làm khiến bố mẹ vui lòng

Cuộc sống giống như một món quà, mỗi lần mở quà là một lần bất ngờ, và ở đây, mỗi ngày thức  giấc ta đều có thể mong chờ những điều tốt đẹp sẽ đến. Không chỉ là những điều tốt đẹp người khác mang lại cho mình mà còn là những điều tốt đẹp bản thân mình có thể đem lại cho người khác. Em luôn hi vọng có thể làm những việc tốt để giúp đỡ mọi người và cũng là để bố mẹ có thể tự hào về em.

Mỗi việc tốt giống như một món quà dâng lên cho đời, cũng là để tạo niềm vui cho mình và tạo niềm vui cho người khác như người ta vẫn hay nói, cho đi hạnh phúc hơn nhận lại. Câu chuyện của em là một việc tốt em đã làm được và nhận được rất nhiều sự ủng hộ, tán thành khen ngợi của bố mẹ em. Em thực sự rất tự hào về việc mình đã làm được.

Một hôm trên đường đi học về, đó là một buổi chiều mùa hè mát rượi, hai hàng cây bên đường rung rinh lá cây. Đang đi trên đường tha thẩn trên đường thì em bỗng nghe thấy tiếng khóc thút thít từ một góc vọng lại. Tiếng khóc dấm dứt như của một đứa trẻ. Em rụt rè tiến đến lại gần thì thấy một em bé chừng năm tuổi đang đứng một mình bên vệ đường và khóc. Nước mắt nước mũi chảy tèm lem, em khóc mãi không thôi.

Thấy như vậy, em đã dỗ em bé nhưng em vẫn không nín. Bỗng nhớ ra trong túi có chiếc kẹo mút, em liền lôi ra đưa cho đứa bé, đứa bé thấy cái kẹo liền nín khóc, chỉ còn những tiếng nấc hụt mãi không nguôi. Cậu bé quệt nước mắt nước mũi lem nhem trên gương mặt bầu bĩnh trắng trẻo. Khi em bé nín hẳn và bình tĩnh lại em mới bắt đầu hỏi chuyện cậu bé.

-Em tên là gì vậy? Sao em lại đứng một mình ở đây khóc thế này? Bố mẹ của em đâu rồi?

-Em tên là Lâm. Em đang chơi ở công viên thì mải chạy theo ô tô điều khiển từ xa nên bị lạc. Em không biết đường về nhà, em hỉ biết đứng đây chờ thôi ạ. Chị đưa em về nhà với.

Nói đến đó, cậu bé lại dấm dứt khoc tiếp. Em vội chấn tĩnh lại cậu bé và hứa sẽ đưa cậu bé về chỗ bố mẹ. Em đoán em bé ấy đi lạc từ công viên vui chơi gần đó vì quanh đây chỉ có mỗi công viên đó thôi. Em dắt em bé đi đến chỗ công viên cách đó khoảng hơn một cây số. Em bé bước theo em thật tin tưởng.

Em hỏi em bé không sợ chị là người xấu à. Cậu bé trả lời “Không ạ, chị không phải là người xấu, chị còn cho em kẹo nữa ạ”. Tôi vui vẻ nói chuyện với cậu bé suốt cả quãng đường đi. Cậu bé kể với em về những câu chuyện nhỏ ở trường ở lớp, rồi còn kể về cả bố mẹ và ngôi nhà mà cậu đang ở. Đó thực sự là một đứa trẻ dễ thương dễ mến và thông minh. Hai chị em chúng em nói chuyện với nhau thật vui vẻ suốt cả quãng đường đi.

Khi tới công viên, em dắt em bé vào phòng bảo vệ. Thật tình cờ, có một chị gái với vẻ mặt lo lắng đang tìm con trai của mình tại phòng bảo vệ đó. Khi Lâm nhìn thấy chị gái kia, nó reo lên vui mừng “Mẹ! Mẹ ơi”. Vậy là người mẹ quay ra, thấy con trai của mình, ôm chầm lấy sung sướng hạnh phúc, người mẹ khóc cả vì lo lắng cho đứa con, khóc cả vì hạnh phúc khi tìm thấy con trai.

Lâm kể với mẹ nghe về cuộc gặp gỡ giữa em và Lâm, cậu bé tíu tít khoe chính chị ấy đã đưa con về, còn cho con kẹo và dỗ dành con nữa. Em nghe thấy thế vừa có chút ngại ngùng nhưng cũng vừa hãnh diện vui vẻ khi làm được một việc tốt. Mẹ của bé Lâm cầm tay em xúc động:

– Cảm ơn em đã đưa bé Lâm về, nếu Lâm đi lạc, chị không biết phải làm sao nữa. Cảm ơn em rất nhiều cô bé.

Em vui vẻ nói với chị đó chỉ là một việc em nên làm. Lâm choàng tay vào cổ em hôn chụt một cái vào má thật kêu và nói “Em cảm ơn chị ạ” bằng cái giọng con nít thật là dễ thương. Em chia tay hai mẹ con và trở về nhà, lòng đầy hân hoan vì việc tốt vừa làm được. Đó thật là một điều ý nghĩa đối với em.

Ngày hôm sau, khi vừa về đến nhà thì em thấy trong nhà có khách. Bước vào cửa, đã thấy bé Lâm chạy lại ôm lấy chân em, thì ra gia đình bé Lâm đến để cảm ơn em vì chuyện ngày hôm qua. Bố mẹ em sau khi biết chuyện liền khen ngợi em có lòng tốt, biết giúp đỡ người khác như vậy là rất tốt. Bố mẹ em cảm thấy rất tự hào và vui mừng vì em đã lớn, đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Đó là một câu chuyện về sau này em mãi mãi không bao giờ quên. Đến bây giờ em vẫn thỉnh thoảng đến nhà bé Lâm chơi và được hai anh chị bố mẹ của bé Lâm tiếp đón rất cởi mở nồng nhiệt. Em thực sự rất vui vì mình đã làm được ột việc ý nghĩa, không chỉ với bản thân em mà còn là giúp đỡ người khác. Em tự nhủ vớ bản thân sau này phải làm được nhiều việc tốt hơn nữa để đem lại niềm vui cho bản thân em cho mọi người và đem đến niềm tự hào vui mừng cho bố mẹ em.

TỪ KHÓA TÌM KIẾM

CHUYỆN VUI

BỐ MẸ

KỂ CHUYỆN VUI

CÂU CHUYỆN VUI

0