Cảm nhận về nhân vật Phương Định
Đề bài: Bài làm – Truyện “Những ngôi sao xa xôi” là một trong những tác phẩm đầu tay của nhà văn Lê Minh Khuê, viết năm 1971, lúc cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân tộc đang diễn ra ác liệt. Đây là một trong những truyện ngắn rất xuất sắc ...
Đề bài:
Bài làm
– Truyện “Những ngôi sao xa xôi” là một trong những tác phẩm đầu tay của nhà văn Lê Minh Khuê, viết năm 1971, lúc cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân tộc đang diễn ra ác liệt. Đây là một trong những truyện ngắn rất xuất sắc khi đã miêu tả rất thành công những hình ảnh chân thực, tiêu biểu về thế hệ trẻ Việt Nam trong thời kì kháng chiến chống Mỹ. Trong câu chuyện này, đại điện được tập trung miêu tả chính là nhân vật Phương Định.
Vẻ đẹp của nhân vật Phương Định được tỏa sáng ở lí tưởng sống cao đẹp và tinh thần dũng cảm của cô trong những năm tháng thanh xuân không màng đến bản thân mà tất cả đều là sự tích cực, hướng đến những điều tốt đẹp cho Tổ quốc, cho lý tưởng chung.
Rời ghế nhà trường phổ thông, rời xa gia đình ở độ tuổi đẹp nhất của một người con gái, Phương Định xung phong ra mặt trận, cùng thể hệ của mình “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước. Mà lòng phơi phới dậy tương lai” hướng đến mục đích chung để giành độc lập, tự do của Tổ quốc. Cô ra đi mà không tiếc tuổi thanh xuân, nguyện dâng hiến hết mình cho đất nước. Đối mặt với nguy hiểm, cô và những người đồng đội của mình đã trở thành những nữ anh hùng thực sự. Phương Định nghĩ về hoàn cảnh sống nơi chiến trường rất ngây thơ, dung dị mà cũng chân thành vô cùng: “Có ở đâu như thế này không: đất bốc khói, không khí bàng hoàng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết rằng khắp chung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng nhất định sẽ nổ…”. Công việc phá bom đầy nguy hiểm và phải luôn đối mặt với thần chết được cô kể với giọng điệu bình thản, pha sự hóm hỉnh: “Quen rồi. Một ngày chúng tôi phá bom đến năm lần. Ngày nào ít: ba lần”. Trong gian khó nhưng chưa bao giờ thấy Phương Định than thở, nản lòng. Cô coi đây là một cuộc chiến thực sự, một cuộc chiến vì danh dự và tương lai cả một dân tộc đã trải qua hàng nghìn năm văn hiến. Với cô những vết thương là điều hết sức bình thường và cô rất bình thản, gan góc khi đối diện với nó: “Tôi bây giờ vẫn còn một vết thương chưa lành miệng ở đùi. Tất nhiên tôi không vào viện quân y”.
Phương Định là một cô gái có tinh thần dũng cảm ngoan cường vô cùng. Cuộc sống nơi chiến trường luôn đối mặt với thử thách, nguy hiểm và điều đó đã tôi luyện nên một Phương Định quả cảm, coi cái chết bình thản, nhẹ nhàng. Đối với cô, cô luôn giữ cho mình tinh thần không ngại hy sinh, trước mỗi lần phá bom, trước mỗi tận quyết chiến với tử thần cô đều định sẵn tư tưởng để không bị phân tâm, quyết không nản lòng. “Thỉnh thoảng lưỡi xẻng chạm vào quả bom. Một tiếng động sắc đến gai người, cứa vào da thịt tôi. Tôi rùng mình và bỗng thấy tại sao mình làm quá chậm. Nhanh lên một tí! Vỏ quả bom nóng. Một dấu hiệu chẳng lành”. Tiếp đó, là cái giây phút căng thẳng chờ đợi tiếng nổ của quả bom. Phương Định có nghĩ đến cái chết nhưng là “một cái chết mờ nhạt, không cụ thể”, còn cái chính vẫn là: “liệu mìn có nổ, bom có nổ không?”. Qua đây có thể thấy Phương Định là một người rất có trách nhiệm với công việc của mình. Lòng dũng cảm của cô là đáng quý, đáng trân trọng vô cùng.
Dù sao Phương Định vẫn còn rất trẻ, là một cô thiếu nữ chốn thị thành, bởi vậy, ngoài một biểu hiện của một nữ anh hùng quả cảm, Phương Định còn là một cô gái có một tâm hồn mơ mộng nhưng rất trong sáng và thánh thiện. Những hoài niệm của cô về một thời áo trắng ngây thơ, được sống cùng gia đình thân yêu vẫn vẫn hay ẩn hiện lẫn trong suy nghĩ của cô nơi chiến trường ác liệt này. Nó là những kí ức tươi đẹp làm dịu mát tâm hồn cô sau những trận chiến căng thẳng và ác liệt. Nơi chiến trường này cũng là nơi mà cô gái đó, Phương Định và các đồng đội nữ của mình có một cuộc sống đầy ắp tiếng cười và những tình cảm nồng ấm nơi chiến trường ác liệt. Cái thế giới riêng của hội con gái với những mơ mộng: nằm dài trên nền ẩm, lười biếng nheo mắt nghe ca nhạc từ cái đài bán dẫn nhỏ, có thể nghe, có thể nghĩ ngợi lung tung… Phương Định mê hát và thích nhiều bài hát, thích hát, Phương Định còn bịa ra lời mà hát, ngồi dựa vào thành đá và khe khẽ hát.
Vẻ đẹp tâm hồn Phương Định ngời sáng nhất khi cơn mưa đá bất ngờ ập đến. Chỉ một cơn mưa đá mà bao ngột ngạt, căng thẳng, hiểm nguy của chiến trường tan biến, để nhường chỗ cho niềm vui con trẻ òa nở, cuống cuồng:” Mưa đá!Cha mẹ ơi!Mưa đá!”. Chỉ một trận mưa đá vụt đi qua cũng đánh thức ở Phương Định rất nhiều kỉ niệm và nỗi nhớ về thành phố, quê hương, về gia đình, về tuổi thơ thanh bình của mình.
Ở Phương Định nét đẹp còn được ngời sáng trong tình đồng đội thắm thiết. Cô luôn yêu thương và quan tâm đến đồng đội. Cô lo lắng cho chị Thao và Nho lên cao điểm chưa về đến nỗi “nói như gắt vào máy” khi đại đội trưởng hỏi tình hình. Đặc biệt, cô dành tình yêu và niềm cảm phục cho tất cả những chiến sĩ mà cô gặp ngày đêm trên con đường ra mặt trận. Với cô “những người đẹp nhất, thông minh, cam đảm và cao thượng nhất là những người mặc quân phục có ngôi sao trên mũ”. Tình đồng chí đồng đội của Phương Định thật chân thành và đáng quý, Chính điều đó đã tiếp thêm sức mạnh cho cô, tinh thần đoàn kết là một trong những vũ khí lớn nhất của quân dân Việt Nam trong những năm tháng gian lao kháng chiến.
Qua sự miêu tả về nhân vật Phương Định, Lê Minh Khuê đã khắc họa cho người đọc biết được phần nào cuộc sống chiến đấu của các cô thanh niên xung phong với những vẻ đẹp về tinh thần ngời sáng mà Phương Định à một trong những điểm sáng tích cực và tuyệt vời nhất.
Minh