Bài văn hay kể về một việc tốt mà em đã làm
Đề bài: Em hay kể lại một việc tốt mà em đã làm hoặc đã được chứng kiến ở trường. ''Thật may cho hai cậu bé và cũng may cho Lâm, Lâm đã kịp đẩy hai đứa ra và Lâm cũng thoát chỗ gạch rơi vừa đúng một bước chân...'' Bài làm Lâu nay, cả lớp em đều gọi bạn Lâm là ...
Đề bài: Em hay kể lại một việc tốt mà em đã làm hoặc đã được chứng kiến ở trường. ''Thật may cho hai cậu bé và cũng may cho Lâm, Lâm đã kịp đẩy hai đứa ra và Lâm cũng thoát chỗ gạch rơi vừa đúng một bước chân...''
Bài làm
Lâu nay, cả lớp em đều gọi bạn Lâm là “Lâm tồ”. Nhưng trong sự việc mà em chứng kiến ở trường sáng nay. Lâm hoàn toàn không “tồ” chút nào cả. Chắc từ nay, em gọi bạn ấy là “Lâm tuyệt vời” mới đúng.
Sáng nay, em đến trường hơi sớm. Vừa tới cổng là em gặp bạn Lâm. Chúng em cùng đi vào. Qua cổng, chúng em đi nép theo hành lang để lên cầu thang ở phía cuối dãy nhà. Một nửa sân trường bị rào chắn vì dãy nhà phía đối diện đang được xây dựng thêm tầng lầu. Nhà trường -đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần lệnh cấm học sinh vượt qua rào chắn để đề phòng tai nạn.
Thợ xây dựng khi đó cũng đã bắt đầu làm việc, đang chuyển gạch, vữa được đưa từ dưới đất lên cao trong những xô sắt buộc dây kéo bằng ròng rọc. Gạch chất đầy xô khiến dây kéo căng và ròng rọc kêu lên kin kít. Em nhìn thấy hai cậu học sinh lớp Hai đi bên trong rào chắn, tinh nghịch nhảy qua những đống cát và leo qua đống gạch. Em bảo Lâm:
- Hai đứa nhỏ kia nghịch quá. Đi thế mà gạch nó rớt cho một viên xuống đầu thì chỉ có chết.
Lâm quay nhìn rồi nói:
- Nguy hiểm thật! Để mình gọi chúng nó lại.
Vừa nói xong thì Lâm đã vút lao đi. Chưa kịp hiểu ra sao, em đã nghe một tiếng xoảng đến rợn người.
Em nghe tiếng người xôn xao, tiếng những bước chân chạy rầm rập. Rồi là những câu nói:
- May quá!
- Trời ơi, thật khủng khiếp!
- May quá! May quá!
Em chạy tới, len qua mấy người phía trước. Em thấy Lâm đang chống tay ngồi dậy. Ngay trước mặt Lâm, hai cậu học trò lớp Hai nằm sóng xoài cũng đang ngóc đầu lên, hai tay bịt lấy đầu, mặt tái xanh, mắt nhìn như lạc đi. Phía sau Lâm, cách chừng một bước, cái xô sắt bẹp nằm giữa những viên gạch đổ tung tóe.
Em đến đỡ Lâm đứng dậy. Em hỏi nhỏ:
- Lâm có sao không?
- Hình như hơi đau ở chỗ gót chân thôi.
Những người khác cũng đến đỡ hai chú bé kia dậy. Em dìu Lâm đi về phía lớp. Em lại hỏi:
- Sao mà Lâm biết kịp?
- Mình nhìn thấy sợi dây đã bị đứt một nửa. Lúc ấy, mình không kịp gọi chúng nó.
Thật may cho hai cậu bé và cũng may cho Lâm, Lâm đã kịp đẩy hai đứa ra và Lâm cũng thoát chỗ gạch rơi vừa đúng một bước chân.
Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu không có hành động dũng cảm kịp thời của Lâm.
Lúc đó các bạn cùng lớp em đến trường khá đông. Ai cũng đến với
Lâm một cách thân thiết. Mắt bạn nào cũng biểu lộ sự cảm động và tự hào.