Kể lại một câu chuyện gặp được bà tiên do em nghĩ ra
Đề bài: Nếu được một vị tiên ban cho cây bút thần có thể vẽ nên bao điều kì diệu, em dự định sẽ vẽ gì cho quê hương, làng xóm và cho chính bản thân em? Hãy kể lại những dự định đó. Bài làm Chiều nay, ngồi bên cửa sổ nhìn mưa rơi xối xả trên hè phố, lòng tôi xao xuyến lạ. Tôi ...
Đề bài: Nếu được một vị tiên ban cho cây bút thần có thể vẽ nên bao điều kì diệu, em dự định sẽ vẽ gì cho quê hương, làng xóm và cho chính bản thân em? Hãy kể lại những dự định đó.
Bài làm
Chiều nay, ngồi bên cửa sổ nhìn mưa rơi xối xả trên hè phố, lòng tôi xao xuyến lạ. Tôi nghĩ thầm: nếu như có một ông tiên phúc hậu nào đó ban cho mình một cây bút thần có thể vẽ nên bao điều kì diệu thì mình sẽ dự định vẽ những gì nhỉ? Không hiểu sao trong những lúc rảnh rỗi như thế này, tôi lại có những suy nghĩ, ước mơ ngộ nghĩnh ấy. Nhưng tôi vẫn nhắm mắt lại để suy nghĩ, tưởng tượng, mặc cho tâm hồn mình bay bổng...
Được cầm cây bút thần trên tay, chắc tôi sẽ bỡ ngỡ lắm! Tôi hình dung đó là một cây bút tuyệt đẹp, màu mật ong, khác hẳn cây bút bình thường mà tôi vẫn ưa dùng. Trang giấy đã mở ra trước mắt tôi, mỏng như ánh trăng trắng ngần. Nhưng biết vẽ gì bây giờ, và vẽ cho ai nữa chứ? Vẽ cho bản thân mình trước là không ngoan, không biết nghĩ đến người khác đâu nhé! Tôi nhủ thầm. À! Tôi biết rồi! Tôi sẽ vẽ cho quê hương tôi thêm bát ngát một màu nâu ấm áp, cần cù của đất. Vì có đất phì nhiêu nhân dân ta mới trồng trọt, chăn nuôi, sản xuất tốt được chứ! Tôi sẽ vẽ thêm cho dân làng tôi những khu rừng quý hiếm đầy ắp các loại gỗ quý... Rồi mai đây, chỉ trong một thời gian ngắn, các ngôi nhà rộng rãi, khang trang, lợp mái ngói đỏ tươi sẽ mọc lên do chính bàn tay nhân dân tôi xây dựng. Và tôi sẽ vẽ thật nhiều loài gia súc ở đó. Được như vậy, dân làng tôi sẽ đầy đủ hơn, sẽ có cuộc sống ấm no hơn. Tôi sẽ còn tự tay vẽ nên những vườn cây ăn trái trĩu quả, những hàng cây xanh mướt dọc ven đường, giúp cho làng tôi luôn có không khí trong lành, mát mẻ, ngọt ngào và dễ chịu.
Mọi lần tôi vẽ xấu lắm cơ! Thế mà hôm nay, sao bỗng nhiên tôi vẽ đẹp lạ lùng! Chắc là tôi đã đặt hết tâm trí vào hình vẽ... Hằng ngày,
tôi còn thấy những em bé nghèo khó, phải đi bán vé số, nhặt bao
nylon... thật đáng thương. Cùng trang lứa như tôi, nhưng sao các em, các bạn thiếu nhi khác lại có cuộc sống hẩm hiu, lúc nào cũng tất bật bươn chải để kiếm sống. Nhất định tôi sẽ vẽ cho các bạn ấy thật nhiều quần áo mới, thật nhiều sách vở, bút giấy dể có thể tung tăng đến trường như tôi mà không phải vất vả kiếm cái ăn, cái mặc.
À! Còn vẽ cho bản thân, tôi sẽ tự “thiết kế”, làm “nhà tạo mẫu tí hon”, vẽ cho mình một bộ áo đầm thật “hách”, thật “nổi” cùng đôi giày săn-đan. Tuyệt vời quá! Lại còn cả chiếc nơ hồng xinh xinh nữa chứ. Tôi sẽ vẽ cho mình một bộ óc thông minh, nhanh nhạy... sẽ có thể làm mấy bài toán khó mà cô giáo vẫn thường cho làm... và cũng không quên vẽ lại đôi gò má chóng làm khô những giọt nước mắt để ba má và bạn bè không còn nghĩ tôi là đứa trẻ “mít ướt” nữa.
Có bút thần trong tay, tôi sẽ vẽ nhiều thứ có ích cho mọi người. Nhưng các bạn có biết tại sao tôi không vẽ những cánh đồng lúa chín cho dân làng tôi không? Vì tôi muốn cho dân làng tôi phải tự lao động, cày bừa để đem cuộc sống đầy đủ đến cho mình.
Nếu không có tiếng mẹ gọi đi đón bé Cúc ở trường mẫu giáo thì tôi sẽ còn dự định vẽ nhiều nữa cơ! Nhưng, thật tiếc thay, đó không phải là một chuyện có thật. Ôi! Giá mà có ông tiên cho tôi cây bút thần hệt tôi tưởng tượng thì hay biết mấy! Những lúc rảnh rỗi và ngồi nhìn mưa rơi, tôi thường đắm chìm trong thế giới mênh mông của truyện cổ tích để rồi lại tiếc nuối khi trở về với hiện thực. Mưa đã ngớt. Gió lay động, một thoáng bâng khuâng, mơ hồ, và cây bút thần được xếp vào một ngăn trong trí nhớ tôi.