Kể một kỉ niệm thuở ấu thơ làm em nhớ mãi
Đề bài: Kể một kỉ niệm thuở ấu thơ làm em nhớ mãi. ''Đó là cái tổ sáo em tự làm bằng cái rổ rách cuộn lại bọc ngoài bằng manh chiếu buộc lên cành cây hàng tuần nay mà không thấy đôi sáo đen nào đến đẻ trứng'' Bài làm Trước cửa nhà em có một cây thị rất lớn. Nó là người bạn ...
Đề bài: Kể một kỉ niệm thuở ấu thơ làm em nhớ mãi. ''Đó là cái tổ sáo em tự làm bằng cái rổ rách cuộn lại bọc ngoài bằng manh chiếu buộc lên cành cây hàng tuần nay mà không thấy đôi sáo đen nào đến đẻ trứng''
Bài làm
Trước cửa nhà em có một cây thị rất lớn. Nó là người bạn thâm giao của em từ thuở mới chập chững biết đi! Đến khi em biết trèo thì cây thị như một người thân hàng ngày cho em những quả thị chín thơm lừng vào mùa hái quả. Cây thị còn là cái bóng mát che rợp một góc sân cho em ngồi chơi, đánh đáo, đánh bi...
Dưới gốc cây thị thường hay có những cuộc cãi cọ inh ỏi chỉ vì một chuyện rất nhỏ như làm rách túi áo của bạn bè, để đất bắn đầy lên tóc...
Nhưng mấy hôm nay có một việc làm em bực minh. Đó là cái tổ sáo em tự làm bằng cái rổ rách cuộn lại bọc ngoài bằng manh chiếu buộc lên cành cây hàng tuần nay mà không thấy đôi sáo đen nào đến đẻ trứng. Trong khi đó ở nhà: á; bạn thì trên cành cây nhãn, cây xoan đều đã có tiếng sáo con kêu ách... ách rất vui tai.
Sáng nào em cũng ra sân ngước mắt lên nhìn cái tố vắng bỏng chim mà buồn bực.
Giữa lúc ấy thằng Lam bạn em bảo:
- Sáo không ở cành thị chỉ về hướng Bắc đâu!
Em càng bực mình với cái cành thị chĩa về hướng Bắc ấy... Thế là nhân lúc bố mẹ em đi làm đồng em lấy dao chặt ngang cái cành ấy xuống, em mắng nó “đồ vô tích sự”.
Trưa hôm ấy bố mẹ đi làm về, em phải lĩnh ba cái roi mây đau điếng vì dám chặt cây. Nhưng cái đau đó chỉ khó chịu mất vài ngày, còn cái cành thị dẹp nhất, tỏa bóng mát xuống sần làm nơi vui chơi cho em và bè bạn thì không còn nữa, mãi mãi gây một nỗi đau trong lòng em cho đến tận bây giờ.