01/03/2018, 17:09

1001 bài thơ Ngũ Độ Thanh viết về Tình Yêu rất là hay

(iini.net) Sau những bài hay cho đôi lứa, xin mời các bạn tiếp tục đến với những bài viết về tình yêu rất là hay do iini.net tổng hợp và chia sẽ. Thơ Ngũ Độ Thanh viết về tình yêu (ảnh: internet) MÃI NGỎ LỜI YÊU Thơ: Nguyễn Minh Tuấn Chẳng biết vì sao lại hững hờ Đem sầu phủ ...

(iini.net) Sau những bài hay cho đôi lứa, xin mời các bạn tiếp tục đến với những bài viết về tình yêu rất là hay do iini.net tổng hợp và chia sẽ.

Thơ Ngũ Độ Thanh
Thơ Ngũ Độ Thanh viết về tình yêu (ảnh: internet)

MÃI NGỎ LỜI YÊU
Thơ: Nguyễn Minh Tuấn
Chẳng biết vì sao lại hững hờ
Đem sầu phủ kín những chiều mơ
Con đò vẫn đợi không về bến
Cánh nhạn hằng mong đã bỏ bờ
Có phải vì thương dòng mỹ lệ
Hay còn bởi nhớ nhện hoàng tơ
Cho dù nghĩa cạn rời ân ái
Mãi ngỏ lời yêu với hẹn chờ.

VẪN MỘT MÌNH
Thơ: Quang Hà
Vẫn chỉ mình ta ngấn lệ sầu
Đem hồn bỏ mặc kiến càng bâu
Tơ hồng vứt lại nơi thề cũ
Chỉ thắm lìa xa ngõ hẹn đầu
Mẹ thấy luôn hoài khe khẽ hỏi
Con tường mãi cứ nhẹ nhàng tâu
Rằng duyên chửa đặng ươm nhiều mối
Ghé cửa thiền môn nguyệt lão cầu.





VẪN CỨ CHỜ
Thơ: Quang Hà
Chẳng hẹn mà sao vẫn cứ chờ
U buồn chất ngập nửa đời ngơ
Ôm miền kỷ niệm cho hồn nhão
Níu quãng thời gian để dạ khờ
Giữa nẻo hương tình phơi phới đọng
Bên lề nghĩa ái nhạt nhòa mơ
Hoài lưu luyến chuyện ngày xưa cũ
Tủi khẽ khàng chan đến tận giờ!

LINH HỒN TƯỢNG ĐÁ
Thơ: Hong Mai
Giờ đây trống rỗng khỏa linh hồn
Mộng thắm hôm nào kẻ đã chôn
Hẹn Biển chìm trong làn sóng vỗ
Thề Non ngậm giữa quả tim dồn
Duyên tình thủa ấy xuôi lòng vực
Nợ nghĩa bây chừ quẩn đáy thôn
Quẳng nỗi niềm đi làm tượng đá
Trầm ngâm vác mặt cõi sinh tồn


SẦU THƯƠNG
Thơ: Duc Hong
Vì Em giận dỗi mới u sầu
Có phải do mình bạc bẽo đâu
Gửi hận cuồng quay cùng lũ gió
Còn ghim nỗi nhớ ở chân cầu
Bao lần đã hứa về bên cội
Mới được hai ngày thỏa mãn câu
Quạnh quẽ chiều hoang lòng thấy oải
Đìu hiu biển vắng dạ thêm nhầu.

CÓ PHẢI VÌ YÊU SẼ TỦI LÒNG
Thơ: Duc Hong
Có phải rằng Em kẹt giữa dòng
Yêu mà chẳng lấy lại về không
Im lìm khổ não vì duyên bạc
Ủ rũ sầu đau phận má hồng
Lặng lẽ rời xa tình đỏ thắm
Âm thầm bỏ hết chuyện đời cong
Trần gian sợ nhất vào sinh tử
Cõi mộng là chi với tủi lòng

DUYÊN TÀN
Thơ: Trần Hoài Dương
Ta nàng hạnh phúc chẳng bền lâu
Lỡ ước người quên thuở nguyện đầu
Nghĩa đượm ân nồng chôn đáy bể
Câu thề chữ hẹn lấp mồ sâu
Đành ôm tủi mộng giờ tan vỡ
Lệ cũng trào dâng bởi vướng sầu
Kỷ niệm phai tàn nơi ngõ vắng
Duyên tình nhắc lại khổ đời nhau.





TAN VỠ
Thơ: Ninh Tùng Giang
Duyên mình đã hết thật rồi sao
Chót lưỡi đầu môi tự buổi nào
Nỡ chối ân tình gieo mộng ảo
Sao từ ái nghĩa để phiền nao
Thêu dòng kỷ niệm tâm sầu não
Vẽ dải khăn hồng dạ khát khao
Giả ngữ ngoa hình tan vụn đáo
Tàn canh lẻ bóng lệ buông trào.

THUYỀN NEO BẾN CŨ
Thơ: Hoa Châu
Em về chốn hẹn giữa mùa đông
Mãi đợi đò ngang xẻ nước ròng
Một mảnh trăng tàn nghiêng dãy sóng
Đôi nhành liễu úa phủ bờ sông
Đìu hiu khói quyện mờ nhân ảnh
Khắc khoải tình xa nhạt cõi lòng
Lặng lẽ mưa buồn ru cảnh vắng
Nghe hồn buốt lạnh nỗi niềm mong.


XÓA KỶ NIỆM ĐẦU
Thơ: Hoa Châu
Vẫn chỉ mình tôi nhặt trái sầu
Ân tình giữa hạ biết tìm đâu
Bao lần hẹn biển vừa phai dấu
Mấy buổi thề non đã nhạt màu
Lỡ kiếp duyên này đêm mộng ảo
Xa người thuở ấy cõi lòng đau
Đành mang đốt trọn dòng thư cũ
Xoá những buồn vui kỷ niệm đầu.

NỖI LÒNG CHIỀU MƯA
Thơ: Hoa Châu
Xin đừng nhắc chuyện của ngày xưa
Kỷ niệm tàn phai ngã bóng dừa
Nắng đổ thu sầu hôm tiễn biệt
Mây tràn hạ nhớ buổi đò đưa
Đìu hiu giấc mộng buồn duyên rã
Ngắn ngủi niềm yêu nhạt nghĩa thừa
Khóc nữa mà chi tình chẳng vẹn
Chôn vùi hẹn ước giữa chiều mưa.

TÌNH NGHÈO
Thơ: Thành Lê
Gạo hẩm cơm rời cũng thấy ngon
Giờ em sắc đẹp đã phai mòn
Thì ta vẫn thoải ân chồng vợ
Để vẹn sau này nghĩa cháu con
Mái dột nhà xiêu tình mãi toả
Tường cong cửa xệch gió luôn vờn
Làm sao nhạt nổi bao nồng ấm
Những buổi quây quần mới tuyệt hơn.





HƯƠNG TÌNH
Thơ: Bích Sudang
Hương tình tựa gió chỉ vờn bay
Nhẹ đến rồi tan giữ chẳng đầy
Chửa đậm màu tô hình nắng loãng
Nào sâu sắc nhuộm ảnh mai gầy
Lầu đơn xót cảnh ân tìm mượn
Gác lạnh đau thời nghĩa hỏi vay
Tỉnh ngộ nhìn ra vòng khói huyễn
Nên rằng góc tịnh mỏi đừng lay.

GIỌT SẦU RƠI
Thơ: Nguyễn Kim
Mi buồn đẫm ướt giọt sầu rơi
Khắc khoải hồn thơ đã cạn lời
Định bỏ con đò rời bến cũ
Sông đầy sóng dữ chẳng thuyền bơi
Thôi đành chấp nhận đời cô lẽ
Một bóng trời đêm đủ rã rời
Lửa cháy trong lòng ai chữa được
Tim này não nuột phút nào vơi.


DẠ MÃI VƯƠNG
Thơ: Nguyễn Kim
Khỏa lắp lâu rồi dạ mãi vương
Sầu dư gói chặt gởi bên đường
Người đi mộng tưởng đành tan vỡ
Ở lại mang sầu lẫn nhớ thương
Để giữ cùng ai câu thệ ước
Ôm tròn kỷ niệm dẫu ngàn phương
Đêm dài chợt tỉnh lòng xao xuyến
Đã ủ nồng say vị cát tường.

GHEN
Thơ: Hoa Châu
Mấy bữa ghen hờn dạ ngẩn ngơ
Người thương lỗi hẹn để em chờ
Vườn xuân lặng lẽ ươm tình nhớ
Tuổi én âm thầm vọng cõi mơ
Chỉ ước duyên mình không rẽ nợ
Và mong nguyệt lão chẳng chia bờ
Vì anh có giọt châu buồn vỡ
Mấy bữa ghen hờn dạ ngẩn ngơ.

TÌNH YÊU
Thơ: Ngọc Lê
Tình yêu vạn thuở vẫn tươi hồng
Tựa nắng chan hòa cõi biển sông
Mãi ủ niềm mơ đời thắm đẹp
Hoài ươm nỗi ước buổi say nồng
Môi kề dáng liễu ru ngày Hạ
Mộng dỗ thân ngà sưởi tiết Đông
Trọn hưởng ơn trời ban lẽ sống
Tình yêu vạn thuở vẫn tươi hồng.





LỆ ĐẪM CANH TRƯỜNG
Thơ: Nguyễn Kim
Chở nặng trong lòng chữ luyến thương
Mà nghe giọt đắng đẫm canh trường
Môi hường tắt lịm niềm mơ tưởng
Ngọn lửa tình si đã chán chường
Nguyệt lão sao đành chia bảy hướng
Tơ hồng trắc ẩn lệ sầu vương
Đàn reo khúc nhạc buồn âm hưởng
Trải nỗi ưu tư tận cuối đường.

DỠ DANG
Thơ: Cảnh Xê
Sầu vương một chút cũng do vì
Kỷ niệm hôm nào vẫn nhớ khi
Khúc nhạc tàn đông còn mở ngõ
Bài thơ mãn hạ chẳng ra gì
Chiều gom trí mỏi chôn vùi vậy
Tối nhặt tâm mòn ẩn nhẫn đi
Chắc bởi yêu cuồng nên vỡ mộng
Hờn ai sống vội ... dỡ dang thì.


ĐÊM HỒNG
Thơ: Tòng Trần
Chợt nghĩ đêm hồng tỏa ánh minh
Nào phai kỷ niệm đến riêng mình
Muôn đời hạnh phúc nồng ân nghĩa
Vạn thuở vàng son đẫm ái tình
Để lại bên lòng tơ cũng thắm
Vương hoài cõi dạ chỉ càng xinh
Dầu lo vắng vẻ còn chưa hãi
Dẫu sợ im lìm chắc chẳng kinh.

BÓNG NHẠN ĐƯỜNG XƯA
Thơ: Trang Nhi
Từ hôm giã biệt nhớ thương nhiều
Lỗi cả cung đàn nghẹn khúc tiêu
Bởi sợ sương tràn dâng giữa lối
Mà quên gió ngủ lặn trong chiều
Mây hờn vấy mộng sầu đôi ngả
Kẻ đợi quê nhà dáng rũ xiêu
Dẫu buổi hoàng hôn vừa nhạt nắng
Đường xưa bóng nhạn vẫn yêu kiều.
(còn cập nhật...)
0