01/03/2018, 17:09

Chùm thơ ký ức mồ côi hay, cuộc sống lây lất không Cha Mẹ

(iini.net) Mời các bạn cùng đến với chùm thơ Ký Ức Mồ Côi hay, cảm động viết cho thân phận mồ côi cha mẹ của tác giả Cỏ Hoang Tình Buồn. Cuộc sống của một người khi mới sinh ra đã thiếu đi sự che chở, nuôi dưỡng của cha mẹ thật là đáng thương, tội nghiệp phải không các bạn!? Chùm thơ Ký ...

(iini.net) Mời các bạn cùng đến với chùm thơ Ký Ức Mồ Côi hay, cảm động viết cho thân phận mồ côi cha mẹ của tác giả Cỏ Hoang Tình Buồn.
Cuộc sống của một người khi mới sinh ra đã thiếu đi sự che chở, nuôi dưỡng của cha mẹ thật là đáng thương, tội nghiệp phải không các bạn!?

. Thơ mồ côi cha mẹ hay, cảm động
Chùm thơ Ký Ức Mồ Côi hay, cảm động (ảnh: internet)

KÝ ỨC MỒ CÔI

Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Đường vắng lặng không một người qua lại
Con tìm Cha...nhưng dáng cuốn đầu non
Bao nhiêu năm con lặn lội mỏi mòn
Mà biền biệt, bóng Cha đâu chẳng thấy.

Mồ côi Mẹ, cũng kể từ lúc đấy
Vì sinh con... nên đã phải lìa đời
Vừa lọt lòng...con tội lắm Cha ơi
Chẳng chút sửa,không ôm chầm vú Mẹ!

Khi lớn lên con đâu bằng bọn trẻ
Bởi họ còn ...có đủ Mẹ lẫn Cha
Đêm từng đêm con tủi phận vỡ òa
Đếm nước mắt từng giọt rơi mặn đắng

Nghe Ngoại kể Cha đi làm thợ lặn
Ôm bão giông! rồi đi mãi chẳng về
Con bây giờ... một bóng bước lê thê
Thân côi cút...lối về không định hướng!





KÝ ỨC MỒ CÔI 2
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Ngoại còn kể Mẹ khoan dung độ lượng
Mắt nhắm nghiền vẫn hướng vẫy gọi con
Rồi tiếng kêu thắt ruột cũng mỏi mòn
Buông tay Ngoại mắt nhắm dần hết nói!

Nghe đến đay lòng con như đau nhói
Ngày con sinh tiếng Mẹ gọi mất rồi
Cha không còn ...con đối mặt mồ côi
Sống với Ngoại một thời trong hiu quạnh.

Rồi Ngoại cũng theo dấu xe lăn bánh
Ngày ra đi trong buổi lạnh chiều Đông
Cha hởi Cha con chiếc bóng giữa dòng
Muốn gục ngả bên quan tài của Ngoại.

Nhưng nghĩ đến đâu còn ai hương khói
Nên gồng mình...sống trơ trọi chơi vơi
Giờ một thân nương gởi giữa cuộc đời
Lòng thương xót lệ rơi không ngăn được.


KÝ ỨC MỒ CÔI 3: BÓNG MẸ
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Đêm tàn rồi đó Mẹ ơi!
Trăng treo đỉnh núi bỏ trời bơ vơ
Mây nghiêng chắn gió hửng hờ
Sương rơi từng hạt...lơ thơ giọt sầu.

Không Cha con biết về đâu?
Ngoại nay cũng đã qua cầu tử sinh
Còn đây chỉ có một mình
Đêm không chăn chiếu, lặng thinh thở dài.

Áo quần nắng cháy tàn phai
Cơm canh không đủ hình hài vẹo xiêu
Thiếu Cha vắng Mẹ khổ nhiều
Một đời tăm tối lòng hiu hắt buồn.

Mẹ về...đừng có đi luôn!
Dù trời sắp sáng, đôi đường biệt ly
Kề tai Mẹ khẽ thầm thì
Dương gian con ở...Mẹ đi về Trời!

KÝ ỨC MỒ CÔI 4: BƯỚC LANG THANG
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Mẹ đã đi...nhưng hãy nhớ quay về
Con mòn mỏi nơi quê thao thức đợi
Dù biết chắc vạn lời không thể tới
Chỉ còn hồn đang chới với bên con.

Lê tấm thân đi khắp nẻo lối mòn
Dù góc biển đầu non là bóng Mẹ
Thương biết mấy từ khi con mới đẻ
Chưa một lần ôm nhẹ Mẹ hiền đâu.

Đời của con đã vướng lỡ kiếp sầu
Nên lận đận khổ đau...chìm với nổi
Đường con đi giữa trời đêm lặn lội
Bởi không Cha, lạc lối bóng Mẹ hiền.

Đi vào đời từng bước cứ chao nghiêng
Vai gồng gánh lụy phiền lên thân xác
Đường gian nan con lạc loài chua chát
Thương một đời phận bạc..kiếp mồ côi!





KÝ ỨC MỒ CÔI 5: BƠ VƠ
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Nắng chói chang mùa Hè như trút lửa
Em lặng thầm bước giữa nắng ban trưa
Lê tấm thân...tìm nửa bát cơm thừa
Bởi từ sáng bụng chưa lần được ấm.

Mồ hôi mãi âm thầm tuôn ướt đẫm
Biết về đâu khi sống kiếp không nhà
Mồ côi buồn..bởi thiếu vắng tình Cha
Quần áo rách vì nhạt nhòa bóng Mẹ.

Mưa nắng gió luôn đè lên vai trẻ
Đêm ùa về lặng lẻ gối đầu sương
Lấy gốc cây kê đá để thay giường
Nhắm mắt lại mà thương em đói quá

Cứ ngả nghiêng nơi phương xa xứ lạ
Sống qua ngày tơi tả chẳng người thân
Kiếp lang thang lận đận khắp xa gân
Không Cha Mẹ đời ngàn cân treo tóc!


KÝ ỨC MỒ CÔI 6: HAI NỖI BUỒN
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Vượt sườn dốc con vê thăm nhà cũ
Đốt nén nhang để Mẹ đủ ấm lòng
Đã lâu rồi con trông ngóng đợi mong
Quỳ theo khói đang vòng quanh thân Mẹ!

Nghe tiếng gió con nghe Người nói khẻ
Lệ trào tuôn môi bập bẹ đầy vơi
Ngày sinh ra con cất tiếng chào đời
Là Mẹ đã...chỉ còn hơi thở cuối!

Rồi từ đó sớm trưa ngày hai buổi
Con lang thang rách rưới giữa chợ đời
Ngày đêm buồn luôn nghĩ tới...Mẹ ơi!
Chỉ biết khóc nghẹn lời không nói được.

Mẹ với con...là hai người bạc phước
Sinh nhật buồn ngày giỗ chẳng còn hương
Con ngẫn ngơ nhìn xuống phía cuối đường
Tim quặn thắt...mắt sầu vương...đẫm lệ !

KÝ ỨC MỒ CÔI 7: NHỚ KỶ NIỆM
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Chân cố bước mà lòng còn bịn rịn
Mái nhà xưa, với chiếc võng đong đưa
Đã ru con trong những lúc giao mùa
Của nắng Hạ! cháy lòng như lữa đốt.

Căn nhà nhỏ, với vài ba chỗ dột
Lúc mưa dầm phải lấy nón che thân
Ngày xưa ơi...sao thấy thật quá gần
Ngày xa Ngoại...đếm gần năm năm chẳn

Ngôi nhà lá bây giờ nghe im ắng
Con đi rồi...càng quạnh quẻ buồn hơn
Bóng dáng ai...như ẩn hiện chập chờn
Có phải Mẹ...từng cơn đang rên xiết.

Chốn Âm Dương là ngàn trùng cách biệt
Mất đi rồi...là vĩnh viễn...lìa nhau
Chỉ âm thầm, ngồi đếm lại nỗi đau
Với ký ức...tháng ngày...thương nhớ Mẹ!





KÝ ỨC MỒ CÔI 8: QUY Y
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Bao ngày lặn lội gió sương
Giờ đây quyết chọn con đường quy y
Trần gian này chẳng thiết gì
Khi Cha,Mẹ,Ngoại... ra đi chẳng về.

Chỉ thương mái ấm tình quê
Từ nay cỏ mọc tứ bề nhện giăng
Dấu chân trên đất còn hằn
Cơn mưa vội vả khi băng qua đường

Ai người đốt những nén hương?
Mà con đã trót làm thường hằng đêm
Mẹ ơi...máu chảy ruột mềm
Rồi đây con chịu những đêm chạnh lòng

Một đời trôi nỗi long đong
Lang thang đói rách giữa vòng trầm luân
Càng mơ.. càng nhắc thấy buồn
Mồ côi Cha Mẹ... lòng luôn khóc sầu !


KÝ ỨC MỒ CÔI 9: ĐI LẠC
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Trăng soi dưới đáy con tàu
Con đi lạc giữa thương đau cuộc đời
Quay lưng thì thấy Trăng rơi
Nhìn lên vách đá màu trời sẫm đen.

Rêu xanh phủ đá còn hằn
Đời con mất Mẹ như Trăng vỡ rồi
Ngậm ngùi thân phận mồ côi
Áo không đủ ấm, dạ thời chẳng no.

Đêm đêm một bóng lần mò
Màn trời chiếu đất co ro...âm thầm
Sông dài mù mịt tối tăm
Mồ côi mất Mẹ...phải nằm thế thôi!

Thương cho thân trẻ một đời
Sống không ra sống...đời chơi vơi sầu
Tương lai trôi dạt về đâu?
Không Cha thiếu Mẹ...mái đầu còn xanh!

KÝ ỨC MỒ CÔI 10: NHẶT GIẤY VỤN
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Sương xuống lạnh bao trùm lên con trẻ
Lòng bâng khuâng nỗi nhớ Mẹ thẫn thờ
Con một mình đang ngồi giữa bơ vơ
Sông với nước từng giờ ngân ngấn lệ.

Thân yếu đuối ,đường đi về dâu bể
Biết tìm đâu thật dể bửa cơm no
Rồi sớm trưa con cố gắng lần mò
Tìm nhặt giấy bán lo cơm với áo

Gom ve chai...con đổi từng cân gạo
Ngửa tay xin từng bát cháo canh thừa
Miễn ấm lòng ngày hai bửa sớm trưa
Nhưng sợ lắm... khi trời vừa chợp tối!

Giờ mình con giữa dòng đời trôi nổi
Biết tìm đâu ra nguồn cội Mẹ hiền
Suốt cuộc đời ẩn hiện lắm oan khiên
Sống lây lất khắp miền gieo nước mắt!





KÝ ỨC MỒ CÔI 11: NHỚ LỜI NGOẠI
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Chiều vội buông,nỗi buồn vừa chợt đến
Con về đây ,nơi bến nước ngày xưa
Nhớ thuở nao...nắng như lữa vào mùa
Trời khắc nghiệt ban trưa không chịu nổi.

Ngoại dắt con đứng ngồi rồi như trối
Ôm lấy con...đứng đợi phía cuối cầu
Bảo con rằng hãy thấu hiểu cạn sâu
Đời người cũng bắt đầu từ như vậy!

Lời của Ngoại, bây giờ con mới thấy
Đời đắng cay đang vây bủa phủ phàng
Lúc sang giàu đừng nghĩ đó vinh quang
Mà hoạn nạn mới bàng hoàng thấu hiểu.

Ngoại còn nói tình người là không thiếu
Sống xấu người thì khó chịu lương tâm
Rồi kề tai...Ngoại lẫm bẫm thì thầm
Con hảy nhớ..."đừng sai lầm lối sống !"


KÝ ỨC MỒ CÔI 12: XIN LÀM SỎI ĐÁ
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Chất chồng lên bao nhiêu viên sỏi đá
Đếm thương đau mà tim dạ bồn chồn
Như một đời, chim trắng mãi vùi chôn
Lây lất sống...theo lối mòn kiếm Mẹ !

Thân chiếc bóng giữa hè luôn đơn lẻ
Tìm Cha yêu với Mẹ...khắp đầu non
Ngoại đã đi biền biệt cũng không còn
Tình thương đã...héo hon...từ tấm bé !

Ngày lưu lạc...tìm ăn...đâu cũng ghé
Lúc về đêm...khe khẽ dưới lều hiên
Nếu gặp may ngủ tạm chốn chùa chiền
Là diễm phúc...một đêm thân đở lạnh.

Đời mồ côi...đất lành đâu gồng gánh
Đêm ngẫn ngơ rét lạnh phải dung thân
Hảy cho em... như sỏi đá được gần
Để năm tháng tấm thân không lạc lỏng.

KÝ ỨC MỒ CÔI 13: CÁNH DIỀU CỦA MẸ
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Con lạc lỏng giữa một vùng lá cỏ
Đứng bơ vơ...nhìn họ sống sum vầy
Lòng thèm thuồng, có Mẹ dắt bên tay
Bố kéo chiếc, dây diều cho con thả.

Bao nhiêu năm, con lạc lòi xứ lạ
Ngửa tay xin..bao người tốt thương tình
Dù cuộc đời...có trôi nỗi điêu linh!
Con vẫn nhớ... ân tình nơi chốn cũ.

Con cố gắng dụm dành cho có đủ
Mười đồng thôi, con ấp ủ từ lâu
Đêm từng đêm con gối ở trên đầu
Mua diều giấy ghi lên câu...nhớ Mẹ!

Mong có gió...cuốn diều lên khe khẽ
Bay bay cao lên tận chốn Mẹ yêu
Nói dùm con...là con Mẹ thật nhiều
Và mãi mãi suốt đời...con yêu Mẹ!





KÝ ỨC MỒ CÔI 14: BÓNG MẸ
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Đã bao đêm Mẹ đứng mãi ngước nhìn
Lòng đau nhói lặng im nghe trăn trở
Nhìn con trẻ đang bơ vơ thương nhớ
Nước mắt trào bởi tiếng thở héo hon.

Nhìn con thơ mà lòng Mẹ mỏi mòn
Đi tìm Mẹ , nơi đầu non góc núi
Thân mồ côi...cả đời ngày hai buổi
Ôm thương đau buồn tủi tận đáy lòng!

Mẹ đâu còn mà con đợi với mong,
Bởi cách biệt đôi dòng Âm Dương cảnh
Thân của Mẹ, vùi sâu vùng đất lạnh
Đâu ôm con giữa hiu quạnh cuộc đời.

Chỉ biết nhìn thương gởi những lệ rơi
Tay muốn níu nhưng xa vời cách biệt
Tình của Mẹ muôn đời luôn tha thiết
Dù cuộc đời cách biệt...vẫn là con!

Mẹ phải về với góc núi đầu non
Trời đã sáng lối mòn không bóng Mẹ!

KÝ ỨC MỒ CÔI 15: CON NHỚ MẸ
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Con vẫn biết...Mẹ về trong đêm tối
Ngẩn ngơ nhìn,chới với...bóng con thơ!
Mắt bâng khuâng ,nín thở khóc từng giờ
Thương con Mẹ...sống bơ vơ côi cút.

Nhìn con thơ, Mẹ đứt từng khúc ruột
Miệng đói thèm cơm cháo chẳng đủ no
Ngày với đêm... đôi chân trẻ lần mò
Như chim nhỏ...co ro... tìm gọi Mẹ!

Mẹ từng đêm...lê đôi chân thật khẻ,
Cố vươn tay....miệng thỏ thẻ con mình
Nhưng hết rồi ,cuộc đời lắm điêu linh
Bởi ngăn cách Âm Dương...tình chia biệt.

Tình của Mẹ...yêu con là tha thiết
Muốn ôm con suốt kiếp chẳng hề rời
Mà cuộc đời... đâu có thuận Mẹ ơi!
Đành nuốt lệ...gọi Trời...CON NHỚ MẸ!

KÝ ỨC MỒ CÔI 16: CON THIẾU MẸ
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Mười mấy năm, em băng ngàn vượt suối
Lê đôi chân dông ruổi khắp chợ đời
Biết bao lần...em đứng lặng chơi vơi
Đếm nước mắt giữa biển trời sóng gió

Em cố sống...một mình luôn vượt khó
Đất nuôi em...gió tiếp thở lúc phiền
Chẳng sờn lòng dù vật đổi sao nghiêng
Ngày hai bửa... kiếm tiền mua bát gạo.

Chẳng kể nắng,mưa dầm hay giông bão
Vẫn đôi tay thoăn thoắt giữa cánh đồng
Nón rách vành...đôi chân đất long đong
Nuôi em lớn...và trở thành thiếu nữ !

Nhưng chỉ tiếc đời em không biết chữ
Bởi ngày xưa...Cha Mẹ có còn đâu ?
Bao nhiêu năm nuốt giọt nước mắt sầu
Tim gói hết... nỗi đau...CON THIẾU MẸ!

KÝ ỨC MỒ CÔI 17: THÂN PHẬN EM
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Em mang theo cả giọt sầu
Và ôm tất cả nỗi đau... rã rời!
Nghẹn ngào từng giọt lệ rơi
Trái ngang phủ kín nửa đời...hẩm hiu.

Từng cơn mưa đổ cuối chiều
Mình em lặng bước sầu hiu hắt sầu
Mai này trôi dạt về đâu
Kiếp mồ côi đứng giang đầu...cuối sông!

Thân em như nước giữa dòng
Ngày đêm lơ lửng chẳng mong vào bờ
Một đời ôm trọn bơ vơ
Như thân bèo bọt hửng hờ...trôi xuôi.

Đắng cay chua chát ngậm ngùi
Một mình thui thủi, ngày vui mất rôi
Mồ côi tội lắm ai ơi!
Cho em xin tựa...gởi lời...yêu thương!
0