06/02/2018, 10:51

MS38 – Người cha mà con chẳng biết mặt

Cảm nghĩ về cha của em Bài làm Thế là một mùa trung thu lại đến. Bọn trẻ trong làng đều háo hức để đón một đêm trung thu thật vui vẻ và hạnh phúc bên gia đình. Chúng vui vẻ cười đùa bên những chiếc đèn ông sao, những chiếc súng nước và những chị hằng nga chú cuội biết cất lên những ...

Cảm nghĩ về cha của em

Bài làm

Thế là một mùa trung thu lại đến. Bọn trẻ trong làng đều háo hức để đón một đêm trung thu thật vui vẻ và hạnh phúc bên  gia đình. Chúng vui vẻ cười đùa bên những chiếc đèn ông sao, những chiếc súng nước và những chị hằng nga chú cuội biết cất lên những điệu nhạc. Nhìn chúng hạnh phúc và vui vẻ biết bao nhiêu. Bên cạnh chúng còn có cha có mẹ dẫn chúng đi chơi, mua cho chúng những đồ mà chúng thích. Chỉ có con là khác biệt. Đèn ông sao con cũng có, chị hằng chú cuội con cũng có nhưng mà con chẳng có cái mà chúng nó gọi là "cha". 

Có lẽ đối với chúng nó từ "cha" là từ mà lúc sinh ra đời chúng nó được gọi. Nhưng mà con chẳng biết từ đó có nghĩa gì cả đâu. Con sinh ra mà bên cạnh chỉ có mình mẹ,một mình mẹ. Lớn lên cũng chỉ có mẹ và đi đâu cũng chỉ là mẹ. Lúc nhỏ con thấy chúng nó gọi "cha ơi!" mà con chẳng biết chúng nó gọi ai cả. Lúc đó con nghĩ rằng lẽ nào chúng có món đồ chơi gì mới và lạ hay sao mà ngày nào chúng nó cũng kêu. Rồi con lại hỏi mẹ. Lúc ấy con khờ lắm chẳng biết gì cả lại bảo mẹ: "Mẹ ơi mẹ mua ba cho con đi". Nhìn ánh mắt mẹ lúc ấy mạng đậm nét buồn sâu kín mà mãi đến sau này con mới hiểu thấu được. Mẹ chỉ cố cười và bảo với con rằng: " Thùy ngoan nhá bây giờ nhà ta không có đủ tiền để mua "cha" về cho con,đợi đến khi nào con lớn lên mẹ sẽ mua "cha " về cho con nhá". Thế là con mừng lắm chỉ nghĩ rằng sau này lớn lên mẹ sẽ mua "cha" cho bây giờ mẹ chỉ là không đủ tiền thôi. Mỗi khi đi học chúng nó ai cũng được "cha" đưa đến trường cả. Con biết đó là "cha" cũng là do chúng nó gọi mà con nghe được. Dần dần con mới hiểu ra rằng không phải "cha" là thứ mà có thể mua được bằng tiền.

Và rồi năm tháng trôi qua con đã lớn khôn hơn và mẹ cũng đã già đi rất nhiều. Con đã không còn là đứa trẻ khờ khạo không hiểu chuyện nữa. Con đã biết được rằng vỗn dĩ mình sinh đã đã là một đứa trẻ không có "cha". Từ lúc sinh ra cho đến khi lớn lên con chưa bao giờ được gọi "cha" cả. Có lẽ đối với những đứa bạn có cha đó là một tiếng kêu mà ngày nào chúng cũng gọi "cha ơi xuống ăn cơm", "cha ơi lai con đi học", nhưng con thì chưa bao giờ được gọi như thế cả. Con tủi lắm! Lúc mà con hiểu được thì ra "cha" là người đã sinh ra mình thì con tủi lắm cha có biết không. Tại sao chúng nó có mà con không có chứ? Tại sao con không có cha? Tại sao con không được cha đưa đi học như những đứa trẻ khác? Tại sao? Tại sao vậy? 

Con cũng là một đứa trẻ như bao đứa trẻ khác mà tại sao con không có "cha"? Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu con mà con chẳng lí giải được bất kì câu hỏi nào cả. Cứ thế rồi một ngày con đi hỏi mẹ: "Mẹ à, tại sao con không có cha vậy". Lúc ấy mất mẹ ngấn lệ nước mắt chảy dài trên đôi mắt mà nếp nhăn đã hằn lên rất nhiều. Con thấy mẹ khóc. Đó là lần đầu tiên mà con thấy mẹ khóc. Từ trước đền giờ mẹ rất kiên cường,dù khó khăn vất vả một mình nuôi con ăn học nhưng chưa bao giờ mẹ khóc, chưa bao giờ mẹ rơi giọt nước mắt nào cả. Nhưng bây giờ thì mẹ khóc thật rồi. Những giọt nước mắt rơi xuống như con dao cắt vào lòng con vậy. Mẹ cứ khóc mà không nói gì cả. Phải chăng mẹ cũng tủi như con? Phải chăng con không nên hỏi mẹ câu hỏi đó? Phải chăng thật sự con không có "cha"? Và rồi con ôm mẹ mà khóc"mẹ à mẹ đừng khóc mà là con sai con không nên hỏi mẹ như vậy. Con xin lỗi từ nay con sẽ không hỏi nữa,mẹ đừng khóc mà." Và rồi mẹ ôm con vào lòng và nói: "Mẹ xin lỗi con". Đó là lần đầu tiên mẹ khóc và từ đó con không hỏi mẹ nữa. Nhưng con cũng biết rằng con là một đưa trẻ sinh ra đã không có "cha" và chưa bao giờ con được gọi một tiếng "cha".

…… Có biết chăng mỗi dịp lễ tết,khi mà gia đình sum vầy vui vẻ bên nhau, họ gia đình ba bốn ngưòi có cha mẹ anh chị em thì gia đình con chỉ có mẹ và con. Bạn bè chúng được cha dẫn đi chơi mua bao nhiêu là thứ: quầo áo, đồ chơi mà con buồn lắm. Lúc đi học chúng được cha lai. Trời mưa được cha chở đến tận lớp, còn con mưa hay nắng cũng chỉ có một mình. Nhỏ thì mẹ đưa đón, lúc ấy con nghĩ đơn giản lắm họ có cha chở thì mình cũng có mẹ chở mà chả sao cả. Nhưng rồi lớn lên con mới hiểu ra rằng những suy nghĩ non nớt ấy chỉ là mình tự đặt ra để cho mình đỡ tủi mà thôi. Ai mà chẳng muốn có cả cha cả mẹ chứ. Ngồi trong lớp nhìn ra mà con buồn lắm. Chúng nó được cha mẹ lai về hết, chỉ còn con phải tự đạp xe về nhà. Nhiều lúc tự hỏi tại sao con lại không có cha? Tại sao con không được như những bạn bè cùng trang lứa? Tại sao ông trời lại đối xử với con như vậy? 

Đi đâu con cũng chỉ có mẹ, cái gì cũng mẹ. Đi họp phụ huynh cũng mẹ. Bất kể cái gì liên quan đến con cũng là mẹ đứng ra. Nhiều lúc con nghĩ rằng thực ra mẹ rộng lớn như thế nào mà có thể bao bọc hết được cuộc sống của con. Cha có biết rằng những lúc phải điền giấy đăng kí để đi học, nhìn dòng chữ họ tên cha, họ tên mẹ mà con thấy tủi lắm. Chúng bạn đến họ tên cha thì chúng viết nhanh mà vui vẻ lắm còn con chỉ viết được họ tên mẹ còn họ tên cha lúc nào con cũng phải để trống. Đi đâu cũng vậy tờ giấy nào cũng vậy họ tên cha là dòng chữ mà con không bao giờ có thể đặt bút vào để viết cả. Con biết rằng dù cho con có học giỏi như thế nào thì có một điều mà con chẳng bao giờ hơn được chúng nó. Đó là con chẳng có "cha". Tiếng mà chúng nó gọi hằng ngày.

Và thời gian trôi qua bây giờ thì con lớn thật rồi. Bây giờ đã là học sinh lớp 12 rồi, là đàn anh đàn chị trong trường rồi, thì con mới thực sự hiểu ra rằng trong cuộc sống này chẳng có gì là hoàn hảo cả. Chẳng có ai là hoàn hảo từ đầu đến cuối. Có thể ông trời lấy đi của bạn thứ này nhưng chắc chắn ông ấy sẽ bù lại cho bạn một thứ gì đó. Cũng giống như con vậy mặc dù con không có cha nhưng ngược lại con lại có mẹ- một người mẹ tốt nhất trên đời nay không ai có thể sánh bằng mẹ cả. Mẹ đã hi sinh cả cuộc đời để che chở và bảo vệ cho con. Ai cũng có ước mơ ao ước, không biết rằng chúng bạn đồng trang lứa có ước mơ gì. Chắc chúng ước mơ được làm bác sỹ, công an nhưng với con từ lúc nhỏ đến giờ con chỉ có một ước mơ là đươc gọi một tiếng "cha". Một tiếng "cha" thôi nhưng mà nó xa lắm xa đến nỗi mà con chẳng thể nào có thể tìm được một dấu vết một hình bóng nào của nó cả. Có lẽ đó chính là một ước mơ mà con chẳng bao giờ có được, một ước mơ mà đối với những đứa trẻ khác thì thật là nhảm nhí và lạ lùng. Bởi chỉ ước mơ là của con nhưng đó chỉ là một điều hiển nhiên mà trong cuộc sống của những đứa trẻ khác. 

Chính vì vậy mà nếu như cha có thể đọc được nỗi lòng này của con thì hãy thấu hiểu nó và đừng bao giờ cảm thấy con chỉ là một đứa trẻ mà cha không cần và không bao giờ nhận. Hay xem như là một nỗi lòng của một đúa trẻ không có cha, một đứa trẻ mà không biét tiếng "cha" được kêu như thế nào. Nếu có một điều ước thì con sẽ ước rằng mình cũng có một ngưòi cha để gọi và nếu có con sẽ gọi cả ngày gọi mãi gọi hoài không bao giờ dừng cả. Nhưng hiện thực thì dù con có gọi đến hết giọng thì cũng không bao giờ có thể đúng ý nghĩa của một tiếng "cha" mà bọn trẻ bình thường vẫn kêu. Con thực chất chỉ là một đứa trẻ không có cha chưa bao giờ được cha che chở và yêu thương.

ƯỚC MƠ CỦA CON LÀ MỘT LẦN ĐƯỢC GỌI "CHA".

Phan Thị Thùy

Trường THPT Diễn Châu 3, Nghệ An

0