06/02/2018, 10:50

MS62 – Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường vào một ngày hè

Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường vào một ngày hè Bài làm Hưng Yên, ngày 23 tháng 10 năm 2037 Thiên Lam thân mến! Đã lâu không gặp, cậu còn nhớ tớ chứ? Tớ là Khánh Huyền, bạn ngồi cùng bàn và cũng là bạn thân của cậu đây! Tại vì tớ bận bịu với công việc với gia đình ...

Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường vào một ngày hè

Bài làm

Hưng Yên, ngày 23 tháng 10 năm 2037

Thiên Lam thân mến!

Đã lâu không gặp, cậu còn nhớ tớ chứ? Tớ là Khánh Huyền, bạn ngồi cùng bàn và cũng là bạn thân của cậu đây! Tại vì tớ bận bịu với công việc với gia đình quá nên không viết thư cho cậu sớm hơn được. Xin lỗi cậu nhé!

Dạo này cậu và gia đình vẫn khỏe chứ? Công việc thế nào?… Tớ muốn hỏi cậu nhiều lắm, vì đã 20 năm không gặp, chứ ít gì! Tớ mới nghe tin ( từ Nguyệt- cũng là bạn học của 2 đứa mình đấy! ) cậu sinh thêm 1 cu cậu nữa đúng không? Chúc mừng cậu nhé!

Còn về phần tớ, cậu đừng có lo. Tớ và gia đình vẫn rất khỏe ( thế mới có sức viết cho cậu chứ! ). Tớ lấy chồng được 2 năm và đã có 1 cô công chúa rồi. Và giờ tớ làm giáo viên giảng dạy Tiếng Việt ở Nga – một công việc mà mình mơ ước! Chỗ ở của cậu và tớ ở xa quá, nên muốn gặp nhau cũng khó, đúng không?

Cậu còn nhớ ngôi trường cấp 2 mà chúng ta ngồi cùng bàn, cùng học vào 20 năm trước không? Hè này tớ cũng tới đó vì tớ có về Việt Nam một chuyến, tiện tới dự kỉ niệm 75 năm thành lập trường luôn. Để tớ kể luôn cho cậu nghe nhé!

Đó là vào buổi sáng ngày hè, trời khá mát mẻ, trên con đường tới trường, hồi mình vẫn đi học là đường bê tông, nhưng bé tí, chật ních, giờ nó mở rộng ra. Còn nhà trước đây san sát nhưng trông bé tẹo, giờ người dân xây to lên. Hàng cây mọc nhiều dần lên, những cây to trước đây giờ đã bị chặt bỏ. Còn nhiều thứ nữa, nhiều thứ nữa, nó đã đổi thay, tớ thật sự ngỡ ngàng trước sự thay đổi, mặc dù chỉ là về những hàng cây, những căn nhà trên con đường đến trường dài 2 cây số!

Chẳng mấy chốc, tớ đã đến ngôi trường và đến sớm nhất để có cơ hội ngắm ngôi trường kĩ hơn, vừa đi vào, vừa nhìn cảnh vật của ngôi trường thân yêu mà 20 năm trước đây mình đã từng học, nơi lưu giữ những kỉ niệm đáng nhớ tuổi thanh xuân. Càng nhìn, càng nhìn thấy trường thật có nhiều đổi thay. Hai bên ngoài cổng trường không phải là bãi đất trống – nơi bọn mình vẫn hay tụ tập chơi đủ trò, và cái hồ- nơi mà bọn con gái chúng mình vẫn hay ngồi tâm sự đủ thứ, đó nữa, mà nó được thay thế bằng thư viện và cửa hàng văn phòng phẩm rồi.

Đi sâu vào là cánh cổng trường, cậu còn nhớ cái cổng xanh lá to lớn và hoen gỉ do sơn lâu ngày quen thuộc đó không? Giờ nó đã thay bằng cánh cổng sắt khác, tuy nó không hiện đại lắm, nhưng mới hơn và tiện, mở ra mở vào nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. Đi vào thì phía bên trái là phòng bảo vệ, bên phải là phòng truyền thống ( nơi chứa cờ, biển hiệu đó), trước đây đều ngói đỏ, tường vàng, bây giờ thì đổi thành tường trắng, mái tôn, rộng rãi, thoáng mát, sắp xếp có quy củ hơn trước. Còn cái sân trường, trước là sân bê tông lồi lõm, giờ nó thành cái sân bằng gạch đỏ bằng phẳng và đẹp đẽ. Hàng cây vẫn còn đó, nhưng giờ đã trồng thêm nhiều cây khác trông rất thoáng mát. Ở dưới các cây đều có những chiếc ghế đá trước đây, giờ đã được mua mới hết, thay thế cho mấy cái ghế đã vỡ nát trước đây. Cái lán xe ở sau đã được xây rộng ra, thay cho cái lán chật hẹp và…… đầy rác mà mấy đứa ăn kẹo xong vẫn ném xuống. Cứ ngồi nhìn mấy cái nhỏ nhặt và là lạ mãi, một lúc sau mới đứng ra giữa sân và ngắm nhìn 3 dãy nhà hình chữ U mà tôi gắn bó suốt 4 năm trung học. 3 căn nhà vẫn xây thành hình chữ U, nhưng đều sơn và thay trần mới, cái bảng hình bác Hồ thắt khăn quàng cho học sinh bên giữa đã thay bằng ảnh mới, không còn cái ảnh cũ ngày xưa.

Tớ bèn bước vào phía trong lớp 9C, lớp mà 20 năm trước tớ đã từng học, cảm thấy có nhiều sự đổi thay so với trước. Trước đây, cái bảng đen vẫn sừng sững ngay trên bục giảng, giờ đã có máy chiếu thay thế. Bộ bàn ghế 4 chỗ bằng gỗ đã cũ và lem nhem cái loại hình tô bằng bút xóa trên mặt bàn đã không còn, thế vào chỗ nó là bộ bàn ghế 2 chỗ ngồi, sạch sẽ và rộng rãi.

Bên cạnh phía trái không còn là cái bàn giáo viên cũ ngày nào nữa, mà giờ nó đã được đổi thành cái bàn gỗ mới, phía trên mặt bàn đặt thêm 1 lọ hoa và một chiếc khăn trải bàn, trông rất sang trọng. Ảnh Bác, bảng biểu, nó vẫn thế, nhưng đều thay cả. Còn 1 cái " mắt thần" ( camera ) lẻ loi được lắp từ đợt đầu năm lớp 9 cách đây 20 năm, trông rất bơ vơ, lẻ loi, giờ đây đã có thêm 3 cái nữa lắp ở 3 góc lớp. Đi quanh lớp, ngồi ngắm từng thứ, từng thứ, rồi bỗng dưng một thắc mắc chợt hiện lên trong đầu: Sao mọi thứ thay đổi nhanh đến thế? Trong lòng tớ có chút cảm giác ân hận, day dứt vì đã không thăm trường suốt thời gian dài, và giờ nhìn lại, nó không còn giống ngôi trường của 20 năm trước mà tớ vẫn học, vẫn nhớ trong suốt quãng thời gian tớ đi xa. Tớ cảm thấy thật tiếc nuối, vì giờ đây, mọt thứ đều đã thay đổi rất, rất nhiều.

Ngồi suy nghĩ miên man một lúc, tớ liền bước xuống, đi dạo quanh ngôi trường chờ tới giờ. Vừa đi, vừa nghĩ tới những kỉ niệm đã có trong suốt thời gian học ở đây. Nào là cái ghế đá mình từng ngồi buôn đủ thứ chuyện, rồi sân trường là nơi mà chúng ta hay bị phạt mỗi khi xuống sân học Thể Dục muộn giờ, rồi lại nhớ tới cái lán xe chật chội của 20 năm về trước, cứ chui ra chui vào, chen lấn đủ kiểu để được ra sớm…. Tất cả, tất cả đều hiện hữu tronh đầu tớ, dù là kỉ niệm nhỏ nhất.

Chẳng mấy chốc, lễ mít tinh cũng đã đến. Thầy cô và học sinh tụ tập đông đủ. Tớ gặp thầy Huấn- thầy chủ nhiệm lớp 9 cách đây 20 năm trước. Thầy trông khá già, đầu tóc bạc phơ, trên mặt xuất hiện nếp nhăn do tuổi già. Tớ và thầy trò chuyện hồi lâu, thăm hỏi đủ chuyện, nào là cái Hoa lớp trưởng giờ làm gì, mấy đứa khỏe không, rồi thầy còn rủ nếu khi nào có thời gian, mấy đứa vào nhà thầy chơi cho vui nhé. Ngồi nói chuyện cũng khá lâu, thì sắp đến giờ tôi phải về vì buổi mít tinh sắp kết thúc, tớ xin phép đi trước, còn dặn nếu có thời gian, sẽ nhất định dẫn bạn đến thăm thầy. Đứng ở phía cuối sân trường, bèn nhìn khắp các chỗ, thấy nhiều thầy cô ngày xưa không còn, đã về hưu, và có thêm một vài thầy cô mới trông khá trẻ. Học sinh tề tựu đông đủ, đồng phục không còn là áo trắng quần bò như trước. Giờ nữ thì áo trắng sơ mi cộng với váy kẻ caro, còn nam thì áo trắng sơ mi quần âu. Trông khác hẳn với bọn mình ngày xưa. Rồi bỗng nhiên, một thắc mắc chợt hiện ra trong đầu: "Với những thay đổi này, ngôi trường ngày xưa mà ta nhớ đã không còn, ta nên buồn hay nên vui đây?". Nghĩ tới đây, ngồi ngắm mát trường thân yêu thêm một lần nữa, rồi quyết định dắt xe ra về.

Vừa đi về, tớ vừa nghĩ miên man, rồi cũng có câu trả lời cho thắc mắc lúc ở trường. Có lẽ tớ nên vui, vì bây giờ xã hội được đổi mới, nền giáo dục đã được đầu tư và ngày càng tiến bộ, bọn trẻ có môi trường giáo dục tốt hơn, rồi chúng sẽ là chủ nhân tương lai tài năng hơn chúng ta vào một ngày không xa, và đáng ra tớ không nên ích kỉ như vậy. Tớ cũng cảm thấy hơi buồn vì cậu cũng không có mặt ở đây để đi cùng với mình. Tớ hứa, khi nào ta có thời gian rảnh, tớ sẽ đưa cậu đến trường lần nữa, thăm các thầy, các cô ngày trước. Nhất định là thế!

Thôi, thư cũng đã dài, giờ ở đây cũng 11 giờ tối rồi, không còn sớm nữa. Chúc cậu và gia đình dồi dào sức khỏe, thành đạt trong công việc, còn cậu mãi tươi trẻ và hạnh phúc, và nhớ, khi cậu nhận được thư này, nhớ hồi âm đó! Tớ sẽ chờ!

Thân ái

Huyền

Phạm Ngọc Khánh Huyền

Lớp 9C – Trường THCS Tân Dân, Khoái Châu, Hưng Yên

0