12/02/2018, 15:55

Viết thư gửi chính mình năm 45 tuổi

Đề bài: Bài làm 1 Khôi Nguyên thân mến! Giờ này đã là 21 giờ đêm rồi, tớ đang ngồi học bài và chờ đợi mẹ về, chuyện này đâu có gì lạ lẫm với gia đình mình cậu biết thế mà. Bởi mẹ chúng làm nghề buôn bán ở chợ rau quả. Mẹ thường dậy từ ba giờ sáng và về nhà khi ...

Đề bài:

Bài làm 1

Khôi Nguyên thân mến!

Giờ này đã là 21 giờ đêm rồi, tớ đang ngồi học bài và chờ đợi mẹ về, chuyện này đâu có gì lạ lẫm với gia đình mình cậu biết thế mà. Bởi mẹ chúng làm nghề buôn bán ở chợ rau quả. Mẹ thường dậy từ ba giờ sáng và về nhà khi trời đã lên đèn.

Tớ đang ngồi và viết thư cho cậu khi cậu 45 tuổi bằng tuổi với bố mẹ mình bây giờ, không biết cậu trong ra sao nhỉ?

Chắc lúc này cậu sẽ trở thành một ông lão trung niên, bụng phệ, tóc hói, bởi uống nhiều bia rượu, tiệc tùng chiêu đãi. Cậu luôn mơ ước thành một nhà doanh nhân tài ba, trở thành một người có thành công rực rỡ. Chính vì vậy, tớ nghĩ lúc này cậu đã trưởng thành và chững chạc lắm rồi.

Bốn lăm tuổi có lẽ cậu đã có gia đình và trở thành ông bố của hai, ba đứa con rồi cũng nên cậu vẫn thích một gia đình thì phải đông con nhiều cháu giống như nhà mình thì mới vui còn gì. Nhà mình có ông bà, bố mẹ và hai anh em, lúc nào khi mâm cơm quây quần cũng vui vẻ tiếng cười.

Khi đó, không biết cậu đã thực hiện được những ước mơ dự định của mình chưa? Tớ hy vọng là rồi bởi nếu như cậu không là được hết tất cả những gì cậu muốn thì cố gắng là được một nửa nhé. Cậu từng ước mơ là một ông bố tuyệt vời như bố của chúng ta, luôn bao dung với mọi lỗi lầm của con cái. Cậu nói rằng "Sẽ không bao giờ đánh con cái dù chỉ là một nhành hoa" đó là những gì mà bố chúng ta đã làm với chúng ta.

Với mỗi sai lầm của các con, bố mình thường bình tĩnh khuyên giải, dạy dỗ cho các con hiểu được những việc làm sai trái của mình để rút ra kinh nghiệm chứ không bao giờ quát mắng, đanh đập. Bố chúng ta là người như thế nói không với bạo lực gia đình.

Hạnh phúc của mỗi gia đình sẽ được đảm bảo toàn vẹn hơn nếu những ông bố trong gia đình bớt nóng nảy, bớt bạo lực với vợ con, với những thành viên khác. 

Cậu nhớ không? Hôm trước bác Hùng hàng xóm sát vách nhà chúng ta vừa đánh thằng Quân bạn chúng ta một trận thừa sống thiếu chết chỉ vì nghi ngờ nó ăn cắp tiền của gia đình. Nó nói như thế nào bác Hùng cũng không tin rằng nó không lấy. Rồi tới khi nó bị một trận đòn bê bết máu, thì bác Hùng lại tìm thấy số tiền đã mất trong túi áo lót của mình.

Thằng Quân hận quá bỏ nhà ra đi tới nay vẫn chưa về, mặc dù cả nhà đã báo công an nhưng vẫn chưa tìm thấy nó. Chỉ vì một chút nghi ngờ không đáng mà đã đánh mất tình cảm cha con thật là không đáng.

Sau sự việc ấy, cậu đã hứa với tớ rằng nhất định sau này làm bố cậu sẽ là một ông bố tuyệt vời như bố của mình, sẽ không bao giờ không tin lời con cái, không đánh con cái dù chỉ là một nhành hoa.

Hy vọng trong tương lai khi cậu nhận được bức thư này cậu sẽ thật sự trở thành một ông bố vĩ đại như thế nhé. Chúc cậu mọi việc thuận lợi thành công và hạnh phúc

Bạn thân nhất đời cậu!

Bài làm 2

Trần Tùng thân mến!

Năm nay mình đã mười bốn tuổi rồi, cái tuổi đang yêu đời và nhìn mọi thứ xung quanh với những điều vô cùng mới mẻ. Có rất nhiều ước mơ hoài bão thú vị cho tương lai.

Ở nơi chúng ta sống là một nơi nghèo nàn lạc hậu nơi đói nghèo, bệnh tật luôn vây lấy người nông dân và những bạn học sinh khốn khổ. Để đi học chúng ta phải đi mất nửa ngày đường để tới trường, trường học thì nghèo nàn dốt nát. Màu mưa ngồi học mà nước mưa rớt tí ta tí tách phải kê bàn ghế lệch ra để tránh những chỗ mưa.

Cậu giờ này chắc đã là một bác sĩ rồi ấy nhỉ? Mình hy vọng cậu sẽ thực hiện được ước mơ ấy. Cậu thường bảo với mình rằng "Mơ ước của cậu là một bác sĩ để chữa bệnh cho những người dân quê mình".

Bởi cậu đã nhìn thấy cảnh mẹ cậu khi sinh em trai mình vất vả như thế nào, thai ngược một việc rất bình thường nếu như chúng ta được sống ở thành phố người ta chỉ cần phẫu thuật hoặc dùng phương pháp sinh chỉ định thì mọi thứ sẽ vô cùng an toàn. Nhưng ở cái nơi nghèo nàn này, chỉ một việc ấy thôi mà cả mẹ và em trai cậu đã phải từ giã cuộc đời này mãi mãi.

Cậu đã khóc rất nhiều trong ngày đó, nước mắt ướt đẫm cổ áo. Ba cậu thì lặng im như một khúc gỗ ngây dại như người điên ôm lấy thi thể của mẹ cậu và đứa em trai chưa kịp chào đời. Chứng kiến nỗi đau thấu trời đó, cậu đã nói với chính mình rằng cậu phải quyết tâm học thật giỏi để trở thành bác sĩ để có thể phục vụ cho quê hương cứu chữa cho những người dân nơi đây.

Người dân quê mình còn cơ cực lắm. Cái nghèo đói và lạc hậu thường đi đôi với nhau. Nhiều khi người ta mắc bệnh nhưng lại tưởng mình bị ma nhập, hoặc bị quỷ ám cứ đi uống những thứ bùa ngải để đuổi ma bắt quỷ để rồi thành thân tàn ma dại. 

Cậu hãy cố gắng làm gì đó cho họ đi, để xóa đi khoảng cách giàu nghèo giữa thành thị vào những vùng sâu vùng xa, để xóa đi những mặc cảm về nghèo đói của những đứa trẻ sinh ra vùng dân tộc như chúng ta.

Người dân quê mình cơ cực khốn khổ trăm bề, cơm không đủ ăn, áo chưa đủ ấm, bữa cơm trong nhà còn phải độn khoai độn sắn… đời sống nghèo khổ vô vàng. Trẻ con thì thường không được tới trường hoặc nếu có được đi học thì cũng bập bõm xóa mù chữ mà thôi, chẳng tới nơi tới chốn như người ta, chẳng đủ tài đủ trí để vực quê hương mình thoát khỏi đói nghèo lạc hậu.

Ở cái bản nhỏ của chúng mình, cậu đã nhìn thấy rồi đó trẻ em chúng ta được vận động tới trường học chữ, mỗi học sinh đi học đều được trợ cấp nhưng rồi có mấy đứa vượt qua được những trở ngại khó khăn để kiên trì học hết Trung học phổ thông, rồi cả huyện được mấy người đi vào đại học. Vì vậy, việc cậu mơ ước thi đỗ trường đại học y khoa quả mà một việc khó. Nhưng mình tin nếu cậu kiên trì thì giờ này cậu đã và đang làm một bác sĩ giỏi rồi Trần Tùng ạ.

Cậu hãy thực hiện những gì mình đã hứa với tớ, với bà con quê hương mình, đừng vì sự vinh hoa phú quý của vùng đất thành thị mà không chịu trở lại quê hương. Đừng vì chút lợi danh mà trở thành kẻ thất hứa với nơi chôn rau cắt rốn".

Cậu đã hứa thì cậu phải làm, cậu hãy thực hiện ước mơ của mình là chữa bệnh cho những bà con trong bản của mình, chữa bệnh cho những người dân nghèo, đừng để họ sống mãi trong đói nghèo lạc hậu, phải thiệt mạng chỉ vì những căn bệnh không đáng. Bởi vì, mạng sống con người là điều vô cùng thiêng liêng và quý giá.

Mình mong cậu mãi mãi là một Trần Tùng có ước mơ, có lý tưởng sống, và dám vượt qua khó khăn để thực hiện được ước mơ của mình. Có như vậy khi bạn nhận được bức thư này của mình, bạn mới không cảm thấy hổ thẹn với lương tri của mình.

Cuối thư mình chúc cậu may mắn, thành công trên con đường tương lai mà cậu đã chọn.
Tôi của ngày xa xưa

Mong rằng các anh chị bưu điện đừng để lạc mất thư này của em, xin hãy bảo lưu thật kỹ, để sau này em được nhìn lại quá khứ và lời hứa của mình ba lăm năm về trước. Em xin chân thành cảm ơn!

Tôi của ngày xửa, ngày xưa!

Đông Thảo

0