12/02/2018, 15:55

Kể lại một kỷ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình

Đề bài: Bài làm Trong cuộc sống chúng ta ai cũng có những lúc mắc sai lầm, có những lúc vì một chút ích kỷ bồng bột của mình mà gây ra những lỗi lầm khiến mình phải ân hận mãi.Tôi nhớ mãi một kỷ niệm năm tôi đang học lớp 10 ở một trường chuyên trên tỉnh cách nhà hơn ...

Đề bài:

Bài làm

Trong cuộc sống chúng ta ai cũng có những lúc mắc sai lầm, có những lúc vì một chút ích kỷ bồng bột của mình mà gây ra những lỗi lầm khiến mình phải ân hận mãi.Tôi nhớ mãi một kỷ niệm năm tôi đang học lớp 10 ở một trường chuyên trên tỉnh cách nhà hơn 20 kilomet. Do học xa nhà nên tôi ở luôn trong ký túc của trường và chỉ về nhà khi được nghỉ học vào cuối tuần hoặc những dịp hè.

Tôi mới vào lớp mười chuyên Anh của tỉnh, một ngôi trường khá danh tiếng với bề dày lịch sử, nên cha mẹ tôi tự hào về tôi lắm. Ngay cả bản thân tôi cũng tự hào về mình. Chính vì vậy, tôi rất nỗ lực học tập để không phụ lòng mong đợi của cha mẹ, bởi gia đình tôi nghèo ba tôi thì có bệnh viêm phổi mãn tính nên quanh năm đau ốm. Mọi việc mưu sinh, tiền sinh hoạt phí ăn học của tôi đều do mẹ tôi lo toan buôn bán ngoài chợ để có được.

Chính vì vậy, tôi tự nhủ với lòng mình phải học giỏi lấy học bổng cho mẹ đỡ phần vất vả. Nhưng tôi học ở thành phố, trong lớp có nhiều bạn gia đình giàu có, bố mẹ làm sếp nên cuộc sống của các bạn chẳng thiếu thứ gì, chỉ có mình tôi lạc loài trong đám đông đó. Cứ nhìn những trang phục các bạn mặc trên người là tôi biết, chúng đều là hàng đắt tiền cao cấp giá một bộ quần áo cũng năm bảy triệu, bằng số tiền sinh hoạt cả tháng của gia đình bốn người nhà tôi.

Hôm đó, tôi tới lớp thì thấy trong lớp xôn xao bàn tán gì đó. Tôi hỏi một người bạn thì được biết bạn Tùng lớp tôi vừa được bố mua cho một chiếc laptop mới hơn 50 triệu, quả là một món quà quý giá. Ai cũng nhìn chiếc laptop của bạn ngưỡng mộ xuýt xoa vì sự đẳng cấp của nó.

Những ngày sau đó, lớp tôi cũng có rất nhiều bạn khác được mua laptop đủ mọi loại khác nhau với giá tiền khác nhau. Bạn thì cái vài chục triệu cũng có bạn thì chỉ vài triệu, nhưng dần dần chỉ trong một tháng lớp chuyên Anh 10A5 của chúng tôi ai cũng được sắm cho mình một chiếc laptop để có thể chát chít, lướt Facebook với bạn bè, hoặc xem videoclip, nghe nhạc tiếng Anh…chỉ mình tôi là vẫn chưa có.

Các bạn trong lớp xì xào bàn tán về tôi, có người hỏi thẳng tôi rằng "Ê Quân cả lớp đều sắm laptop sao cậu vẫn chưa mua vậy?. Tôi ngượng nghịu trả lời chống chế "Tớ chưa về nhà lấy tiền nên chưa mua được".

Cuối tuần đó được nghỉ, tôi thu xếp về nhà như dự định. Ba mẹ đón tôi trong niềm vui hân hoan khó tả. Trong mâm cơm bình thường khi tôi còn ở nhà thì chỉ có lạc rang, vài miếng trứng, hoặc đậu xốt cà chua, rau luộc và cà pháo chấm tương.. Nhưng hôm nay, ngoài những món ăn truyền thống đó, mẹ tôi con giết hẳn một con gà luộc cho tôi ăn. 

Trong bữa cơm, mẹ tôi cứ gắp những miếng ngon nhất cho tôi ăn, rồi luôn miệng hỏi tôi về cuộc sống học tập ở trường, ở lớp. Tôi nói với mẹ con đứng đầu, mẹ vui lắm, nụ cười làm cho khuôn mặt hằn nếp chân chim của bà rạng ngời đôi chút, dù những nếp nhăn vẫn còn nơi khóe mắt.

Mẹ tôi năm nay chỉ mới bốn mươi tuổi, nhưng trông già hơn so với tuổi rất nhiều, có lẽ cuộc sống buôn thúng bán bưng làm cho tuổi trẻ của mẹ tôi phai nhạt theo thời gian.

Ba tôi thì vẫn thế, vẫn ho nhiều, những đêm trời trở gió thì bệnh tình lại càng nặng hơn. Mẹ tôi bảo "Ba bay vẫn như vậy nhưng không lo trời bảo ông ấy sẽ thọ trên 80 tuổi"

Sau bữa cơm đầm ấm bên gia đình, tôi nói chuyện với ba mẹ về việc muốn mua thêm một chiếc laptop để phục vụ cho việc nghe tiếng Anh và giải bài tập toán trên mạng. Ba mẹ tôi trầm ngâm suy nghĩ, rồi mẹ bảo tôi "Con cứ yên tâm mai về trường học đi, mẹ sẽ mang laptop lên tận trường cho con".

Lời nói của mẹ khiến tôi vô cùng mừng rỡ, trong lòng suy nghĩ mãi không biết mẹ sẽ mua cho mình chiếc laptop như thế nào, nhưng dù là loại gì thì tôi cũng vô cùng vui vẻ bởi từ nay sẽ không có cảm giác thua kém so với bạn bè, tha hồ mà lướt Facebook, rồi chát chít nhé.

Ngày thứ tư, khi tôi vừa tới cổng trường thì thấy ba tôi đứng ở cổng chờ tôi từ bao giờ, trên tay tôi là một chiếc túi đen nhỏ. Tôi đoán trong đó đựng chiếc laptop của mình nhìn thấy tôi ba mừng lắm gọi lớn "Quân ơi, ba ở đây này". Tôi chạy về phía ba, bà nói "Mẹ con đi bán hàng từ sớm rồi, bà ấy bảo ba đi xe bus lên đây đưa cho con chiếc laptop này để con có cái mà học hành cho bằng chúng bằng bạn.

Con nhớ giữ gìn nó cẩn thận nhé, nhà mình nghèo mẹ con vừa phải bán đi con trâu trong nhà nhưng cũng chỉ được có hơn chín triệu mà chiếc laptop này giá tận hơn mười triệu nên bà ấy phải bán máu để cho đủ số tiền mua nó. Con cố gắng học đừng phụ lòng mà ba mẹ dành cho con".

Nói xong ba tôi lặng lẽ bắt xe bus ra về, bỏ lại mình tôi đứng bơ vơ nơi cổng trường cho tới khi tiếng trống kêu lên thúc giục tôi vào lớp. Hôm đó, tôi cầm chiếc laptop trong tay mà thấy hoang mang vô cùng, tôi cảm thấy mình đã mắc một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, chỉ vì muốn chứng tỏ cho bằng chúng bằng bạn, mà tôi đã để cha mẹ mình phải khổ.

Tôi không thể dùng chiếc laptop này, tôi phải bán nó rồi trả lại tiền cho ba mẹ tôi, để ba mẹ mua lại con trâu khác cho gia đình. Tôi rao bán chiếc laptop đó nhưng mọi người trả giá quá thấp nên trong một hai ngay tôi chưa bán ngay được. Thấy tôi rao bán laptop cô chủ nhiệm gọi tôi lên hỏi thăm tình hình. Tôi mới nói rõ câu chuyện của mình cho cô nghe.

Cô nghe xong bảo tôi "Em hãy để lại chiếc laptop đó cho cô. Cô đang cần một chiếc máy tính như vậy. Ba mẹ em mua bao nhiêu có sẽ lấy lại bấy nhiêu". Cuối cùng tôi để lại chiếc laptop cho cô giáo của mình rồi mang tiền về nhà trả lại cho ba mẹ. Ba mẹ tôi ngạc nhiên lắm, nhưng tôi đã nói rằng "Con có thể dùng chung laptop với bạn cùng phòng" nên hai cụ cũng yên tâm.

Hết học kỳ một năm đó, tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi, cô chủ nhiệm gọi tôi lên và đưa cho tôi chiếc laptop của tôi, cô nói "Cô tặng nó cho em, vì em xứng đáng nhận được món quà này. Cô mong em sẽ dùng nó vào những việc có ích cho học tập đừng phụ lòng ba mẹ và cô đã mong đợi ở em".

Ngày hôm ấy với tôi là một ngày mà tôi nhớ mãi, chiếc laptop là một món quà vô giá với tôi không phải chỉ vì nó đắt tiền mà vì nó là một kỷ vật vô cùng thiêng liêng theo tôi trên hành trang làm người.

Cái tôi nhận được không chỉ là một chiếc laptop mà là tấm lòng yêu thương của ba mẹ, của cô chủ nhiệm dành cho mình. Nó là sự tin tưởng yêu thương, nó là một thứ tình cảm mà tiền bạc cũng không thể nào mua được.

Đông Thảo

0