21/02/2018, 08:41

Viết đoạn văn cảm nhận về vẻ đẹp sông Hương ở vùng đồng bằng và ngoại vi thành phố Huế

Trong những dòng sông đẹp ở các nước mà tôi thường nghe nói đến, hình như chỉ sông Hương là thuộc về một thành phố duy nhất. Trước khi về đến vùng châu thổ êm đềm, nó đã là một bản trường ca của rừng già, rầm rộ giữa ...

        Trong những dòng sông đẹp ở các nước mà tôi thường nghe nói đến, hình như chỉ sông Hương là thuộc về một thành phố duy nhất. Trước khi về đến vùng châu thổ êm đềm, nó đã là một bản trường ca của rừng già, rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn, mãnh liệt qua những ghềnh thác, cuộn xoáy như cơn lốc vào những đáy vực bí ẩn, và cũng có lúc nó trở nên dịu dàng và say đắm giữa những dặm dài chói lọi màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng. Giữa dòng Trường Sơn, sông Hương đã sống một nửa cuộc đời của mình như một cô gái Di-gan phóng khoáng và man dại. Rừng già đã hun đúc cho nó một bản lĩnh gan dạ, một tâm hồn tự do và trong sáng. Nhưng chính rừng già nơi đây, với cấu trúc đặc biệt có thể lí giải được về mặt khoa học, đã chế ngự sức mạnh bản năng ở người con gái của mình để khi ra khỏi rừng, sông Hương nhanh chóng mang một sắc đẹp dịu dàng và trí tuệ, trở thành người mẹ phù sa của một vùng văn hóa xứ sở. Nếu chỉ mải mê nhìn ngắm khuôn mặt kinh thành của nó, tôi nghĩ rằng người ta sẽ không hiểu một cách đầy đủ bản chất của sông Hương với cuộc hành trình đầy gian truân mà nó đã vượt qua, không hiểu thấu phần tâm hồn sâu thẳm của nó mà dòng sông hình như không muốn bộc lộ, đã đóng kín lại ở cửa rừng và ném chìa khóa trong những hang đá dưới chân núi Kim Phụng

Cảm nhận:

Chia tay đại ngàn, núi rừng Trường Sơn, xuôi chảy về đồng bằng, sông Hương nhớ ra bao nét dịu dàng duyên dáng, kiều diễm kiêu sa của mình. Có lúc sông mềm mại như tấm lụa óng ả, điểm vào đó những chiếc thuyền nhỏ nhắn như những con thoi. Có lúc dòng sông như người gái đẹp ngủ mở màng dưới cánh đồng châu hoa đầy hoa dại. Câu văn của Hoàng Phủ Ngọc Tường đưa chúng ta trở về thế giới thần tiên mơ mộng với thiên cổ tích “người đẹp ngủ trong rừng”. Hành trình trở về với Huế của sông Hương là hành trình tìm kiếm đuổi bắt hào hoa và đam mê, hành trình của những cặp tình nhân gặp nhau. Có lẽ vì thế mà Hương Giang ra sức làm duyên, làm dáng và kì công điểm phấn, trang hồng. Hương giang chuyển dòng liên tục, uốn mình theo những đường cong thật mềm, vòng qua thềm đất bãi Nguyệt Biều, vẽ một hình cung thật tròn, ôn lấy chân đồi Thiên Mụ. Trong hành trình trở về  với người tình mong đợi thành phố Huế yêu thương, sông Hương đã khoe ra đường cong gợi cảm quyến rũ. Vượt qua lòng vực sâu, sắc nước sông Hương bỗng trở nên xanh thẳm, lóng lánh như ánh ngọc. Ta từng thấy mĩ nhân sông Đà chuyển màu theo mùa, điệu đàm hơn, người đẹp sông Hương theo từng thời điểm trong ngày: “sớm xanh, trưa vàng, chiều tím”. Trong cái nhìn mê đắp của nhà văn, Hương giang có khác nào đóa hoa phù dung rực rỡ màu sác. Trôi đi giữa hai dãy đồi sông sừng sững như thành quách với những điểm cao đột ngột như Vọng Cảnh, Tam Thai, Lựu Bảo, giữa đám quần sơn lô xô, với những rừng phong u tịch, giữa những xóm làng trung du bát ngát tiếng gà. Phải rất tinh tế và am hiểu sâu sắc vếh, nhà văn mới phát hiện ra nét trầm mặc, cổ kính rất đặc biệt của sông Hương ở ngoại vi thành phố Huế.

 

0