Truyện cười: Rick Man

Người ta bảo mối tình đầu giống như bãi phân trâu: nhìn bên ngoài tưởng đã khô queo, chả còn chút hương vị, vấn vương gì, nhưng khi có một bánh xe nào đó vô tình chèn qua, ta mới vỡ òa: hóa ra, nó chỉ khô ngoài vỏ, chứ bên trong, nó vẫn còn nhoe nhoét, và dư vị của nó bốc lên vẫn có thể khiến ta ...

Người ta bảo mối tình đầu giống như bãi phân trâu: nhìn bên ngoài tưởng đã khô queo, chả còn chút hương vị, vấn vương gì, nhưng khi có một bánh xe nào đó vô tình chèn qua, ta mới vỡ òa: hóa ra, nó chỉ khô ngoài vỏ, chứ bên trong, nó vẫn còn nhoe nhoét, và dư vị của nó bốc lên vẫn có thể khiến ta nghẹn ngào, ray rứt… Tôi cũng đang ở trong tâm trạng như thế! Mối tình đầu của tôi tưởng như đã ngủ yên thì bỗng nhiên hôm qua lại ùa về khi tôi vô tình có việc đi qua xóm trọ cũ – nơi tôi đã gặp và yêu em suốt quãng đời sinh viên cuồng nhiệt.

Hồi ấy, em đang học cấp ba, là con gái ông chủ nhà, còn tôi là thằng sinh viên năm nhất thuê phòng ở nhà em. Chiều chiều, tôi hay mặc quần đùi rộng, thả rông, dạng háng trước cửa phòng ngồi hát và gẩy ghita. Tôi ca không hay, tôi đàn nghe cũng dở, nhưng nàng khen nhiều và thật nhiều. Em có thể ngồi đối diện nhìn tôi gẩy ghita hàng giờ không chán. Và như sợ nhìn thẳng làm tôi bối rối, em thường hay cúi gằm, nhìn chằm chằm xuống dưới. Rồi em ngỏ lời nhờ tôi dạy ghita cho em. Tôi gật đầu, mời em vào phòng. Em vào xong thì chủ động đóng sập cửa lại, tôi hỏi vì sao, em bảo vì muốn tiếng đàn của tôi chỉ dành cho riêng em thôi, không một cô gái nào khác được nghe nữa cả.

Tôi ngắm em si mê, em nhìn tôi đắm đuối. Tay phải tôi móc móc, tay trái tôi day day, những dây đàn uốn éo, những phím đàn rên rỉ. Em há mồm ngây dại thưởng thức tiếng đàn tôi. Rồi đến đoạn cao trào điệp khúc, em bảo: “Anh dập đi anh! Đừng gẩy nữa!”. Vậy là tôi dập. Sinh viên nghèo, đàn ọp ẹp, nên khi dập, tiếng đàn không được thanh, nghe cứ bành bạch, bành bạch…

Chuyện tình yêu của chúng tôi cứ vậy êm đềm trôi cho đến một ngày biến cố xảy ra: đó là hôm tôi hẹn em xuống phòng tôi tập ghita, nhưng đợi đến khuya mà em không xuống, tôi buồn quá, thất thểu lang thang theo con ngõ nhỏ phía sau nhà. Chợt thấy một chiếc xe hơi sang trọng đỗ dưới gốc đa, tôi tò mò rón rén lại gần ngó qua cửa kính: là em và một thằng nào đó. Em đang chơi nhạc cụ của nó: không phải ghita, mà là thổi kèn… Ngày cưới em, xe sang xếp dài dọc ngõ, cỗ bàn ê hề, toàn những món sơn hào hải sản đắt đỏ, còn tôi ngồi trong phòng trọ, vừa pha mì tôm ăn vừa hé cửa ngó ra, mắt cay xè, tự hỏi vẫn là loại mì ăn hằng ngày, mà sao hôm nay cay thế?

Thấm thoắt đã 10 năm đã trôi qua. Khu xóm trọ nhà em vẫn vậy, chỉ là mái đã dày hơn những tầng rêu mốc, tường đã loang thêm những mảng vữa xỉn màu. Mỗi góc phố, mỗi hàng cây đều đong đầy kỉ niệm: vẫn còn đó quán tiết canh mà hôm trúng lô tôi đã đưa em tới ăn, em ăn nhiều quá đến nỗi bị tiêu chảy, phải xơi 2 nải chuối xanh mới khỏi, không những khỏi mà em còn bị táo bón nặng, tôi lại phải đưa em đi ăn tiết canh để hết táo bón; vẫn còn kia gốc cây trứng cá mà có lần đang đi dạo buồn đái quá, em thản nhiên tụt quần ngồi luôn xuống đái, khiến bao ông bà già đi qua nhìn thấy lắc đầu ngoai ngoái, còn mấy thanh niên thì mắt sáng lên và há mồm cười khoan khoái. Tôi vẫn nhận ra cây trứng cá tội nghiệp đó: bởi từ khi bị em đái vào, cái cây trở nên còi cọc, héo hon, ủ rũ đi nhiều.

Tôi đỗ con Mercedes S600 gọn gàng bên đường, ngồi vào quán nước phía đối diện cổng nhà em, gọi một ly trà để ngồi nhâm nha lại những kỉ niệm của một thời khờ dại. Chị bán trà đá mang nước tới chỗ tôi. “Choang” – ly trà rơi xuống vỉa hè vỡ tan. Tôi giật mình quay lại và há hốc mồm sững sờ: Là em! Em đang đứng chết lặng, nhìn tôi trân trân. “Trời ơi! Là em đây ư? Mối tình đầu của tôi. Em đã bỏ tôi để lấy chồng giàu sang, sao giờ em lại ngồi đây bán trà đá thế này?”…

Mặt buồn buồn, giọng nghèn nghẹn, em bắt đầu kể… rằng cưới nhau được một năm, chồng em dần hiện nguyên hình là một thằng ham mê cờ bạc: nhà đất, xe pháo, cửa hàng nó cắm ngân hàng và chơi hết sạch. Tưởng như sự bất hạnh của đời em đã lên đến mức cùng cực khi cùng thời điểm ấy, chồng em bị phát hiện ung thư dương vật, nhưng không, sau đó một tuần, tới lượt bố em bị phát hiện ung thư hậu môn. Nếu không có tiền điều trị, chồng em sẽ bị cắt dương vật, bố em sẽ bị cắt hậu môn, trong khi em đã bán cả dãy trọ và vay chạy khắp nơi thì cũng chỉ đủ tiền để chữa được cho một người: dương vật của chồng và hậu môn của bố, cái nào quan trọng hơn?

“Cuối cùng thì sao?” – tôi hỏi em bằng giọng cảm thông, còn em thở dài, đáp: “Thì bây giờ, em ở vậy để tang chồng, ngày ngày đi bán trà đá kiếm tiền chăm lo cho bố”. Tôi sửng sốt: “Chồng em chết rồi à?”, em nghèn nghẹn: “Chưa! Nhưng không còn dương vật nữa thì có khác gì là chết đâu anh!”.

Nhìn qua con Merceses S600 của tôi đỗ bên đường, em hỏi: “Xe của anh à?”. Tôi gật đầu, bảo: “Cùng thương hiệu với cái xe của chồng em đỗ dưới gốc đa mà anh đã bắt gặp cách đây 10 năm đó!”… Không khí lặng đi trong giây lát, rồi lại nghe giọng e đầy chua chát: “Anh bây giờ thành đạt quá rồi!”. Tôi lắc đầu, gượng cười: “Thành đạt gì đâu em. Con xe đó có 15 tỉ thôi mà!”. Em há mồm: “Xe 15 tỉ? Vậy còn cái mũ của anh?”. “À, mũ này là hàng hiệu của Cô-Cô-Chăn-Heo, 20 triệu; áo của Vớt-Xác, 50 triệu; dây lưng của Hơi-Mệt, 35 triệu; giày của Đi-ở, 60 triệu, sịp của Cu-Xìu, 80 triệu”.

Đúng lúc này, con điện thoại Vertu, một tỉ hai của tôi đổ chuông. Tôi nghe máy xong thì chào từ biệt em rồi vội vàng lên xe phóng đi. Qua gương chiếu hậu của con S600, tôi vẫn kịp nhìn thấy em đang đưa vạt áo lên cố lau đi dòng nước mắt đang ứa ra nhạt nhòa trên má. Tôi khẽ thở dài, ngả người ra ghế lái, tiếng nhạc du dương bên tai, giọng hát của Quang Lê êm ái: “…Ngày xưa, ai lá ngọc cành vàng?… Ngày xưa, ai nghệ sĩ lang thang? …Em, em nhớ xưa rồi em khóc. Tôi thoáng buồn, thương dòng lệ đài trang”…

Tôi vừa về đến nhà, chửa kịp dừng hẳn xe thì vợ tôi đã lao đến mở cửa rồi túm cổ áo tôi lôi ra, chửi xối xả: “ĐM thằng chó này! Bà mua xe đẹp cho mày, sắm quần áo, đồ hiệu cho mày để mày đi mày đong gái à? Bà mà không gọi thì giờ mày vẫn chưa thèm về phỏng? Được, bà sẽ tịch thu hết áo quần, xe cộ, để mày ở truồng rồi tống mày ra ngoài đường cho mày tha hồ mà tinh tướng…”

Vợ vừa chửi vừa đấm đá túi bụi vào đầu, vào mặt tôi. Qua gương chiếu hậu của con S600, tôi thấy một vệt máu túa ra trên má, tôi cố đưa vạt áo lên lau. Và tôi nhớ tới những giọt nước mắt của em khi nhìn tôi phóng đi trên con S600. “Em khóc vì điều gì? Vì tiếc nuối: nếu hồi đó em không bỏ tôi thì giờ em đã được ngồi S600 và từ đầu đến chân em cũng được đắp toàn hàng hiệu ư? Không phải thế đâu em: Nếu em lấy tôi, thì giờ có thể tôi cũng đang bán trà đá cùng em, không có S600, chỉ có con Dream Tàu dựng ở đó, khi nào có khách gọi thì tranh thủ làm cuốc xe ôm. Tôi cũng chỉ là con ma-nơ-canh khoác lên người những thứ không phải của tôi em ạ!”.

Trừ khi bạn tự làm và tự mua được bằng chính sức lao động của mình, còn không, thì những đồ hiệu bạn khoác lên người, dù có đắt giá bao nhiêu, cũng chẳng có gì đáng để tự hào!

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

0