Truyện cười: Anh sẽ yêu em mãi mãi

Bạn gái tôi đã mất. Trong 1 vụ tai nạn xe . Mẹ đánh thức tôi dậy vào sáng hôm sau để báo tôi biết. Bà đang rất hoảng loạn và hóa ra tôi lại ngồi đó trấn an bà thay vì nhận thức những gì bà vừa nói với tôi. Đến khi mẹ rời đi. Tôi khóc hàng giờ liền . Tôi khóc bởi cô gái của lòng tôi đã ra đi mãi ...

Bạn gái tôi đã mất. Trong 1 vụ tai nạn xe . Mẹ đánh thức tôi dậy vào sáng hôm sau để báo tôi biết. Bà đang rất hoảng loạn và hóa ra tôi lại ngồi đó trấn an bà thay vì nhận thức những gì bà vừa nói với tôi. Đến khi mẹ rời đi. Tôi khóc hàng giờ liền . Tôi khóc bởi cô gái của lòng tôi đã ra đi mãi mãi. Tôi khóc bởi những lời cuối cùng của 2 đứa lại vô cùng nặng nề. 1 cuộc cãi nhau trên điện thoại.

Buổi đám tang thật đau thương. Tôi chỉ dám liếc nhìn vào thi hài của cô. Trang điểm quá nhiều. Khiến tôi phát bệnh.

Tối hôm đó tôi trong phòng ôm lấy cái gối, chẳng thể ngủ nổi. Tôi mở điện thoại lên trong bóng tối. Tôi đọc lại những dòng tin nhắn cuối cùng kia. Rồi tôi viết cho cô ấy 1 tin mới:

Tôi: Anh xin lỗi, Lizz . Anh sẽ yêu em mãi mãi.

Tôi nhấn nút gửi và chìm dần vào giấc ngủ say.

Tôi sực tỉnh khi cái điện thoại rung lên. Tôi nhìn vào thời gian. 1h49p khuya. Là tin nhắn từ số cô ấy.

Lizz: Mãi mãi luôn chứ?

Ai đang dùng điện thoại cô ấy vậy? Tôi tự hỏi. Lập tức tôi thấy giận dữ vô cùng.

Tôi: Là ai đó?

Lizz: Em đây, Lizz.

Tôi quá giận tới mức nước mắt đã chan đầy quanh khóe.

Tôi: Dù bất kể là ai đi nữa, xin… hãy dừng lại đi .

Lizz: Là em đây, em hứa đấy. Em sẽ chứng minh. Hỏi em những thứ mà chỉ có em biết thôi đi.

Tôi bắt đầu thăm dò cô ấy với hàng tá câu hỏi. Mãi đến khi mặt trời mọc tôi mới bị thuyết phục. Nhưng đó chắc chắn là cô ấy. Cô bảo mình không thể nói cho tôi biết cô đang ở đâu, nhưng thật là kì diệu và cô rất hạnh phúc. Cô bảo rằng nói chuyện với tôi là vi phạm luật lệ, nhưng cô không thể chịu nổi. Điều này khiến tôi phải mỉm cười . Cô bảo mình không thể gọi điện, nhưng sẽ tiếp tục nhắn tin cho tôi bất cứ lúc nào có thể.

Hàng tháng trời chúng tôi chuyện trò với nhau qua tin nhắn, thường là lúc đêm khuya. Hầu hết chúng tôi hoài niệm về thuở xưa kia. Cô từ chối chia sẽ bất kì chi tiết nào về cuộc sống mới hiện giờ của cô. Tôi không muốn ép buộc. Đọc tin nhắn của cô là đã quá đủ hạnh phúc rồi.

Rồi cô khuyên tôi nên bắt đầu tìm 1 người khác. Tôi bảo không. Chúng tôi bắt đầu cãi nhau:

Lizz: Em nghĩ chúng mình không nên nhắn tin với nhau nữa.

Tôi: Em đang nói gì vậy ?

Lizz: Đây là 1 ý kiến tồi tệ. Em xin lỗi.

Tôi: Không. Đợi đã. Anh xin lỗi. Anh không thể để mất em lần nữa .

Lizz: Em yêu anh.

Lizz: Tạm biệt.

Tôi nhắn cho cô mỗi ngày liên tục hàng tháng trời cầu xin cô hãy trả lời mình. Cuối cùng tôi suy sụp và rơi vào trầm cảm . Tôi lại đánh mất cô ấy ngay trong tay mình.

1 đêm nọ tôi chợt tỉnh khỏi giấc mơ về Elizabeth thân yêu, phát hiện mình đang cô độc trên giường. Căn phòng thật tối tăm và lạnh lẽo. Tôi để cửa sổ mở. Tôi chụp lấy cái điện thoại và kiểm tra. 1h49p khuya. Không có tin nhắn nào. Tôi đã muốn khóc, nhưng nước mắt đã cạn khô.

Tôi nghe thấy có tiếng ồn từ bên trong tủ áo đặt trước giường mình. Tôi nhìn lên… Và cô ấy đây rồi . Cô chậm rãi vén mấy cái áo đang treo, đẩy qua 1 bên và bước ra. Kể cả trong bóng tối, hình bóng của cô vẫn không lẫn vào đâu được. Mái tóc đen bồng bềnh lung lay trong gió khi cô chậm rãi bước tới tôi.

“Lizz ơi.” Tôi thì thầm. Tim tôi đập liên hồi. Cô không hé lời nào. Cô chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi với nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt xinh đẹp biết nhường nào. Ánh trăng sáng mông lung rọi vào từ bên cửa sổ ánh lên làn da nhợt nhạt của cô.

Đột nhiên, điện thoại của tôi rung lên trên giường. Tôi giật mình. Cô dừng lại và nhìn về phía đó.

Có thể cô ấy không nói được chăng, tôi nghĩ thế. Tôi cầm cái điện thoại lên và đọc dòng tin nhắn:

Lizz: ĐÓ KHÔNG PHẢI EM!

0