Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài tập làm văn số 1 lớp 8
Đánh giá bài viết Xem nhanh nội dung1 Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 1 2 Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 2 3 Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 3 4 Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 4 5 Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 5 Tôi thấy mình đã khôn lớn – ...
Đánh giá bài viết Xem nhanh nội dung1 Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 1 2 Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 2 3 Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 3 4 Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 4 5 Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 5 Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 1 Để chuẩn bị cho ngày kiểm tra chất lượng đầu năm học, hôm nay, mẹ bảo em: "Con ạ, đã gần đến ngày kiểm tra rồi, con soạn lại góc học tập cho chu đáo đi con ạ! Con gái mẹ đã lớn rồi! Năm nay con thử sắp xếp một mình xem sao!” Nghe lời mẹ, em hí hoáy bắt tay vào soạn cặp, chợt rơi ra một tấm ảnh cũ của em năm lớp năm! Nhìn tấm ảnh, em ngạc nhiên vô cùng. Trời ơi, bây giờ em đã khác xưa nhiều quá, bồi hồi, em ngồi trước gương soi để so sánh mình bây giờ và mình ngày xưa ấy! Nhớ năm học lớp năm, em còn là một cỏ bé đang sún vì thay răng sữa, mà răng mới không kịp mọc, vẫn phải đi chụp hình gấp để làm hồ sơ chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp một. Tấm ảnh trên tay em là một cô bé có đôi mắt ngơ ngác, rụt rè, pha chút ngái ngủ hay sượng sùng. Mái tóc cắt ngắn ôm lấy hai má bầu bĩnh, nếu mà không hé ra cái góc tối đen nho nhỏ của chiếc răng vừa nhổ, trông em hệt như búp bê nhà trẻ! Mà thật sự hôm đi chụp hình ấy, em cứ lúng túng không biết làm cách nào để che đi cái răng sún, trong khi tính em lại hay cười. Lúc ấy mím môi lại thì cũng không được, cuối cùng …là một tấm ảnh ngộ nghĩnh này đây! Thế mà bảy giờ trong gương lại hiện ra một cô gái trẻ, mái tóc buông dài, bóng mướt, đôi mỏi hồng hồng vểnh lên như sắp cười với mọi người, làm cho mỗi lần gặp ai xa lạ, em lại phải mím môi lại cho có vẻ thật nghiêm trang! Đã vậy, tay chân em vụt dài ra, làm cho đôi khi bước chân em cứ có cảm giác như là sắp ngã. Quần áo thì hệt như chú bé làng Gióng, mỗi cái áo mẹ mới may cho, em mặc chỉ được vài tháng đã sứt chỉ vì chật chội. Đang ngồi nghĩ ngợi mông lung thì tiếng chuông điện thoại reo vang, mẹ em nhấc máy lên nghe, rồi nói: – Con ơi, cô chủ nhiệm muốn gặp con bàn việc công tác đấy, con ạ! Em bồi hồi cầm điện thoại từ tay mẹ trao lại. Cô nói: – “Ngọc ạ! Cô rất tin tưởng em về sức học, tính cách tự chủ, tính kỉ luật và lòng nhiệt tình công tác, giúp bạn. Vậy em hãy cố gắng giúp bạn Loan vượt qua kì ôn tập này, em nhé! Loan hiện nay cũng còn chưa khỏe sau khi cắt ruột thừa, em ạ! Nếu em đồng ý nhận công tác này, cô cũng sẽ xin phép mẹ, cho em về học trễ, mỗi ngày 30 phút trong tuần tới, em nhé! Trước niềm tin tưởng của cô, em cảm động nói: – Vâng ạ, em sẽ giúp bạn hết lòng, để không phụ lòng tin tưởng của cô! Sau khi em nhận lời, cô dặn dò em vài điều nữa rồi mới bảo em: "Cô cần gặp mẹ để trao đổi thêm!". Nói xong, cô bảo em trao điện thoai cho mẹ, em chuyển máy cho mẹ mà thấy lòng mình vui sướng vô cùng khi nhận được sự tin tưởng của cô giáo chủ nhiệm. Mẹ em trò chuyện với cô xong, lại gần bên em vuốt tóc em nói: – Đấy! Con đã lớn rồi, cô giáo giao cho con công tác là một vinh dự, và cũng là thử thách đấy! Hãy cố gắng lên, con nhé! Em vui vẻ cúi xuống “dạ” một tiếng rồi chạy ra sân, sao mà cuộc sống tươi đẹp và đầy bí ẩn bất ngờ thế nhỉ! Loay hoay, đôi chân em đi nhanh một chiếc giày của mẹ, làm cho đôi chân em khập khiễng thật buồn cười! Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 2 Mỗi khi được mẹ khen: “Con gái mẹ cao hơn rồi đấy!”, em lại có cảm giác mình đang lớn lên từng ngày. Nhưng em hiểu rằng, sự thay đổi về thể chất chỉ là một yếu tố trong sự khôn lớn của mỗi con người. Điều quan trọng là sự trưởng thành về ý thức trong việc học tập, rèn luyện nhân cách và định hướng cho tương lai của chính mình. Khi nghe câu nói: “Cái gì vuột khỏi tay rồi ta mới thấy tiếc nuối”, em chợt nhận ra mình đã hờ hững với nhiều điều đã qua. Trước đây, mỗi khi qua chơi nhà ông bà, em chỉ biết chào hỏi cho xong “thủ tục” rồi tung tăng chạy đi. Đến một hôm, nghe mọi người nói chuyện dạo này ông yếu lắm, không còn đủ sức chạy xe gắn máy nữa, em cảm thấy day dứt khôn nguôi. Một ngày nào đó, ông sẽ không còn trên cõi đời này với em. Và tự nhiên, em thấy thèm nhổ tóc bạc cho ông, thèm sà vào lòng hỏi thăm sức khỏe của ông. Mẹ thường căn dặn em rằng: “Ông bà đã lớn tuổi rồi. Con phải biết yêu thương và chăm sóc ông bà nhiều hơn.”. Em cũng biết quan tâm đến những đứa em họ dễ thương của mình. Trước đây, trong mắt em, các em ấy chỉ đơn thuần là những người bạn cùng chơi. Nhưng bây giờ, em đã biết hỏi han về sức khỏe, về việc học hành và biết nhắc nhở mỗi khi các em sai sót. Trong gia đình em, từ chỗ chỉ biết đứng nhìn mỗi khi ba mẹ mệt mỏi, dần dà theo năm tháng, em đã biết đấm lưng chăm sóc ba mẹ, đắp khăn mát lên đầu ba mẹ. Em cũng cố gắng làm những việc phù hợp lứa tuổi như: quét nhà, lau nhà, rửa chén, phơi đồ… thay vì chỉ là một “chú gà công nghiệp” tối ngày chúi đầu vào sách vở. Điều này không chỉ giúp ba mẹ em bớt đi một phần bận rộn, mà còn cho em học được những kỹ năng sống làm nền tảng cho cuộc sống tự lực sau này. Sự trưởng thành của em còn đồng hành với những cuốn sách mà em đã đọc. Thời thơ ấu của em gắn liền với các bộ truyện tranh đầy màu sắc. Những câu chuyện cổ tích thần tiên đã mang đến cho em một tuổi thơ bay bổng. Đến bây giờ, các bộ truyện ấy đã được thay bằng những cuốn sách chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu sắc hơn. “Nanh Trắng”, “Những tấm lòng cao cả”, “Ông già và biển cả”… đã trở thành những người thầy dạy em điều hay lẽ phải, giúp em mở rộng vốn từ và có cái nhìn sâu sắc hơn về thế giới xung quanh. Em nhớ lại cảm giác e sợ, rụt rè khi mới bước vào ngôi trường tiểu học. Rồi em cũng học được cách chế ngự nỗi e sợ, rụt rè đó để khám phá những điều mới mẻ. Em nhận ra rằng: mọi thứ xa lạ ban đầu sẽ trở nên thân thuộc hơn khi ta dám dấn thân vào đó. Cho nên khi bước vào cổng trường cấp II lần đầu tiên, em đã biết mạnh dạn sải bước vào một môi trường mới. Em hiểu muốn có được sự thay đổi trong hành động, trước hết cần phải có sự thay đổi trong ý thức. Ban đầu, em chỉ đơn giản thấy vui sướng, tự hào về Nguyễn Thị Ánh Viên, Nguyễn Tiến Minh, Hoàng Xuân Vinh; thấy phẫn nộ, xấu hổ về những việc xấu xảy ra quanh mình như: xả rác bừa bãi, vượt đèn đỏ, hút shisha. Chính từ những cảm xúc yêu ghét đó, em đã có được những hành động thiết thực. Em hào hứng tham gia các hoạt động xã hội, quyên góp cho các bạn nhỏ vùng khó khăn, tham gia phong trào “Nuôi heo đất”, “Nụ cười hồng”. Trong cuộc sống hàng ngày, em luôn bắt đầu bằng những việc nhỏ như bỏ rác đúng nơi quy định, chấp hành luật lệ giao thông… để không tạo nên một hình ảnh xấu về người học sinh trong con mắt mọi người. Sự trưởng thành không phải đến từ những việc to tát, mà nó nảy mầm từ những việc nhỏ nhặt mỗi ngày, như lời Bác đã dạy: “Tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình”. Vậy là càng khôn lớn thì ý thức càng được nâng cao. Từ những ý thức ban đầu về công lao cha mẹ và thầy cô, ta sẽ có được những ý thức lớn hơn về đất nước và con người khi trưởng thành. Cho đến một ngày, nếu ta cảm thấy không phải hối tiếc về những năm tháng đã sống trong đời, thì đó là lúc ta đã lớn khôn trọn vẹn. Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 3 Trong cuộc sống, bất cứ ai trưởng thành cũng đều trải qua tuổi ấu thơ,tôi cũng không ngoại lệ. Ngày ấy tôi thật hạnh phúc, may mắn khi được sống trong một gia đình ấm êm, dược cha mẹ yêu thương , hạng phúc tràn đầy.Và bây giờ, cho đến năm nay, mười ba tuổi tôi đã có thể làm được nhiều việc. Tôi thấy mình đã khôn lớn. Hằng năm, mỗi khi đi học tôi thường được ba mẹ chở đến trường.Thế nhưng năm nay tôi đã tự đạp xe đến trường. Ngày ngày, tôi cùng ”anh chàng” Martin do ba tặng nhân dịp sinh nhật tôi tròn mười ba tuổi đến trường.hai niên học trước, con đường từ nhà đến trường rất quen khi tôi ngồi trên chiếc xe máy để ba chở đi học . Ngược lại niên học này đối với tôi,cảnh vật hai bên đường thay đổi đến lạ thường . Một mình trên chiếc xe đạp đợi chờ một cơn gió nhẹ hôn thoáng qua đôi má và để lại cảm giác mát mẻ của ngày nắng. Tôi thích nhất mỗi khi trời đổ mưa, được đạp xe dưới những giọt nước trời, hơn nữa những hạt mưa hắt vào mặt.Mỗi lần như thế tôi thấy đôi chân mình săn chắc hơn. Trước đây ba chở, xe lao nhanh về phía trước không có được giây phút ngắm nhìn cảnh vật. Thành phố nơi tôi ở, thành phố công nghiệp, nhịp sống rất nhộn nhịp mỗi khi học sinh tan học, hoặc công nhân ra về.Lúc đó con đường chíng dẫn vào thành phố, dòng người xe cộ nườm nượp , ngược xuôi. Từ trên cao nhìn xuống họ như lũ kiến vỡ tổ bò loạn xạ, không còn làm tôi e ngại như trước nữa. Thời gian theo ngày tháng trôi qua, tôi thấy mình như hòa vào nhịp sống thành phố. Hơn nữa là tôi lại thấy mình đã lớn hơn trong suy nghĩ lẫn hành động. Mỗi buổi sáng thức dậy , không còn để mẹ đánh thức dậy mà tự biết xuống giường tự xếp mùng mền gọn gàng, và phụ mẹ bữa ăn sáng. Sau khi ăn sáng tôi tự biết rửa chén bát của mình. Ngày đó, khi chuẩn bị đến lớp, tôi thường xuyên quên dụng cụ học tập vì sau khi hoc xong tôi lên giường ngủ ngay. Còn bây giờ, mỗi ngày sau khi học xong tôi cẩn thận xem thời khóa biểu và soạn sách vở vào cặp. Đầu niên học năm nay, tôi chẳng còn quên hay bị ba mẹ nhắc nhở.Nhiều lần bạn bè trong lớp rủ tôi đi chơi.Tôi mạnh dạn từ chối.Vì tôi sợ bị mất bài hôm nay, sẽ dẫn đến không hiểu bài. Hơn nữa là, ba mẹ buồn, thầy cô trách mắng, tôi đã chiến thắng bản thân.Tôi dần nhận thấy mình có nhiều thay đổi từ biết sắp xếp giờ học, không vội vã,cẩn thận với mọi việc làm có trách nhiệm.Trong sinh hoạt hằng ngày ngại làm phiền ba mẹ, anh chị. Từng ngày trôi qua tôi biết quan tâm đến người thân. Tôi biết dạy em học; biết đọc báo cho ông bà nghe; và chia sẻ với mọi người mỗi khi họ có niềm vui và nỗi buồn. Theo dòng thời gian tôi thấy mình khôn lớn hơn. Tin vào bản thân và gia đình, nghĩ về tương lai về nghề nghiệp vững chắc. Ước mong giúp ích cho gia đình và xã hội. Hơn hết là được cống hiến cho đất nước. Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 4 Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn bóng mình trong gương rồi ngỡ ngàng với chính mình. Tôi đây ư? Đâu rồi cái hình ảnh con nhỏ thấp bé, nghịch ngợm, suốt ngày chạy lăn xăn khắp nhà… Trước mắt tôi giờ đây là một cô gái cao lớn, khoẻ mạnh, đầy tự tin và có phần chững chạc. Tôi đã lớn rồi sao? Có lẽ, theo năm tháng, suy nghĩ của con ngưới cũng có phần thay đổi. Tôi không cón thích những nơi quá ồn ào, đông đúc; không còn thích những game điện tử mà tôi từng nghĩ sau này lớn sẽ dảnh hết thời gian để luyện tập; không còn thích những cuốn truyện tranh vớ vẩn hay sưu tầm đĩa của những bộ phim hoạt hình… Tôi thích những gì trầm lắng hơn, sâu sắc hơn. Tôi bắt đầu viết nhật kí, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn; tôi sẵn sàng vắt sạch nước mắt khi xem một bộ phim hoặc một cuốn sách cảm độnghay dành hàng giờ ngồi ngắm một cơn mưa buồn về chiều quen thuộc trên mảnh đất cao nguyên Đà Lạt. Chỉ vài năm trước thôi, tôi sẽ sẵn sàng làm bất cứ việc gì đơn giàn là vì tôi muốn mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Nhưng bây giờ, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều được tôi suy nghĩ, chọn lọc kỹ càng. Lẽ nào, tôi đạ lớn rồi sao? Trước đây, tôi đã từng làm ba mẹ phải buồn, rất buồn và vô cùng thất vọng, lúc đó tôi không hề có ý thức về việc tôi làm tổn thương họ ra sao. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một đề văn " Nếu có một điều ước bạn sẽ ước gì?" tôi sẽ đặt bút mà viết không cần suy nghĩ, tôi ước có thể làm thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm ngốc nghếch tôi đã gây ra, tôi thực sự ý thức được việc tôi làm gây tổn thương những người yêu thương tôi đến nhường nào. Có ai đó đã hỏi tôi:" Bạn nghĩ gì vế tương lai của mình?" nếu là trước đây, tôi sẽ sẵn sàng trả lơì: việc tương lai thì cứ để sau này hãy tính, suy nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu. Nhưng giờ đây, tôi biết, tất cả những gì tôi học được, làm được hôm nay có ảnh hưởng rất lớn, nó là nền móng vững chắc, là chiếc chìa khoá để tôi mở cánh cửa tương lai của chính tôi. Phài chăng, tôi đã lớn? Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi. Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 5 Trong gia đình, tôi là người nhỏ nhất nên luôn được mọi người bên ngoại yêu chiều. Hầu như mồi lần về ngoại chơi, tôi không phải làm gì hết, chỉ ngồi đó chơi là được rồi. Trái lại với sự yêu chiều ờ bên ngoại, bên nhà nội hình như không mấy ai ưa tôi cả. Tôi không biết vì sao nhưng chắc là tại cái sự yêu chiều đã được nhằm vào em trai họ của tôi. Cứ mồi lần có gì hay, tôi định chơi thì mấy cô lại không cho tôi chơi. Họ nói là tôi hậu đậu mất công chơi lại hư. Họ luôn nói tôi thụ động, hậu đậu, học không giỏi bằng em họ tôi. Dù hay bị la mắng, bị chê này nọ nhưng tôi không lấy điều đó làm cho tôi buồn, vì cha mẹ tôi luôn luôn ủng hộ tôi, yêu thương tôi. Tôi lấy điều đó làm động lực để tôi chứng minh cho mọi người thấy tôi không hậu đậu, thụ động, học kém. Thời gian trôi qua thật nhanh, cái tên gọi "con bé hậu đậu" giờ cùng không còn nữa. Thay vào đó là những lời khen. Tôi không còn là con bé hậu đậu hay bị chê cười nữa mà bây giờ tôi đã là một học sinh lớp tám rồi đấy! Cha từng nói với tôi: "Con người có ước mơ và có nghị lực kiên trì biến ước mơ thành hiện thực thì mới là một con người thành công". Cũng chính sau khi nghe nói những lời ấy, tôi đã tự lập ra cho mình những mục tiêu cần phải hoàn thành trong tương lai. Tôi đem cho cha xem, cha cười và bảo tôi: "Giỏi lắm con yêu. Mục đích bây giờ đã có, con hãy cố gắng kiên trì thực hiện nhé! Những lời nói ấy cũng là động lực cho tôi tiếp tục cố gắng. Tôi còn nhớ tám năm trước, tôi chỉ là một con bé rụt rè, thụ động, hậu đậu và học không giỏi. Thế mà tám năm sau, tôi bây giờ đã trưởng thành hơn, tự tin hơn, mạnh mẽ hơn, có ý chí hơn. Tôi đã hoàn toàn lột xác bỏ lại cái vỏ bọc của con bé hậu đậu năm xưa. Cha mẹ luôn hỏi tôi những câu hỏi: "Lớn lên con định làm gì?". Câu trả lời của tôi luôn khác nhau theo năm tháng. Hồi học lớp một, tôi ước mơ được trở thành một nàng tiên trong truyện cổ tích. Lớp ba và lớp năm thì tôi lại ước mơ được làm nhà khoa học. Nhưng đến lớp tám, tôi chắc chắn ước mơ của mình chính là trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Lúc ấy, tôi cảm thấy tôi rất cần trả lời chính xác cho ước mơ, dự định của tôi trong tương lai. Tôi cảm thấy, mình đã lớn khôn. Không chỉ lớn khôn về mặt thể xác mà tôi còn thấy mình lớn khôn về mặt suy nghĩ. Tôi không còn thích những nơi ồn ào, không còn hứng thú những trò chơi: điện tử mà tôi từng dành thời gian suốt ngày để chơi với chúng, tôi không còn thích xem những bộ phim hoạt hình, đọc những cuốn truyện vô bổ nữa mà bây giờ tôi thích những nơi yên tĩnh, trầm lắng hơn. Tôi bắt đầu thích việc viết nhật kí, đọc những quyển tiểu thuyết, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn. Tôi có thể dành thời gian hàng giờ chỉ để ngắm một vật hay một cơn mưa. Trước đây, tôi làm nhiều điều mà không nghĩ đến hậu quả nhưng bây giờ trước khi nói một lời nói, làm một việc gì đó, tôi đều suy nghĩ thật kĩ trước khi làm. Trước đây tôi từng làm cha mẹ phải buồn, phải lo lắng và thất vọng. Tôi lúc đó không hề biết những việc mình làm sẽ ảnh hưởng hay tổn thương cha mẹ ra sao. Cứ thích cái gì là làm thôi. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một điều ước, tôi sẽ ước: thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm mình đã gây ra. Tôi đã thực sự ý thức được việc mình làm có thể gây tổn thương cho những người yêu thương tôi nhiều như thế nào. Phải chăng, tôi đã lớn? Tôi cảm thấy mình đã khôn lớn về mọi mặt: Thể xác lẫn tâm hồn. Lớn khôn không chỉ trong suy nghĩ mà còn về từng lời nói, cử chỉ hay cả suy nghĩ về tương lai và cuộc sống của mình. Tôi cùng đã học được rất nhiều bài học, suy nghĩ thận trọng hơn và có ý chí cho tương lai sau này. Có lẽ tôi đã lớn thật rồi. Từ khóa tìm kiếm:Toi thay minh đa khon lonTôi thấy mình đã lớnlàm văn tôi thấy mình đã lớn khôntoi thay da khon lontôi đã lớn khônVâng tôi đã thấy mình khôn lớn Bài viết liên quanKể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – Bài tập làm văn số 1 lớp 8Người ấy sống mãi trong lòng tôi – Bài tập làm văn số 1 lớp 8Bài tập trắc nghiệm Hóa học lớp 10 Bài 12: Liên kết ion – Tinh thể ionBài tập trắc nghiệm Vật lý lớp 11 Thuyết electron – Định luật bảo toàn diện tíchBài tập trắc nghiệm GDCD lớp 12 Bài 7: Công dân với các quyền dân chủ (phần 1)Bài tập trắc nghiệm Sinh học lớp 11 Bài 18: Tuần hoàn máu (tiếp)Bài tập trắc nghiệm Địa lý lớp 12 Bài 27: Vấn đề phát triển một số ngành công nghiệp trọng điểm (tiếp theo 2)Bài tập trắc nghiệm Lịch sử lớp 10 Bài 40: Lênin và phong trào công nhân Nga đầu thế kỉ XX (phần 2)
Xem nhanh nội dung
Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 1
Để chuẩn bị cho ngày kiểm tra chất lượng đầu năm học, hôm nay, mẹ bảo em: "Con ạ, đã gần đến ngày kiểm tra rồi, con soạn lại góc học tập cho chu đáo đi con ạ! Con gái mẹ đã lớn rồi! Năm nay con thử sắp xếp một mình xem sao!”
Nghe lời mẹ, em hí hoáy bắt tay vào soạn cặp, chợt rơi ra một tấm ảnh cũ của em năm lớp năm! Nhìn tấm ảnh, em ngạc nhiên vô cùng. Trời ơi, bây giờ em đã khác xưa nhiều quá, bồi hồi, em ngồi trước gương soi để so sánh mình bây giờ và mình ngày xưa ấy!
Nhớ năm học lớp năm, em còn là một cỏ bé đang sún vì thay răng sữa, mà răng mới không kịp mọc, vẫn phải đi chụp hình gấp để làm hồ sơ chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp một. Tấm ảnh trên tay em là một cô bé có đôi mắt ngơ ngác, rụt rè, pha chút ngái ngủ hay sượng sùng. Mái tóc cắt ngắn ôm lấy hai má bầu bĩnh, nếu mà không hé ra cái góc tối đen nho nhỏ của chiếc răng vừa nhổ, trông em hệt như búp bê nhà trẻ! Mà thật sự hôm đi chụp hình ấy, em cứ lúng túng không biết làm cách nào để che đi cái răng sún, trong khi tính em lại hay cười. Lúc ấy mím môi lại thì cũng không được, cuối cùng …là một tấm ảnh ngộ nghĩnh này đây!
Thế mà bảy giờ trong gương lại hiện ra một cô gái trẻ, mái tóc buông dài, bóng mướt, đôi mỏi hồng hồng vểnh lên như sắp cười với mọi người, làm cho mỗi lần gặp ai xa lạ, em lại phải mím môi lại cho có vẻ thật nghiêm trang! Đã vậy, tay chân em vụt dài ra, làm cho đôi khi bước chân em cứ có cảm giác như là sắp ngã. Quần áo thì hệt như chú bé làng Gióng, mỗi cái áo mẹ mới may cho, em mặc chỉ được vài tháng đã sứt chỉ vì chật chội.
Đang ngồi nghĩ ngợi mông lung thì tiếng chuông điện thoại reo vang, mẹ em nhấc máy lên nghe, rồi nói:
– Con ơi, cô chủ nhiệm muốn gặp con bàn việc công tác đấy, con ạ!
Em bồi hồi cầm điện thoại từ tay mẹ trao lại. Cô nói:
– “Ngọc ạ! Cô rất tin tưởng em về sức học, tính cách tự chủ, tính kỉ luật và lòng nhiệt tình công tác, giúp bạn. Vậy em hãy cố gắng giúp bạn Loan vượt qua kì ôn tập này, em nhé! Loan hiện nay cũng còn chưa khỏe sau khi cắt ruột thừa, em ạ!
Nếu em đồng ý nhận công tác này, cô cũng sẽ xin phép mẹ, cho em về học trễ, mỗi ngày 30 phút trong tuần tới, em nhé!
Trước niềm tin tưởng của cô, em cảm động nói:
– Vâng ạ, em sẽ giúp bạn hết lòng, để không phụ lòng tin tưởng của cô!
Sau khi em nhận lời, cô dặn dò em vài điều nữa rồi mới bảo em: "Cô cần gặp mẹ để trao đổi thêm!".
Nói xong, cô bảo em trao điện thoai cho mẹ, em chuyển máy cho mẹ mà thấy lòng mình vui sướng vô cùng khi nhận được sự tin tưởng của cô giáo chủ nhiệm. Mẹ em trò chuyện với cô xong, lại gần bên em vuốt tóc em nói:
– Đấy! Con đã lớn rồi, cô giáo giao cho con công tác là một vinh dự, và cũng là thử thách đấy! Hãy cố gắng lên, con nhé!
Em vui vẻ cúi xuống “dạ” một tiếng rồi chạy ra sân, sao mà cuộc sống tươi đẹp và đầy bí ẩn bất ngờ thế nhỉ! Loay hoay, đôi chân em đi nhanh một chiếc giày của mẹ, làm cho đôi chân em khập khiễng thật buồn cười!
Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 2
Mỗi khi được mẹ khen: “Con gái mẹ cao hơn rồi đấy!”, em lại có cảm giác mình đang lớn lên từng ngày. Nhưng em hiểu rằng, sự thay đổi về thể chất chỉ là một yếu tố trong sự khôn lớn của mỗi con người. Điều quan trọng là sự trưởng thành về ý thức trong việc học tập, rèn luyện nhân cách và định hướng cho tương lai của chính mình.
Khi nghe câu nói: “Cái gì vuột khỏi tay rồi ta mới thấy tiếc nuối”, em chợt nhận ra mình đã hờ hững với nhiều điều đã qua. Trước đây, mỗi khi qua chơi nhà ông bà, em chỉ biết chào hỏi cho xong “thủ tục” rồi tung tăng chạy đi. Đến một hôm, nghe mọi người nói chuyện dạo này ông yếu lắm, không còn đủ sức chạy xe gắn máy nữa, em cảm thấy day dứt khôn nguôi. Một ngày nào đó, ông sẽ không còn trên cõi đời này với em. Và tự nhiên, em thấy thèm nhổ tóc bạc cho ông, thèm sà vào lòng hỏi thăm sức khỏe của ông. Mẹ thường căn dặn em rằng: “Ông bà đã lớn tuổi rồi. Con phải biết yêu thương và chăm sóc ông bà nhiều hơn.”.
Em cũng biết quan tâm đến những đứa em họ dễ thương của mình. Trước đây, trong mắt em, các em ấy chỉ đơn thuần là những người bạn cùng chơi. Nhưng bây giờ, em đã biết hỏi han về sức khỏe, về việc học hành và biết nhắc nhở mỗi khi các em sai sót.
Trong gia đình em, từ chỗ chỉ biết đứng nhìn mỗi khi ba mẹ mệt mỏi, dần dà theo năm tháng, em đã biết đấm lưng chăm sóc ba mẹ, đắp khăn mát lên đầu ba mẹ. Em cũng cố gắng làm những việc phù hợp lứa tuổi như: quét nhà, lau nhà, rửa chén, phơi đồ… thay vì chỉ là một “chú gà công nghiệp” tối ngày chúi đầu vào sách vở. Điều này không chỉ giúp ba mẹ em bớt đi một phần bận rộn, mà còn cho em học được những kỹ năng sống làm nền tảng cho cuộc sống tự lực sau này.
Sự trưởng thành của em còn đồng hành với những cuốn sách mà em đã đọc. Thời thơ ấu của em gắn liền với các bộ truyện tranh đầy màu sắc. Những câu chuyện cổ tích thần tiên đã mang đến cho em một tuổi thơ bay bổng. Đến bây giờ, các bộ truyện ấy đã được thay bằng những cuốn sách chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu sắc hơn. “Nanh Trắng”, “Những tấm lòng cao cả”, “Ông già và biển cả”… đã trở thành những người thầy dạy em điều hay lẽ phải, giúp em mở rộng vốn từ và có cái nhìn sâu sắc hơn về thế giới xung quanh.
Em nhớ lại cảm giác e sợ, rụt rè khi mới bước vào ngôi trường tiểu học. Rồi em cũng học được cách chế ngự nỗi e sợ, rụt rè đó để khám phá những điều mới mẻ. Em nhận ra rằng: mọi thứ xa lạ ban đầu sẽ trở nên thân thuộc hơn khi ta dám dấn thân vào đó. Cho nên khi bước vào cổng trường cấp II lần đầu tiên, em đã biết mạnh dạn sải bước vào một môi trường mới.
Em hiểu muốn có được sự thay đổi trong hành động, trước hết cần phải có sự thay đổi trong ý thức. Ban đầu, em chỉ đơn giản thấy vui sướng, tự hào về Nguyễn Thị Ánh Viên, Nguyễn Tiến Minh, Hoàng Xuân Vinh; thấy phẫn nộ, xấu hổ về những việc xấu xảy ra quanh mình như: xả rác bừa bãi, vượt đèn đỏ, hút shisha. Chính từ những cảm xúc yêu ghét đó, em đã có được những hành động thiết thực. Em hào hứng tham gia các hoạt động xã hội, quyên góp cho các bạn nhỏ vùng khó khăn, tham gia phong trào “Nuôi heo đất”, “Nụ cười hồng”. Trong cuộc sống hàng ngày, em luôn bắt đầu bằng những việc nhỏ như bỏ rác đúng nơi quy định, chấp hành luật lệ giao thông… để không tạo nên một hình ảnh xấu về người học sinh trong con mắt mọi người. Sự trưởng thành không phải đến từ những việc to tát, mà nó nảy mầm từ những việc nhỏ nhặt mỗi ngày, như lời Bác đã dạy: “Tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình”.
Vậy là càng khôn lớn thì ý thức càng được nâng cao. Từ những ý thức ban đầu về công lao cha mẹ và thầy cô, ta sẽ có được những ý thức lớn hơn về đất nước và con người khi trưởng thành. Cho đến một ngày, nếu ta cảm thấy không phải hối tiếc về những năm tháng đã sống trong đời, thì đó là lúc ta đã lớn khôn trọn vẹn.
Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 3
Trong cuộc sống, bất cứ ai trưởng thành cũng đều trải qua tuổi ấu thơ,tôi cũng không ngoại lệ. Ngày ấy tôi thật hạnh phúc, may mắn khi được sống trong một gia đình ấm êm, dược cha mẹ yêu thương , hạng phúc tràn đầy.Và bây giờ, cho đến năm nay, mười ba tuổi tôi đã có thể làm được nhiều việc. Tôi thấy mình đã khôn lớn.
Hằng năm, mỗi khi đi học tôi thường được ba mẹ chở đến trường.Thế nhưng năm nay tôi đã tự đạp xe đến trường. Ngày ngày, tôi cùng ”anh chàng” Martin do ba tặng nhân dịp sinh nhật tôi tròn mười ba tuổi đến trường.hai niên học trước, con đường từ nhà đến trường rất quen khi tôi ngồi trên chiếc xe máy để ba chở đi học . Ngược lại niên học này đối với tôi,cảnh vật hai bên đường thay đổi đến lạ thường . Một mình trên chiếc xe đạp đợi chờ một cơn gió nhẹ hôn thoáng qua đôi má và để lại cảm giác mát mẻ của ngày nắng. Tôi thích nhất mỗi khi trời đổ mưa, được đạp xe dưới những giọt nước trời, hơn nữa những hạt mưa hắt vào mặt.Mỗi lần như thế tôi thấy đôi chân mình săn chắc hơn. Trước đây ba chở, xe lao nhanh về phía trước không có được giây phút ngắm nhìn cảnh vật. Thành phố nơi tôi ở, thành phố công nghiệp, nhịp sống rất nhộn nhịp mỗi khi học sinh tan học, hoặc công nhân ra về.Lúc đó con đường chíng dẫn vào thành phố, dòng người xe cộ nườm nượp , ngược xuôi. Từ trên cao nhìn xuống họ như lũ kiến vỡ tổ bò loạn xạ, không còn làm tôi e ngại như trước nữa. Thời gian theo ngày tháng trôi qua, tôi thấy mình như hòa vào nhịp sống thành phố. Hơn nữa là tôi lại thấy mình đã lớn hơn trong suy nghĩ lẫn hành động. Mỗi buổi sáng thức dậy , không còn để mẹ đánh thức dậy mà tự biết xuống giường tự xếp mùng mền gọn gàng, và phụ mẹ bữa ăn sáng. Sau khi ăn sáng tôi tự biết rửa chén bát của mình. Ngày đó, khi chuẩn bị đến lớp, tôi thường xuyên quên dụng cụ học tập vì sau khi hoc xong tôi lên giường ngủ ngay. Còn bây giờ, mỗi ngày sau khi học xong tôi cẩn thận xem thời khóa biểu và soạn sách vở vào cặp. Đầu niên học năm nay, tôi chẳng còn quên hay bị ba mẹ nhắc nhở.Nhiều lần bạn bè trong lớp rủ tôi đi chơi.Tôi mạnh dạn từ chối.Vì tôi sợ bị mất bài hôm nay, sẽ dẫn đến không hiểu bài. Hơn nữa là, ba mẹ buồn, thầy cô trách mắng, tôi đã chiến thắng bản thân.Tôi dần nhận thấy mình có nhiều thay đổi từ biết sắp xếp giờ học, không vội vã,cẩn thận với mọi việc làm có trách nhiệm.Trong sinh hoạt hằng ngày ngại làm phiền ba mẹ, anh chị. Từng ngày trôi qua tôi biết quan tâm đến người thân. Tôi biết dạy em học; biết đọc báo cho ông bà nghe; và chia sẻ với mọi người mỗi khi họ có niềm vui và nỗi buồn.
Theo dòng thời gian tôi thấy mình khôn lớn hơn. Tin vào bản thân và gia đình, nghĩ về tương lai về nghề nghiệp vững chắc. Ước mong giúp ích cho gia đình và xã hội. Hơn hết là được cống hiến cho đất nước.
Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 4
Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn bóng mình trong gương rồi ngỡ ngàng với chính mình. Tôi đây ư? Đâu rồi cái hình ảnh con nhỏ thấp bé, nghịch ngợm, suốt ngày chạy lăn xăn khắp nhà… Trước mắt tôi giờ đây là một cô gái cao lớn, khoẻ mạnh, đầy tự tin và có phần chững chạc. Tôi đã lớn rồi sao?
Có lẽ, theo năm tháng, suy nghĩ của con ngưới cũng có phần thay đổi. Tôi không cón thích những nơi quá ồn ào, đông đúc; không còn thích những game điện tử mà tôi từng nghĩ sau này lớn sẽ dảnh hết thời gian để luyện tập; không còn thích những cuốn truyện tranh vớ vẩn hay sưu tầm đĩa của những bộ phim hoạt hình… Tôi thích những gì trầm lắng hơn, sâu sắc hơn. Tôi bắt đầu viết nhật kí, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn; tôi sẵn sàng vắt sạch nước mắt khi xem một bộ phim hoặc một cuốn sách cảm độnghay dành hàng giờ ngồi ngắm một cơn mưa buồn về chiều quen thuộc trên mảnh đất cao nguyên Đà Lạt. Chỉ vài năm trước thôi, tôi sẽ sẵn sàng làm bất cứ việc gì đơn giàn là vì tôi muốn mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Nhưng bây giờ, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều được tôi suy nghĩ, chọn lọc kỹ càng. Lẽ nào, tôi đạ lớn rồi sao?
Trước đây, tôi đã từng làm ba mẹ phải buồn, rất buồn và vô cùng thất vọng, lúc đó tôi không hề có ý thức về việc tôi làm tổn thương họ ra sao. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một đề văn " Nếu có một điều ước bạn sẽ ước gì?" tôi sẽ đặt bút mà viết không cần suy nghĩ, tôi ước có thể làm thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm ngốc nghếch tôi đã gây ra, tôi thực sự ý thức được việc tôi làm gây tổn thương những người yêu thương tôi đến nhường nào.
Có ai đó đã hỏi tôi:" Bạn nghĩ gì vế tương lai của mình?" nếu là trước đây, tôi sẽ sẵn sàng trả lơì: việc tương lai thì cứ để sau này hãy tính, suy nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu. Nhưng giờ đây, tôi biết, tất cả những gì tôi học được, làm được hôm nay có ảnh hưởng rất lớn, nó là nền móng vững chắc, là chiếc chìa khoá để tôi mở cánh cửa tương lai của chính tôi. Phài chăng, tôi đã lớn?
Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi.
Tôi thấy mình đã khôn lớn – Bài làm 5
Trong gia đình, tôi là người nhỏ nhất nên luôn được mọi người bên ngoại yêu chiều. Hầu như mồi lần về ngoại chơi, tôi không phải làm gì hết, chỉ ngồi đó chơi là được rồi. Trái lại với sự yêu chiều ờ bên ngoại, bên nhà nội hình như không mấy ai ưa tôi cả. Tôi không biết vì sao nhưng chắc là tại cái sự yêu chiều đã được nhằm vào em trai họ của tôi.
Cứ mồi lần có gì hay, tôi định chơi thì mấy cô lại không cho tôi chơi. Họ nói là tôi hậu đậu mất công chơi lại hư. Họ luôn nói tôi thụ động, hậu đậu, học không giỏi bằng em họ tôi. Dù hay bị la mắng, bị chê này nọ nhưng tôi không lấy điều đó làm cho tôi buồn, vì cha mẹ tôi luôn luôn ủng hộ tôi, yêu thương tôi. Tôi lấy điều đó làm động lực để tôi chứng minh cho mọi người thấy tôi không hậu đậu, thụ động, học kém.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cái tên gọi "con bé hậu đậu" giờ cùng không còn nữa. Thay vào đó là những lời khen. Tôi không còn là con bé hậu đậu hay bị chê cười nữa mà bây giờ tôi đã là một học sinh lớp tám rồi đấy!
Cha từng nói với tôi: "Con người có ước mơ và có nghị lực kiên trì biến ước mơ thành hiện thực thì mới là một con người thành công". Cũng chính sau khi nghe nói những lời ấy, tôi đã tự lập ra cho mình những mục tiêu cần phải hoàn thành trong tương lai. Tôi đem cho cha xem, cha cười và bảo tôi: "Giỏi lắm con yêu. Mục đích bây giờ đã có, con hãy cố gắng kiên trì thực hiện nhé! Những lời nói ấy cũng là động lực cho tôi tiếp tục cố gắng. Tôi còn nhớ tám năm trước, tôi chỉ là một con bé rụt rè, thụ động, hậu đậu và học không giỏi. Thế mà tám năm sau, tôi bây giờ đã trưởng thành hơn, tự tin hơn, mạnh mẽ hơn, có ý chí hơn. Tôi đã hoàn toàn lột xác bỏ lại cái vỏ bọc của con bé hậu đậu năm xưa. Cha mẹ luôn hỏi tôi những câu hỏi: "Lớn lên con định làm gì?". Câu trả lời của tôi luôn khác nhau theo năm tháng. Hồi học lớp một, tôi ước mơ được trở thành một nàng tiên trong truyện cổ tích. Lớp ba và lớp năm thì tôi lại ước mơ được làm nhà khoa học. Nhưng đến lớp tám, tôi chắc chắn ước mơ của mình chính là trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Lúc ấy, tôi cảm thấy tôi rất cần trả lời chính xác cho ước mơ, dự định của tôi trong tương lai. Tôi cảm thấy, mình đã lớn khôn.
Không chỉ lớn khôn về mặt thể xác mà tôi còn thấy mình lớn khôn về mặt suy nghĩ. Tôi không còn thích những nơi ồn ào, không còn hứng thú những trò chơi: điện tử mà tôi từng dành thời gian suốt ngày để chơi với chúng, tôi không còn thích xem những bộ phim hoạt hình, đọc những cuốn truyện vô bổ nữa mà bây giờ tôi thích những nơi yên tĩnh, trầm lắng hơn. Tôi bắt đầu thích việc viết nhật kí, đọc những quyển tiểu thuyết, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn. Tôi có thể dành thời gian hàng giờ chỉ để ngắm một vật hay một cơn mưa. Trước đây, tôi làm nhiều điều mà không nghĩ đến hậu quả nhưng bây giờ trước khi nói một lời nói, làm một việc gì đó, tôi đều suy nghĩ thật kĩ trước khi làm.
Trước đây tôi từng làm cha mẹ phải buồn, phải lo lắng và thất vọng. Tôi lúc đó không hề biết những việc mình làm sẽ ảnh hưởng hay tổn thương cha mẹ ra sao. Cứ thích cái gì là làm thôi. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một điều ước, tôi sẽ ước: thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm mình đã gây ra. Tôi đã thực sự ý thức được việc mình làm có thể gây tổn thương cho những người yêu thương tôi nhiều như thế nào. Phải chăng, tôi đã lớn?
Tôi cảm thấy mình đã khôn lớn về mọi mặt: Thể xác lẫn tâm hồn. Lớn khôn không chỉ trong suy nghĩ mà còn về từng lời nói, cử chỉ hay cả suy nghĩ về tương lai và cuộc sống của mình. Tôi cùng đã học được rất nhiều bài học, suy nghĩ thận trọng hơn và có ý chí cho tương lai sau này. Có lẽ tôi đã lớn thật rồi.