Thơ Về Tây Bắc – Chùm Thơ Hay Viết Về Vẻ Đẹp Của Núi Rừng Tây Bắc
Contents Nhắc tới Tây Bắc, có lẽ ta lại nghĩ ngay đến những cảnh núi non hùng vĩ, những thửa ruộng bậc thang, những ngàn mây lửng lơ cho say lòng bước chân du khách. Nhưng bên cạnh đó, Tây Bắc cũng là nơi của những điệu múa mê hoặc, những văn hóa, những mùa hoa, những cái ...
Contents
Nhắc tới Tây Bắc, có lẽ ta lại nghĩ ngay đến những cảnh núi non hùng vĩ, những thửa ruộng bậc thang, những ngàn mây lửng lơ cho say lòng bước chân du khách. Nhưng bên cạnh đó, Tây Bắc cũng là nơi của những điệu múa mê hoặc, những văn hóa, những mùa hoa, những cái đẹp của con người không kể xiết. Rất nhiều những nhà thơ, nhà văn, nhạc sĩ đã phải lòng với nơi này, cũng không ít những người trẻ đặt khát khao của mình trên những vách núi cheo leo, những cành hoa ban trắng ấy. Chà! Không biết Tây Bắc có gì mà người ta phải mê mẩn đến thế nhỉ? Và vùng địa đầu Tây Bắc đã đi vào những bài thơ như thế nào? Ngay sau đây, mời các bạn cùng xem qua chùm 10 bài thơ hay viết về Tây Bắc sưu tầm, những bài thơ ca ngợi vẻ đẹp núi rừng và Tây Bắc. Hy vọng rằng các bạn cũng sẽ thích những bài thơ hay về Tây Bắc này, chúc các bạn xem thơ vui vẻ!
» Và 5 áng thơ về vùng núi rừng Tây Bắc rất hay, đẹp và đầu tiên:
1, Quê Em Miền Tây Bắc
Thương quê em chốn đèo heo hút
Mái lá thưa không che nổi sao trời
Đêm thức giấc nai lạc bầy tác gọi
Nghe nao lòng như điệp khúc à ơi!
Thương em bé ngủ vùi trên lưng mẹ
Giữa trưa hè đổ lửa trên nương
Nơi dốc núi kìa dăm ba đứa trẻ
Mặt buồn xo đi chân đất đến trường
Thương quê em mùa về giăng nước lũ
Đường hóa sông thành phố trắng rừng
Những em bé vùng cao càng lam lũ
Mắt mẹ già những giọt lệ rưng rưng!
(Trần Đức Phổ)
2, Tây Bắc Hành
Anh sẽ đưa em về miền Tây Bắc
Nơi bạt ngàn rừng thẳm tiếp trời xanh
Nơi chim chóc chuyền cành kêu ríu rít
Hoa rừng thơm, bên suối mát ngọt lành.
Về Tây Bắc cùng em leo dốc núi
Chiều chợ Phiên màu thổ cẩm lượt là
Cô gái Dao miệng cười duyên bên suối
Đêm chợ tình sơn nữ đẹp như hoa.
Về Tây Bắc khi vừa tới
Ngắm hoa Ban nở trắng cả lưng đồi
Lửa bập bùng giữa rừng mở hội
Điệu múa Xòe ai uốn lượn, lả lơi…
Về Tây Bắc ngắm trăng vàng, núi biếc
Nhớ chuyện xưa Quốc Mẫu, Mẹ Âu Cơ
Dắt con trẻ lên non cao lập nghiệp
Biến hoang sơn thành phố thị bây giờ.
Về Tây Bắc nơi rừng thương, núi nhớ
Rượu cần say như tình thuở ban đầu
Tuy xa lắm nhưng không hề cách trở
Như tấm lòng đôi lứa đã yêu sâu!
Về Tây Bắc, về cùng anh, em nhé!
Sống đời thường với non, nước, trời, mây…
Như cái thuở Cha vừa quen với Mẹ
Men trầu cay hòa lấy vị nồng vôi!
Về Tây Bắc mình sống những ngày vui!
(Trần Đức Phổ)
3, Tây Bắc Gọi Tên
Núi xoè dáng núi sông lượn nhánh
Mây mỏng cánh ban gió dẫn đường
Nhớ em Tây Bắc thư từng cánh
Điệp trùng Tây Bắc, điệp trùng thương
Tây Bắc là lửa đêm xoè hội
Tây Bắc là cơm thơm bàn tay
Tây Bắc là rượu từng giọt mắt
Tây Bắc là xanh của ngàn mây
Núi cao rừng rộng bàn tay vẫy
Đỉnh dốc cũng đang đợi ai lên
Ngày ngược sông Đà anh đã khác
Tây Bắc xoè hoa thầm gọi tên
(Trương Thiếu Huyền)
4, Tây Bắc
Đường lên Tây Bắc ngất ngây
Người xe đi lẫn trong mây bồng bềnh
Yên Minh phong cảnh Yên Bình
Nếp cẩm Y Tý thắm tình
Phiêu du trên những cung đường,
Ngỡ như lạc chốn vô thường bồng lai
Sa Pa tiên cảnh sớm mai
Lung linh sương khói Lào Cai núi đồi
Cổng trời Quản Bạ bồi hồi
Đường lên tiên giới xa xôi mà gần
Nhớ đời cung phượt Xín Mần
Người xe tơi tả… phong trần tả tơi!
(Nguyễn Khắc Thiện)
5, Nhớ Tây Bắc
Sớm sương muối, tối sương mù,
Trưa hoe hoe nắng, chiều tù mù mây.
Heo may xao xác hàng cây,
Thu đi không để dấu giày thời gian.
Lam chiều tím nỗi miên man,
Gợi lòng ta cảnh đại ngàn sang đông.
Thảo nguyên Châu Mộc nhớ không?
Một thời lính trẻ tang bồng chưa xa.
Mỏ Mù, Tây Bắc, lau già…
Kỷ niệm xưa bỗng trắng nhoà sắc ban.
(Phạm Ngọc San)
» Và 5 áng rất hay viết về vùng núi rừng Tây Bắc còn lại nhiều cảm xúc:
6, Lên Miền Tây Bắc
Miền Tây Bắc mùa trăng soi sáng
Bóng chiều buông thấp thoáng dáng em
Chợ Tình người đẹp êm đềm
Hồn anh lạc lối mây mềm đong đưa…
Đêm buông xuống say sưa câu hát
Bản tình ca bát ngát núi rừng
Chim quyên đang hót bỗng ngưng
Màn hoa ban trắng rạng bừng vách nương
Ruộng từng bậc xanh trường màu mạ
Nõn lá non Thắng Cố sôi sôi
Khói lam nhè nhẹ lững trôi
Đĩa xôi nếp mới, lên ngôi rượu cần…
Hương men lá tần ngần môi đượm
Chiếc khăn Piêu quấn lượn tình thân
Đàn môi thủ thỉ níu chân
Chợ Phiên nhộn nhịp ngựa tần ngần đi
Váy thổ cẩm, màu ghi pha sắc…
Điểm tiết hồng tơ mắc nét duyên
Qua miền Tây Bắc cảnh tiên
Suối, rừng, thác, núi mắc triền Mường Mơ…
(Hồng Dương)
7, Mùa Xuân Tây Bắc
Ai về tây bắc cùng em
Ghé thăm phong cảnh núi xen mây ngàn
Làn sương trắng nhẹ tỏa lan
Đồi chè hút gió ngập tràn nắng xuân
Hoa mơ nở khắp núi rừng
Đắm say sơn nữ ngập ngừng bước chân
Cảnh xuân tha thiết nông nàn
Tình xuân ấm áp chứa chan gọi mời
Xuân về nhộn nhịp muôn nơi
Khắp rừng tây bắc tiếng cười rộn vang.
(Axeng)
8, Chiều Tây Bắc
Dốc, dốc khuất vào bóng núi
Quanh co con đường trong mây
Phía xa nhà sàn om khói
Chiều hoang ngọn gió heo may.
Lưng đồi rừng cây rụng lá
Nghiêng bậc thang nhớ ruộng xanh.
Sau mùa chim tìm gốc rạ
Đàn trâu nằm nhai nắng hanh.
Chợt nghe tròng trành câu hát
Gọi nhau rạo rực đêm xoè.
Lắng trong tiếng khèn dìu dặt
Người yêu ngày hội có nghe?
Sương lạnh giăng trùm bản nhỏ
Bàn chân xẻ tứa
Mẹ gùi vầng trăng về bản
Nụ cười bên bếp tỏa hương…
(Nguyễn Đình Xuân)
8.1, Nhớ Tây Bắc
Ta hẹn cùng em Tây Bắc nhớ
Nghe như tiếng ngựa ở bên mình
Sớm sương mờ ảo như hơi rượu
Ngang núi bóng nắng nghiêng…
(Nguyễn Đình Xuân)
9, Đường Lên Tây Bắc
Quanh co hết dốc lại đèo
Lưng đồi đào nở gió reo hát mừng
Dăm cô gái Thái trên lưng
Cõng mây gió, cả núi rừng cỏ cây
Nụ cười duyên, má hây hây
Gió vờn chân tóc, mây quây quanh mình
Nhìn lên đỉnh núi Tà Phình
Những cây cột điện bạn tình với cây
Bên kia vách đứng đội mây
Bên này vực thẳm phủ đầy mù sương
Tiếng reo róc rách bên đường
Tiếng con suối nhỏ như đương hát chào
Đường lên Tây Bắc vui sao
(Phạm Đình Nhân)
9.1, Mùa Xuân Tây Bắc
Xuân về Ban nở trắng rừng
Đào phai khoe sắc – chúc mừng tình ta
Em về trong ấy bản xa
Anh xin tặng cả mùa hoa Ban rừng
(Khổng Minh Dụ)
10,
Tây Bắc ư? Có riêng gì Tây Bắc
Khi lòng ta đã hoá những con tàu
Khi Tổ quốc bốn bề lên tiếng hát
Tâm hồn ta là Tây Bắc, chứ còn đâu
Con tàu này lên Tây Bắc, anh đi chăng?
Bạn bè đi xa, anh giữ trời Hà Nội
Anh có nghe gió ngàn đang rú gọi
Ngoài cửa ô? Tàu đói những vành trăng
Đất nước mênh mông, đời anh nhỏ hẹp
Tàu gọi anh đi, sao chửa ra đi?
Chẳng có thơ đâu giữa lòng đóng khép
Tâm hồn anh chờ gặp anh trên kia
Trên Tây Bắc! Ôi mười năm Tây Bắc
Xứ thiêng liêng rừng núi đã anh hùng
Nơi máu rỏ tâm hồn ta thấm đất
Nay rạt rào đã chín trái đầu xuân
Ơi kháng chiến! Mười năm qua như ngọn lửa
Nghìn năm sau, còn đủ sức soi đường
Con đã đi nhưng con cần vượt nữa
Cho con về gặp lại mẹ yêu thương
Con gặp lại nhân dân như nai về suối cũ
Cỏ đón giêng hai, chim én gặp mùa
Như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa
Chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa
Con nhớ anh con, người anh du kích
Chiếc áo nâu anh mặc đêm công đồn
Chiếc áo nâu suốt một đời vá rách
Đêm cuối cùng anh cởi lại cho con
Con nhớ em con, thằng em liên lạc
Rừng thưa em băng, rừng rậm em chờ
Sáng bản Na, chiều em qua bản Bắc
Mười năm tròn! Chưa mất một phong thư
Con nhớ mế! Lửa hồng soi tóc bạc
Năm con đau, mế thức một mùa dài
Con với mế không phải hòn máu cắt
Nhưng trọn đời con nhớ mãi ơn nuôi
Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ
Nơi nào qua, lòng lại chẳng yêu thương?
Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn!
Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét
Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng
Như xuân đến chim rừng lông trở biếc
Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương
Anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch
Vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng
Đất Tây Bắc tháng ngày không có lịch
Bữa xôi đầu còn toả nhớ mùi hương
Đất nước gọi ta hay lòng ta gọi?
Tình em đang mong, tình mẹ đang chờ
Tàu hãy vỗ giùm ta đôi cánh vội
Mắt ta thèm mái ngói đỏ trăm ga
Mắt ta nhớ mặt người, tai ta nhớ tiếng
Mùa nhân dân giăng lúa chín rì rào
Rẽ người mà đi, vịn tay mà đến
Mặt đất nồng nhựa nóng của cần lao
Nhựa nóng mười năm nhân dân máu đổ
Tây Bắc ơi, ngươi là mẹ của hồn thơ
Mười năm chiến tranh, vàng ta đau trong lửa
Nay trở về, ta lấy lại vàng ta
Lấy cả những cơn mơ! Ai bảo con tàu không mộng tưởng?
Mỗi đêm khuya không uống một vầng trăng
Lòng ta cũng như tàu, ta cũng uống
Mặt hồng em trong suối lớn mùa xuân
(Chế Lan Viên)
11,
Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây, súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi
Anh bạn dãi dầu không bước nữa
Gục lên súng mũ bỏ quên đời!
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người
Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi
Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ
Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa
Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm
Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
Áo bào thay chiếu, anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành
Tây Tiến người đi không hẹn ước
Đường lên thăm thẳm một chia phôi
Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.
()
Và vừa rồi là những bài thơ hay, đẹp và cảm xúc nhất viết về vùng núi rừng Tây Bắc mà tôi đã gửi đến các bạn. Hy vọng rằng các bạn cũng sẽ thích và yêu mến những áng thơ hay về Tây Bắc vừa rồi. Tây Bắc không ngoa là một chốn bồng lai tiên cảnh, và sẽ thật tiếc nếu không được đặt chân đến đó một lần trong cuộc đời phải không? Hãy cố gắng để được lên Tây Bắc và trải nghiệm, du ngoạn, thưởng thức cảnh đẹp ở đây ít nhất một lần cùng với những người mà bạn yêu thương nhé!
Hằng ngày, vẫn có những áng thơ tình hay, thơ tình buồn cùng những bản tình thơ lãng mạn được sáng tác, sưu tầm & đăng tải trên các chuyên mục thơ của blog OCuaSo.Com. Hãy thường xuyên ghé thăm để cập nhật nhanh những bài thơ hay và mới nhất, chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ!
Xem thêm hoặc và