21/02/2018, 08:33

[Tâm sự] Ánh sáng huyền diệu (gửi mẹ nhân ngày 20/10)

Ánh sáng huyền diệu (Gửi mẹ nhân ngày 20/10) Có một thứ ánh sáng vẫn luôn chờ tôi, chờ đợi âm thầm trong bóng tối. Có một niềm tin vẫn luôn sáng tỏ, soi rọi từng bước chân đi. Và có một tình yêu, êm đềm, tha thiết nơi mái ...

Ánh sáng huyền diệu

(Gửi mẹ nhân ngày 20/10)

Có một thứ ánh sáng vẫn luôn chờ tôi, chờ đợi âm thầm trong bóng tối.
Có một niềm tin vẫn luôn sáng tỏ, soi rọi từng bước chân đi.
Và có một tình yêu, êm đềm, tha thiết nơi mái nhà hạnh phúc…

Tôi lại ngồi viết nên những dòng tâm sự của lòng mình về mẹ – ánh hào quang của cuộc đời tôi. Những kí ức xưa cũ chợt ùa về, nhiều dịu dàng thắm thiết cũng lắm cay đắng tủi hờn. Tất cả nỗi đau của mẹ như đang xâm chiếm lấy tôi, phủ quanh đầu óc tôi một mảng sương mù dày đặc. Nhưng tôi vẫn nhìn thấy, nhìn thấy một tia sáng le lói sau màn sương trắng đục kia…

Cho con gửi một lời yêu thương đến mẹ sau 16 năm được mẹ chăm sóc, nâng niu và vỗ về.

Mẹ ạ, con yêu mẹ nhiều lắm, cũng thương mẹ rất nhiều. Nhưng những lời này hình như con chưa bao giờ mở miệng mà nói cho mẹ nghe, mẹ nhỉ? Con là một đứa trẻ nhát gan! Phải! Mới đêm qua thôi, con giật mình nhận ra điều đó. Nếu là một kẻ can đảm, hẳn là mẹ đã nghe câu nói yêu thương của con rất nhiều lần – từ tận đáy lòng. Nếu là một kẻ can đảm, hẳn là mẹ đã nghe con tâm sự rất nhiều về ước muốn của con, về lí tưởng của con. Và nếu là một kẻ can đảm, con sẽ không ngồi đây viết những dòng này, con có thể trực tiếp nói với mẹ.

me

Năm tháng trôi đi và con chợt nhận ra dáng hình mẹ đã khác xưa quá nhiều. Làn da mẹ cháy nắng, đôi chân gầy đi và trong ánh mắt nâu buồn vẫn còn ẩn chứa nhiều cay đắng. Một ngày kia, khi mẹ nằm trên giường bệnh, con lại nhận ra rằng mình đã bỏ mặc mẹ trong những cơn gió đông buốt giá trên cánh đồng, không pha cho mẹ lấy một ly nước chanh mỗi ngày hè oi bức, lại chưa từng nói với mẹ một câu chúc nhân ngày mồng 8 tháng 3 hay tặng cho mẹ một đoá hoa hồng…

Mẹ ơi! Đã có khi nào mẹ có cảm giác thất vọng khi nhìn người khác tặng hoa cho mẹ của mình, hay trông thấy người chồng tặng cho vợ của họ một món quà chưa? Có lẽ đã từng, có thể là khao khát. Con biết, con hiểu, nhưng con lại chưa từng làm.

16 năm trôi đi và cuộc hành trình tìm kiếm chính bản thân con đến giờ mới chính thức bắt đầu. Những năm qua – những tháng này đẹp đẽ ấy có lẽ sẽ chỉ còn là quá khứ, vì con cần đối mặt với những thử thách mà xã hội ngoài kia mang đến cho con. Con sẽ chẳng thể nằm trong vòng tay mẹ, ngậm dòng sữa trắng trong ngọt ngào của tình thương. Con sẽ không thể đêm đêm khóc nức nở, kể với mẹ rằng con thích chơi đồ hàng nhưng bị bạn Minh phá đám hay ghét bạn Vân chỉ vì bạn học giỏi hơn con. Nó rất gần, hiển hiện trong trí óc con, nhưng lại chỉ còn là kí ức, những kí ức xưa cũ theo dòng chảy thời gian trôi về miền đất của dĩ vãng.

Tháng ngày trôi đi để lại cho con bao nhiêu nuối tiếc. Con tiếc rằng mình đã không trân trọng quãng thời gian tuổi thơ với sắc hồng yêu thương mà cha mẹ mang đến cho con, không biết nghe lời mẹ và luôn đem theo ý nghĩ điên rồ, rằng mẹ ghét bỏ con. Có lẽ người ta nói đúng, trẻ con chính là như vậy, chúng cho rằng sự mắng chửi của mẹ là sự thù ghét của mụ dì ghẻ trong câu chuyện cổ tích. Chúng không bao giờ nhận thấy rằng, mẹ làm tất cả chỉ vì con. Và đến giờ con mới nhận ra, những ngày tháng ấy vô cùng đẹp, đáng để con ghi nhớ suốt đời. Nó êm đềm, tha thiết biết bao nhiêu, mẹ nhỉ?

Những gì ở quanh ta, vô cùng bé nhỏ, bình dị hay làm người ta lãng quên đi, khi chợt xoay người nhìn lại mới nhận ra ta đã bỏ lỡ mất bao nhiêu thứ quý giá đáng trân trọng…

Trong vòng tay của mẹ, con lớn dần lên, dần biết nhận thức. Những lần bố mẹ cãi vã chỉ vì điều hết sức nhỏ nhặt, con khóc rất nhiều. Những lời nói của những người anh chị cùng cha khác mẹ, con âm thầm khóc. Con chưa từng nói với mẹ rằng con suy nghĩ gì, con muốn gì hay con ghét gì ở tất cả mọi người, không loại trừ mẹ, mẹ ạ! Tất cả bắt đầu từ những ngày con 13 tuổi. Khi ấy con thường xuyên nghe bố và mẹ cãi nhau, nghe tiếng khóc thút thít của chị con trong đêm đông lạnh buốt. Con không biết con có thể làm gì hơn nữa, con cũng lặng lẽ rơi lệ trong bóng đêm vô tận. Và con biết rằng, biết rằng mẹ khao khát có một đứa con trai. Chỉ khi như thế, lòng mẹ mới dịu bớt nỗi buồn mà bố vô tình gây nên. Nhưng con không phải một đứa con trai! Và người ta luôn nghĩ, con gái chính là một khoản nợ, có cho đi mà không bao giờ nhận lại.

Con nghĩ mẹ sẽ lạnh nhạt với con khi con là một đứa con gái, nhưng không. Mẹ chưa bao giờ xa lánh con, mẹ luôn dùng tất cả tình yêu thương của mình để chăm lo cho con, dạy dỗ con nên người. Và con đã tin, tin rằng tình mẹ là vĩ đại nhất, nó bất diệt, trường tồn.

Con còn nhớ một đêm mẹ thao thức, mẹ kể cho con nghe tất cả những gì sâu kín nhất trong lòng mẹ.

Một người phụ nữ không thánh thiện như bà tiên trong những câu chuyện con được nghe, một người phụ nữ ôm đầy những cay đắng cùng uất hận, nhưng vẫn giàu tình thương. 36 tuổi mới bước chân vào nhà chồng, làm vợ lẽ, những nỗi niềm của mẹ giây phút ấy con mới hiểu được phần nào. Thì ra mẹ hối hận khi lấy bố, mẹ phải gắng bỏ ngoài tai những lời châm chọc của những người anh, người chị kia, mẹ luôn cắn răng chịu đựng tất cả, mẹ chỉ vì hai chị em con mà ở lại nơi mái nhà này.

Hôm đó là hôm bà con mất!

Con không biết tất cả những lời mẹ kể có phải chỉ là những lời bực tức nhất thời hay không, nhưng con thấu được lòng mẹ, càng thương mẹ nhiều hơn. Nhưng những lời yêu thương con vẫn chưa bao giờ nói cho mẹ nghe, mẹ ạ. Không biết từ khi nào, con đã trở thành một cô bé thích cất giấu tâm sự vào sâu trong tâm khảm, không thổ lộ với bất kì ai…

Trong những năm qua, con đã va vấp rất nhiều. Đó là một bài kiểm tra bị điểm kém, đôi lời phê bình của thầy cô, hay đó là một kì thi học sinh giỏi mà con kì vọng nhưng kết quả chẳng ra gì,… Mẹ không an ủi con nhiều lời, không ân cần vỗ về con như lúc thơ bé nữa, mẹ hành động để chứng minh. Mẹ chứng minh cho con thấy, rằng tận cùng bóng tối chính là ánh sáng. Và con sẽ đứng lên, tiếp tục đặt niềm tin vào thứ ánh sáng huyền diệu ấy.

Cuộc sống gia đình đến giờ vẫn thường xảy ra cãi vã, con vẫn còn là một đứa trẻ nhát gan. Nhưng mẹ ạ, nhờ mẹ mà con đã tin rằng: Con có thể bước tiếp trên con đường đầy chông gai bằng chính đôi chân của mình, trở thành một người mạnh mẽ hơn.

Rồi sau này con sẽ phải tự lập, sẽ có gia đình riêng, có con cái mà ngày ngày con phải lo lắng. Và chắc chỉ khi đó, con mới hiểu hết những nỗi lòng của một người mẹ.

16 tuổi, bây giờ, đối mặt với cuộc sống, con thấy bản thân đã tự tin hơn, nhờ có mẹ.

Và thêm một lần nữa, gửi đến mẹ một câu: Con yêu mẹ!

(Mộc Tử Lãng)

0