Phân tích chứng minh tính dân tộc trong thơ Tố Hữu ngữ văn 12
Phan tich tinh dan toc trong tho To Huu – Đề bài: Thơ Tố Hữu rất giàu tính dân tộc. Anh chị có suy nghĩ gì về ý kiến trên. Tố Hữu (1920 – 2002) được tôn vinh là ngọn cờ đầu của thơ ca cách mạng Việt Nam. Ông đã đưa vào thơ một phong cách mới của tâm hồn gắn bó, hòa hợp sâu xa với nhân ...
Phan tich tinh dan toc trong tho To Huu – Đề bài: Thơ Tố Hữu rất giàu tính dân tộc. Anh chị có suy nghĩ gì về ý kiến trên. Tố Hữu (1920 – 2002) được tôn vinh là ngọn cờ đầu của thơ ca cách mạng Việt Nam. Ông đã đưa vào thơ một phong cách mới của tâm hồn gắn bó, hòa hợp sâu xa với nhân dân, đất nước trong suốt chặng đường lịch sử dài hơn nửa thế kỉ. Làm nên phong cách ấy trước hết là lẽ sống đúng đắn, là tình cảm dạt dào cùng với bao nỗi niềm ...
– Đề bài: Thơ Tố Hữu rất giàu tính dân tộc. Anh chị có suy nghĩ gì về ý kiến trên.
Tố Hữu (1920 – 2002) được tôn vinh là ngọn cờ đầu của thơ ca cách mạng Việt Nam. Ông đã đưa vào thơ một phong cách mới của tâm hồn gắn bó, hòa hợp sâu xa với nhân dân, đất nước trong suốt chặng đường lịch sử dài hơn nửa thế kỉ. Làm nên phong cách ấy trước hết là lẽ sống đúng đắn, là tình cảm dạt dào cùng với bao nỗi niềm riêng chung của con người thi sĩ – chiến sĩ trong cuộc đời đấu tranh cách mạng. Có ý kiến cho rằng: Thơ Tố Hữu rất giàu tính dân tộc.
Đó là một nhận xét chính xác và tinh tế. Thơ Tố Hữu có sức lay động quần chúng rất lớn trước hết vì thơ ông dễ hiểu, dễ nhớ và dễ thuộc. Đó là những đặc tính của thơ ca truyền thống. Nhà phê bình nghiên cứu văn học Hà Minh Đức viết: “Đã trên nửa thế kỉ qua, thơ Tố Hữu vẫn là tiếng nói tâm tình gần gũi với bạn đọc. Từ ấy, Việt Bắc, Gió lộng, Ra trận, Máu và hoa, Một tiếng đòn, mỗi tập thơ đều ghi lại chân thành tấm lòng của tác giả và hình bóng của cuộc đời. Đó là tấm lòng gắn bó với dân tộc của nhà thơ cách mạng và những sự kiện lớn diễn ra trên đất nước đều được in khá đậm nét trong thờ Tố Hữu”.
Tính dân tộc trong thơ Tố Hữu thể hiện hài hòa ở nội dung tư tưởng và hình thức nghệ thuật, ở tâm hồn và cách thể hiện cảm xúc. Xuất thân từ một gia đình có học ở Huế – một vùng đất sơn thủy hữu tình giàu truyền thống văn chương và truyền thống cách mạng, Tố Hữu giác ngộ cách mạng rất sớm, vừa hoạt động chính trị vừa sáng tác thơ ca. Con người chiến sĩ và con người thi sĩ hòa làm một, tạo nên hồn thơ vừa sôi nổi, nồng nàn, vừa thiết tha, sâu lắng. Trong hàng ngũ các nhà thơ cách mạng, Tố Hữu lúc nào cũng là người đi đầu. Các vấn đề trọng đại của lịch sử dân tộc luôn được tác giả phản ánh trong thơ ca với tinh thần trách nhiệm của một chiến sĩ và trái tim nhạy cảm của một thi sĩ. Nội dung nổi bật trong thơ Tố Hữu là tình yêu quê hương, đất nước, yêu con người Việt Nam.
Chất dân tộc hình thành rất sớm trong con người Tố Hữu. Cội nguồn của nó là tình yêu quê hương, xứ sở tha thiết
Nhớ tự ngày xưa, tuổi chín mười
Mây núi hiu hiu, chiều lặng lặng
Mưa nguồn gió biển, nắng xa khơi…
(Huế – Quê mẹ)
Lúa chiêm đương chín, trái cày ngọt dần
Vườn râm dậy tiếng ve ngân
Bắp rây vàng hạt đầy sân nắng đào
Trời xanh càng rộng càng cao
Đôi con diều sáo lộn nhào từng không…
(Khi cọn tu hú)
Xa quê, hình ảnh dòng sông Hương luôn quấn quýt trong trái tim thi sĩ:
Hương Giang ơi, dòng sông êm
Qua tim ta, vẫn ngày đêm tự tình.
(Bài ca quê hương)
Mặt trời chân lí chói qua tim
Hồn tôi là một vườn hoa lá
Rất đậm hương và rộn tiếng chim…
(Từ ấy)
(Mồ côi)
Đời em ôm chiếc thuyền nan xuôi dòng
Thuyền em rách nát
Mà em chưa chồng.
(Tiếng hát sông Hương)
Đó là ông lão sống cô đơn, mỏi mòn trong nghèo khổ:
Lão ngồi bên cửa sổ
Trong nắng nhạt chiều thu
Còng lưng đan chiếc rổ
Mai bán lấy vài xu.
(Chiều)
Đó là người vú em vì cơ cực mà phải dứt tinh mẫu tử:
Nàng gửi con về nương xóm cũ
Nghẹn ngào trở lại đẩy xe nôi
Rồi từ hôm ấy, ôm con chủ
Trong cánh tay êm, luống ngậm ngùi.
(Vú em)
Để tình trang trải với trăm nơi
Để hồn tôi với bao hồn khổ
Gần gũi nhau thêm mạnh khối đời
Tôi đã là con của vạn nhà
Là em của vạn kiếp phôi pha
Là anh của vạn đầu em nhỏ
Không áo cơm, cù bất cù bơ…
Không đêm nào vui bằng đêm nay
Đêm lịch sử, Điện Biên sáng rực
Trên đất nước, như huân chương trên ngực
Dân tộc ta, dân tộc anh hùng!
(Hoan hô chiến sĩ Điện Biên)
Rắn như thép, vững như đồng
Đội ngũ ta trùng trùng điệp điệp
Cao như núi, dài như sông
Chí ta lớn như biển Đông trước mặt!
(Ta đi tới)
Mùa xuân ấm áp
Nghe hơi thở của đồng quê mập mạp
Bãi phù sa xanh mượt ngô non
Những đàn trâu Việt Bắc béo tròn
Đủng đỉnh về xuôi quê hương mới lạ
Rực rõ những làng vàng tươi mái rạ
Gạch mới nung, đá trắng chất bên đường
Khói lò bay quanh những phố phường
Sắt sáng chói những bể dầu xưởng máy
Và trường học đã mọc lên từng dãy…
(Trên miên Bắc mùa xuân)
Trời đang rét ngọt, sáng nhiều sương
Ong kêu ong dậy đường hoa vải
Rực lúa chiêm trăng, bướm bướm vàng.
Như nghìn năm đẹp nét xuân xưa
Bỗng tỏa gương trong, sạch bụi mờ
Xuân mới, đơn sơ, đằm thắm vậy
Căng đầy sức dậy, dáng non tơ…
(Xuân sớm)
Mà lòng phơi phới dậy tương lai !
(Theo chân Bác)
31 triệu nhân dân
Tất cả hành quân
Tất cả thành chiến sĩ
Hiện đại, thô sơ
Của ngày xưa và của bây giờ
Với cách mạng đều là vũ khí
Tên lửa, tên tre
Lưỡi lê, lưỡi mác
Và thuyền và xe
Chân đi, vai vác
Qua núi qua khe
Mạnh hơn thác, trùng trùng vô tận…
Ở đâu ? Mỗi ngọn núi dòng sông
Cũng hiển hách chiến công
Lừng danh dũng sĩ.
Ở đâu ? Mỗi mũi chông, một ngọn tầm vông
Cũng hiên ngang như trường thành chiến lũy.
Và ở đâu? Trên trái đất này
Người vẫn ngọt ngào qua muôn nỗi đắng cay
Sống chết từng giây, mưa bom bão đạn
Lòng nóng bỏng căm thù vẫn mát tươi tình bạn.
(Chào xuân 67)
Hãy gầm lên như sấm sét đùng đùng
Tất cả pháo
Và xông lên, dũng sĩ!
Như khí phách Trần, Lê.
Như oai vũ Quang Trung
Khắp thành thị nông thôn
Đánh tan đầu Mỹ, ngụy
Vì Độc lập, Tự do, núi sông hùng vĩ
Vì thiêng liêng giá trị Con Người
Vì muôn đời hoa lá xanh tươi
Ta quyết thắng.
Giành mùa xuân đẹp nhất!
(Bàì ca xuân 68)
Ta đã đi.
Và ta đã đến
Thật đây rồi, hạnh phúc cầm tay
Độc lập, Tự do, từ nay vĩnh viễn…
Tôi lại nhìn, như đôi mắt trẻ thơ
Tổ quốc tôi.
Chưa đẹp thế bao giờ
Xanh núi, xanh sông, xanh đồng, xanh biển
Xanh trời, xanh của những ước mơ…
Tôi bay giữa màu xanh giải phóng
Tầng thấp, tầng cao, chiều dài, chiều rộng
Ôi Việt Nam ! Yêu suốt một đời
Nay mới được ôm Người trọn vẹn, Người ơi
(Vui thế, hôm nay…)
Mười lăm năm ấy thiết tha mặn nồng
Mình về mình có nhớ không
Nhìn cây nhớ núi, nhìn sông nhớ nguồn ?
Tiếng ai tha thiết bên cồn
Bâng khuâng trong dạ, bồn chôn bước đi
Áo chàm đưa buổi phân ly
Cầm tay nhau biết nói gì hôm nay…
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang.
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung.
Bâng khuâng nhớ Cụ thương thân nàng Kiều…
Hỡi lòng tê tái thương yêu
Giữa dòng trong đục, cánh bèo lênh đênh
Ngồn ngang bên nghĩa bên tình
Trời đêm đâu biết gửi mình nơi nao ?
Ngẩn ngơ trông ngọn cờ đào
Đành như thân gái sóng xao Tiền Đường!
…Tiếng thơ ai động đất trời
Nghe như non nước vọng lời nghìn thu
Nghìn năm sau nhớ Nguyễn Du
Tiếng thương như tiếng mẹ ru những ngày.
Hởi Người xưa của ta nay
Khúc vui xin lại so dây cùng người!
Sông Lam nước chảy bên đồi
Bỗng nghe trống giục ba hồi gọi quân…