23/02/2018, 15:28

Những Bài Thơ Tình Viết Về “Phố Cũ” Và Kỷ Niệm Ngày Xưa Hay

Contents về nghĩa là chín đấy, người có biết chăng? Sao người không thôi một lần hoang hoải trong sắc thắm để về trải lòng mà hò hẹn với yêu thương? Về với tháng ba có những màn , có những giận hờn, có những ghen tuông của thời vụng dại. Sao người không một lần trở lại ...

Contents

về nghĩa là chín đấy, người có biết chăng? Sao người không thôi một lần hoang hoải trong sắc thắm để về trải lòng mà hò hẹn với yêu thương? Về với tháng ba có những màn , có những giận hờn, có những ghen tuông của thời vụng dại. Sao người không một lần trở lại phiến đá rong rêu ngày nào ngồi nghe lao xao hát? Về với bầu trời xanh thế; dòng sông xanh thế; về với những con dịu mềm đến thế?  Về với ký ức vẹn nguyên, về với một thời khờ khạo… Cho trôi đi đớn đau, cho thôi xanh xao những tháng những ngày… Cho tim đầy, cho tháng ba đừng day dứt nữa!? ()

Gửi đến các bạn những bài hay viết về hình ảnh của những con phố cũ. Những con phố, đó thật sự là hình ảnh đẹp, và đó cũng là nơi mà những người yêu nhau họ xây nên những hình ảnh đẹp và cho riêng mình. Những cái nắm tay, những chiều đi dạo hay đơn giản là những buổi ngắm bình lặng. Thế rồi một ngày mọi thứ hóa thành đã cũ, cả người, cả phố, và tâm trạng người ta thăm lại những thứ thân quen bao giờ cũng vậy…

» Và đầu tiên, 5 áng thơ tình lãng mạn buồn và đầy cảm xúc viết về hình ảnh phố cũ:

1, 

Thấm thoắt mùa xuân đã tới nhà
Gió đùa, chim hót, bóng chiều sa
Lối vắng dáng hiền nghiêng trong mắt
Đông tàn rũ rượi tiễn người qua

Đời ta từ ấy đã qua trang
Bến cũ hoàng hôn nhạt nắng vàng
Đò đã sang ngang, ta buồn quá!
Bước giữa mùa xuân lệ tuôn tràn

Em ơi có về qua phố cũ?
Hàng cây xơ xác vẫn đứng chờ
Em có về không nơi chốn cũ?
Vẫn còn dang dở nửa vần thơ

Rồi mai em cùng bên người ấy
Rộn ràng hai đứa lối xuân xưa
Nơi cuối chân trời anh vẫn đợi
Ngắm nhìn làn tóc gió đong đưa

tàn dần dưới màn sương
Dáng ai lẩn khuất ngã ba đường
Trông ngóng người xưa còn hờ hững
Thẫn thờ lẻ bước nỗi buồn vương

Thôi rồi xuân đến nhớ người xưa
Thu về nắng đổ hạ ướt mưa
Đông đến, kìa em, này, lạnh lắm!
Bao nhiêu xuân nữa để cho vừa?…
(Huỳnh Minh Nhật)

2,

Anh lạc loài xuân đến giữa trời mây
Trông cánh én tàn đông như vội vã
Phố yêu thương bỗng bây chừ xa lạ
Vắng một người xuân cũng hóa tàn thu?

Xuân đến rồi em còn lạc nơi mô?
Anh vẫn đợi một hồi âm không thấy
Ngóng rồi chờ mỗi sớm mai thức dậy
Ánh mắt nụ cười bờ tóc ngang vai

Em đi rồi xuân đến cũng phôi phai
Mơ gì đâu tình dãi dầu cay đắng
Sợ chiều sang hoàng hôn buồn lẳng lặng
Hiển hiện bóng người sợ đó là em

Chiều dần buông rơi nhung nhớ nhiều thêm
Lá , thu rồi, thu, thu mãi
Xuân nơi đâu có khi nào xuân lại?
Khi em xa, xa mãi, mãi xa hoài…
(Huỳnh Minh Nhật)

3, 

Ta ghé ngang một chiều phố cũ
Hoàng hôn buồn vàng võ chân rêu
Tiếng gió gọi mơ hồ xào xạc
Dư hương xưa chợt vướng ngang chiều

Phố thân quen bây chừ xa lạ
Ta loay hoay đợi phố lên đèn
Rằng hôm nay mưa không tầm tã
Hay bên đời thiếu dấu chân quen?

Này yêu dấu buổi đầu tím nhớ
Thành phố sầu lạc lõng sương thu
Và tâm hồn ướt mềm sỏi đá
Đã tan tành khúc nhạc tình ru

Phố buồn lắm buồn không kể xiết
Bóng dòng người giết bóng đời ta
Ta thương nhớ ai về ai biết
Phố ồn ào cùng gió phôi pha

Tìm đâu đây một thời yêu dấu
Trót chia lìa tan cõi hư không
Tìm đâu đây một thời để nhớ
Đã bao ngày mỏi mắt chờ trông

Mỗi lần về ghé ngang phố cũ
Lối em về phong kín mưa giăng?
Hay cuối đường có ai đứng đợi
Em đi về (Huỳnh Minh Nhật)

4, 

Phố cũ chiều nay chẳng còn em
Bâng khuâng lá úa rớt bên thềm
Chiều xế thu tàn trên mấy nẻo
Lặng lờ đông đến nhớ thương thêm…

Anh hỏi em nơi đâu
Hỏi gầy suốt canh thâu
Trời khuya mưa gió anh cũng hỏi
Nhưng chỉ lặng thinh cái lắc đầu

Chắc em quên rồi có phải không?
Những ngày mưa ướt cả bão dông
Giờ anh lẻ bóng đợi sáng
Cô phòng khói thuốc mãi chờ trông

Phố cũ lạc loài bước chân anh
Thẫn thờ quán cũ ngó vắng tanh
Nửa hồn quanh quẩn miền dĩ vãng
Một nửa lạc đâu chốn đô thành…
(Huỳnh Minh Nhật)

5, 

Trời xuân đến hoa vàng rơi góc phố
Bước chân ai lặng lẽ bước bơ vơ
Con đường xưa buông ký ức thẫn thờ
Khói thuốc trắng lặng lờ rơi theo gót

Trót yêu rồi đành lòng sao em hỡi
Sao xóa mờ để xuân khóc chiều nay
Men rượu cay hay tình đã hoài say
Mà hoàng hôn cất tiếng tình tan tác

Em lâu rồi có về qua phố cũ?
Xuân bây chừ chẳng còn đẹp như xưa
Đâu bàn tay và đâu những ngày mưa
Em lâu rồi có về qua chốn cũ?
(Huỳnh Minh Nhật)

» Tiếp theo, 5 bài thơ lạc lõng và cô đơn viết về kỷ niệm phố xưa còn lại:

6, 

Chiều buồn hiu hắt mây lang thang
Khói thuốc bềnh bồng rớt phố hoang
Sau bao xót xa là nhung nhớ
Ta hận một người đã sang ngang

Người lạc về đâu? Em tôi ơi
Hoàng hôn phớt nắng lạnh một trời
Gió vít cành xuân trên đọt lá
Chiều tàn ngả bóng giữa trùng khơi

Tình ngút trùng xa, ngút ngàn xa
Cứ đợi rồi chờ, ta với ta
Ánh mắt ai đưa tới
Ta lại với ta, dại rồi khờ

Hàng cây thờ thẫn đêm dần xuống
Thẫn thờ phố nhỏ nguyệt gầy buông
Thênh thang thương nhớ như òa khóc
Trăng treo đầu ngõ tự bao giờ…
(Huỳnh Minh Nhật)

7, 

Đêm nghe u uẩn lời gió khóc
Trong veo như tiếng cuộc tình đầu
Khói thuốc giăng mờ khuya cô tịch
Mơ hồ chân bước chẳng về đâu

Em biết gì không người yêu dấu
Phố cũ giờ đây đã khác nhiều
Người đi bỏ lại khung trời chết
Phố cũ bây giờ mãi hoang liêu

Gió ru hoài niệm nhẹ miên man
Biết phải làm sao lúc nắng tàn
Hay đợi gió đêm mang hương tóc
Tự cõi thơ nào khuất quan san

Hỡi ơi gió hỡi tình chứa chan
Sao trả về đây tiếng thở than
Dẫu là nụ cười trong tiếng nấc
Xin chớ vỡ tan một cung đàn!
(Huỳnh Minh Nhật)

8, 

cũ còn vương đầy vai áo
Bước ta về phong dấu tích hoang sơ
Khép lại hết bao buồn vui nước mắt
Ta ngày xưa nào có biết đợi chờ!

Xé màn trời, trời hỡi hãy đổ mưa
Nắng chiều rơi bao nhiêu nữa cho vừa
Gom mây đến và kéo lòng gió lộng
Ta sẽ nhìn chân phố đổ rêu phong

Người quay đầu, cúi mặt, kệ người đi
Ta nơi đây đâu có nghĩ ngợi gì
Hà cớ sao mỗi đợt mùa trở dậy
Lại ngẩn người nuối tiếc nụ hồng say

Mùa đã về, mùa cũ tàn trước cửa
Sao ta buồn, chân mỏi bước liêu xiêu?
Đêm yên giấc gác đầu êm gối lụa
Sao giật mình, nhung nhớ đã từng yêu…
(Huỳnh Minh Nhật)

9,

Cơn gió khẽ ru hồn đông tê buốt
Khói thuốc buông rét lạnh một nụ đài
về lạc lõng giữa hoang khai
Ta nghe tiếng: Đông ơi! Mùa gió cuối

Em bên ai giữa đêm sao rong ruổi?
Tay trong tay mà sương ướt bờ vai
Mái tóc xanh lấm tấm cánh nguyệt dài
Nhớ hay quên một mùa đông thuở trước?

Sao phố cũ bỗng tiêu điều, phố hỡi?
Nhớ dáng ta như năm trước đợi người
Hay nhớ về ta với nụ cười tươi?
Mà đau đớn giữa mùa đông quạnh vắng

Ta đấy thôi! Nhưng tâm tư trầm lặng
Em kia thôi! Chỉ khác một khoảng trời
Gió cuối mùa rét lạnh nỗi đơn côi
Xơ xác quá! Hồn thơ đêm sương giá…
(Huỳnh Minh Nhật)

10, 

Chắc xuân này mình chẳng gặp nhau đâu
Đường anh đi lắm dãi dầu sương cát
Lối em sang tiếng thương yêu dào dạt
Mỗi chiều về én dáo dác đường bay

Xuân của anh là một khoảng trời say
Với nhớ nhung, với đợi chờ dĩ vãng
Nghe đâu đó trong ngày xuân mới rạng
Em bước qua ngày cũ thật hững hờ

Em vẫn là cô gái áo trăng mơ
Vẫn ngây thơ như cánh xuân ngày tết
Anh rêu phong áo nhuộm màu trắng bệt
Sợ đau thương rơi ướt lối em về

Mình không còn những giây phút đam mê
Em bâng khuâng tình đầu ôm đau xót
Anh tình cuối, ngu ngơ như bất chợt
Rồi khuất xa ánh mắt tự thuở nào

Chắc xuân này mình chẳng gặp nhau đâu
Xuân vẫn tươi cánh mai vàng màu nắng
Nhạn vẫn bay mỗi khi chiều gió lặng
Anh vẫn còn nỗi nhớ gửi về em

Ta không còn những ngày tháng êm đềm
Thì yêu nhau, là xa nhau, mãi mãi
(Huỳnh Minh Nhật)

Đó là những bài thơ tình buồn về phố cũ mình muốn gửi đến các bạn, hi vọng các bạn sẽ thích và yêu mến những bài thơ tình yêu lãng mạn về phố cũ này. phố xưa này chỉ là một trong rất nhiều những áng thơ tình phố xưa khác có trong kho thơ của Minh Nhật, hãy tự mình khám phá thêm nhiều hơn những bài thơ về kỷ niệm và phố cũ hay khác các bạn nhé!

Hằng ngày, vẫn có những áng thơ tình hay, thơ tình buồn cùng những bản tình thơ lãng mạn được sáng tác, sưu tầm & đăng tải trên các chuyên mục thơ của blog OCuaSo.Com. Hãy thường xuyên ghé thăm để cập nhật nhanh những bài thơ hay và mới nhất, chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ!

Xem Thêm  hoặc  cùng


0