Người thầy mãi trong trái tim tôi
“Phải tôn kính thầy dạy mình, bởi lẽ nếu cha mẹ cho ta sự sống thì chính các thầy giáo cho ta phương cách sống đoàng hoàng tử tế.”- Philoxêne De Cythêrê. Sau khi đọc câu danh ngôn này bạn có cảm giác gì? Có phải bạn đang dần cảm nhận được công lao to lớn của người thầy không? Còn ...
“Phải tôn kính thầy dạy mình, bởi lẽ nếu cha mẹ cho ta sự sống thì chính các thầy giáo cho ta phương cách sống đoàng hoàng tử tế.”- Philoxêne De Cythêrê. Sau khi đọc câu danh ngôn này bạn có cảm giác gì? Có phải bạn đang dần cảm nhận được công lao to lớn của người thầy không? Còn riêng tôi, khi đọc được nó tôi đã khóc. Khóc vì công lao của người thầy và cũng khóc vì tôi đã từng phụ công lao ấy.
Là con một, tôi được nuông chiều từ nhỏ. Vì được nuông chiều quá mức tôi sinh ra lì lợm, hư đốn mà ngay cả ba mẹ cũng không thể dạy được. Càng lớn tôi càng quậy phá, ăn chơi lêu lổng. Ba mẹ cho tôi đi học với hi vọng thầy cô có thể uốn nắn tôi nên người. Vậy mà trong suốt mấy năm đi học tôi chẳng làm được gì nên hồn. Tôi không chịu học, chỉ lo gây bè kết phái đánh nhau, phá thầy chọc bạn. Trong một lần, do sự thách thức của đám bạn xấu xa, tôi đã không làm chủ được mình và cả gan đốt sổ ghi đầu bài. Tôi bị chính thầy chủ nhiệm bắt gặp. Cứ nghĩ rằng thầy sẽ cho tôi một trận và đưa tôi lên phòng giám thị để xử lí. Tuy rất sợ nhưng bề ngoài tôi vẫn tỏ ra chai lì. Thật bất ngờ, thầy không những không la mắng hay đánh đập tôi mà thầy còn nhẹ nhàng đưa tôi vào phòng làm việc của mình và ân cần hỏi han. Lần đầu tiên nhận được sự quan tâm như vậy tôi xúc động lắm. Qua trao đổi tôi mới biết được rằng thầy đã đến tận nhà tôi, tìm hiểu về hoàn cảnh sống, tính cách, sở thích, thói quen của tôi. Dường như thầy biết rõ về tôi. Nghĩ đến đây tôi bỗng thấy sống mũi cay cay, tôi đã khóc. Thầy không nói gì thêm nữa mà chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Nếu như ai đó bắt gặp cảnh tượng này chắc họ phải mỉm cười. Thầy đã hứa sẽ không đem chuyện tôi đốt sổ nói với ai nên tôi cũng yên tâm. Sau lần gặp gỡ thân mật đó tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn. Tôi cố gắng học tập và dành được nhiều thành tích. Ánh mắt thầy nhìn tôi cách trìu mến đủ biết thầy vui chừng nào. “Nếu người kỹ sư vui mừng nhìn thấy cây cầu mà mình vừa mới xây xong, người nông dân mỉm cười nhìn đồng lúa mình vừa mới trồng, thì người giáo viên vui sướng khi nhìn thấy học sinh đang trưởng thành, lớn lên.” – Gôlôbôlin.
Giờ thầy cũng đã già và tôi cũng đã lớn khôn. Tuy chưa có dịp về thăm thầy nhưng tôi biết thầy sẽ vẫn nhớ đến tôi – một cậu học trò đã để lại cho thầy những kỷ niệm khó quên. Công ơn của thầy dành cho tôi là quá lớn lao. Thầy như người cha người mẹ thứ hai của tôi vậy. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng học tập thật tốt, rèn luyện bản thân mình để xứng đáng với tình yêu thương thầy đã dành cho tôi. Từ câu chuyện trên tôi cũng muốn nhắn nhủ rằng:” Mỗi con người chúng ta muốn trưởng thành đều phải cần đến bàn tay trìu mến, trái tim yêu thương của thầy cô.
Các bạn hãy cố gắng học tập tu dưỡng đạo đức để xứng đáng với công lao to lớn mà thầy cô đã bỏ ra nhé!”
Hoàng Thu Huyền