MS261 – Viết về thần tượng của em
Đề bài: Viết về thần tượng của em Bài làm VIẾT CHO CHÀNG TRAI CỦA ĐAM MÊ… Chào anh chàng trai của đam mê và thanh xuân- Nguyễn Công Phượng! Anh biết không nếu không có anh thì chắc em mãi cũng không biết cách sống cùng đam mê, cái cảm xúc cháy bỏng, cuồng ...
Đề bài: Viết về thần tượng của em
Bài làm
VIẾT CHO CHÀNG TRAI CỦA ĐAM MÊ…
Chào anh chàng trai của đam mê và thanh xuân- Nguyễn Công Phượng! Anh biết không nếu không có anh thì chắc em mãi cũng không biết cách sống cùng đam mê, cái cảm xúc cháy bỏng, cuồng nhịp ấy khó tả lắm anh ạ!
Ngày anh còn khoác áo U19 cũng là lúc em biết đến anh biết đến chàng trai số 10 đầy mạnh mẽ và lạc quan. Tại giải ấy người ta gọi anh là "ngôi sao", là "vua săn bàn". Nhưng với em anh cũng chỉ đơn giản là người tiếp lửa đam mê cho em. Thì đúng đó là một giải đấu rất thành công với một cầu thủ vừa"xuống núi" như anh. Nhưng 2 chữ "dư luận" vẫn chói buộc làm anh áp lực. "Lận tuổi" chắc hẳn các fan của anh, anh và cả em nữa đều không muốn nhắc đến nhưng em cảm thấy tự hào anh ạ! Tự hào vì thần tượng mình quá mạnh mẽ đã vượt qua, cái tuổi 19 vẫn còn non nớt nhưng anh thì đủ mạnh mẽ vượt qua. "Cây ngay thì không sợ chết đứng" anh nhỉ! Dù có hàng nghìn tờ báo bàn về vấn đề ấy nhưng sự thật vẫn là sự thật. Sau tất cả chỉ 2 từ "xin lỗi" ôi sao họ giải quyết sự việc một cách nhẹ nhàng như thế. Làm anh buồn, anh đau rồi 2 từ"xin lỗi" là xong ư? Thật sự em "ghét" họ! Tại sao họ có thể vô tư thốt ra những lời làm người khác buồn suýt nữa là ảnh hưởng đến cả sự nghiệp anh để rồi"xin lỗi" là xong. Khoảng thời gian ấy em thực sự rất thương anh! Dù lúc ấy em chỉ là một đứa nhóc lớp 3 nhưng em cảm nhận được sự kiên cường trong anh… Bao giông tố bão táp rồi cũng qua đi chỉ để lại anh một chàng trai mạnh mẽ và quyết đoán hơn.
"Chấn thương"! lại là chấn thương! Cái chấn thương vai ấy là khiến "chàng Núi" của em phải ăn sinh nhật buồn tại bệnh viện, "Đất khách quê người" khi đoàn ghi hình đến và được hỏi:" Có đau không?" anh cười lạc quan nhưng đủ khiến lòng fan đau lắm đấy. Anh khẽ đáp" Đỡ đau hơn trước nhiều rồi ạ!". Ít đau mà trả lời yếu thế anh! Em không tin!
Đến một ngày anh sang "xứ sở mặt trời mọc" thi đấu. Họ không cho anh nhiều cơ hội. Cái bài viết:" 8 phút không chạm bóng" trong trận Mito đá với Yokohama cũng đủ làm fan đau tận đáy lòng anh biết không? Với một đứa sư tử nội lực mạnh mẽ như em suýt rơi nước mắt ấy! Không tin tức của anh cả một thời gian dài cũng may là có chương trình" Người kết nối" giúp em được nhìn thấy anh. Sau chương trình điều duy nhất em nhớ đến tận bây giờ là lúc anh gọi về cho gia đình ấy. Em thấy rất ít người kìm được nước mắt. Nhưng anh đã làm được. Tuyệt vời thật anh nhỉ!
Anh về nước rồi! Là ngày em thao thức cả đêm hóng tin anh từ truyền thông. Em chỉ biết ngồi trước màn hình tivi chờ anh thôi! Hậu Giang mà, để lên được Gia Lai hay Hà Nội khó lắm! Em chỉ biết chờ tin được đăng lên mạng xã hội hay tivi gì đó để được thấy anh! Anh quay lại cống hiến cho CLB đào tạo anh từ bé. Sự hoà nhập vẫn chưa tốt lắm! Nhưng anh có những người anh em gắn bó với anh từ cái thời" Cởi trần tắm mưa" á, chắc chắn anh Toàn giúp nhiều nhất rồi nhỉ. Lên tuyển em không biết với anh ai là người thầy tốt nhất nhưng với em người thầy giúp anh lấy lại phong độ ở thời điểm đó có lẽ là thầy Thắng. Câu nói của thầy đến giờ em vẫn nhớ và chắc anh cũng không quên:" Đá đơn giản thôi Phượng" và anh đã chơi tốt hơn phối hợp đồng đội nhiều hơn.
Nhắc đến thầy Thắng em lại nhớ về một kì Seagame đáng quên. Đội tuyển chúng ta thắng giòn giã những trận đấu đầu tiên, nhưng lại "bại tướng" trước một Thái Lan chưa có sự chuẩn bị tốt nhất. Sau giải, vẫn thế vẫn là " dư luận" nhưng cũng vẫn là anh chàng trai mạnh mẽ và anh lại im lặng mà vượt qua giông tố ấy. Và rồi cũng đến ngày anh quấy rối hàng thủ của chính Thái Lan tại giải M-150cup ngay trên đất Thái. Và chúng ta đến Trung Quốc chơi giải lớn hơn, với mong muốn có điểm tặng fan những kì tích đã xuất hiện ta vượt qua vòng bảng, rồi đến tứ kết thắng Iraq, và ung dung bước vào bán kết đánh bại Qatar vậy ta đến chung kết nhưng kì tích đã không xuất hiện lần nữa… Nhưng dư âm sau giải ấy là một chàng tiền đạo biết hy sinh hơn đồng đội hơn và… thể lực tốt hơn.
Không nói về bóng đá về chuyên môn nữa và đây sẽ là lúc em bày tỏ cảm xúc với anh! Anh này em biết em không là gì trong hàng triệu trái tim hướng về anh nhưng có một điều không thay đổi đó là anh vẫn mãi là người truyền lửa đam mê cho em. Câu này em hay nhắn tin cho anh lắm cũng hay nhờ cô Hoài Anh chuyển lời nữa là:" Anh cứ đá đi không biết dư âm sau đó là gì anh chỉ cần biết dù tất cả có quay lưng với anh thì vẫn có cô nhóc vì khoảng cách địa lý không thể ủng hộ anh nhưng vẫn dõi theo anh một cách âm thầm và chờ ngày anh tỏ sáng!" Em vẫn sẽ tin anh! Em hứa đấy! Không quay lưng đâu em chắc chắn!!!
Trịnh Thái Ngân
Lớp 7A1 – Trường THCS TT Cái Tắc, Hậu Giang