06/02/2018, 10:46

MS19 – Kể lại câu chuyện “Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy” bằng lời kể của Trọng Thủy

Kể lại câu chuyện "Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy" bằng lời kể của Trọng Thủy Bài làm “Quyền lực đế vương còn có ý nghĩa gì khi không có nàng ở bên? Mị Châu. Ta xin lỗi, Trọng Thủy ta là một kẻ vô dụng. Ngay cả người phụ nữ mình ...

Kể lại câu chuyện "Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy" bằng lời kể của Trọng Thủy

Bài làm

“Quyền lực đế vương còn có ý nghĩa gì khi không có nàng ở bên?

Mị Châu. Ta xin lỗi, Trọng Thủy ta là một kẻ vô dụng. Ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không bảo vệ nổi…

Kiếp sau. Nếu có kiếp sau, ta sẽ cho nàng một mái ấm thực sự. Chờ ta…!!!”

****

Cung điện nguy nga rộng lớn, châu ngọc khảm nạm tinh tế. Cả sảnh chính trăm quan mặt mày nặng nề. Quân của phụ hoàng ta- Triệu Đà- tiến đánh nước Âu Lạc thất thủ trở về báo tin.

Kế sách của một thiên tài như ta hóa ra cũng có ngày thất thủ. Thắng bại là chuyện nhỏ nhưng xin lỗi ta là một kẻ kiêu ngạo. Ta không cho phép chuyện đó xảy ra. Trăm quan dâng tấu chương, cuối cùng trong triều chỉ còn có ta và phụ vương.

Người hỏi: “ Con thấy sao?”

“ Thưa phụ hoàng, Âu Lạc là một nước nhỏ quân lực cũng ít ỏi. Ta đánh trận này mà thất bại trở về há chẳng là trò cười cho thiên hạ?”

“ Vậy con có ý gì?”

“ Nghe vị tướng quân thần trí hỗn loạn trở về. Thông tin được con sắp xếp lại. Thứ nhất, Âu Lạc có một thành lớn mang tên Cổ Loa bảo vệ. Thứ hai, Âu Lạc có nỏ thần bách phát bách trúng khiến vạn quân ta thiệt mạng. Đến lúc này chỉ có thể sang đó cầu hôn hòa giải”

“ Duyệt!” Phụ hoàng nghe xong, sảng khoái nói. Tiếng cười của ngài vang vọng trong điện lớn kích thích lòng tự tôn cao ngạo của ta.

Lễ cưới nhanh chóng diễn ra, con dân hai nước vui mừng khôn xiết. Trong lòng ta tràn đầy mưu mô, tính toán nhưng khi bắt gặp đôi mắt đầy u sầu của Mị Châu, tâm ta bắt đầu dao động. Kẻ quyền lực cấm kị nhất là phạm phải hai chữ “tình ái”.

Mị Châu là công chúa nước Âu Lạc, dung mạo xuất chúng, được mệnh danh là thiên tài chi nữ. Trên chiến trường nàng đầy mưu kế vạch chiến thuật, trong triều nàng thẳng thắn khen chê đúng mực. Người người cảm phục nàng mạnh mẽ nhưng đâu ai để ý rằng nàng cũng là con người, cũng là nhi nữ cần tình cảm, cần được vỗ về.

Hoa viên trong cung trăm hoa đua nở, nàng xiêm y lộng lẫy ngồi trong đình luyện chữ. Nét chữ thanh thoát, đậm nhạt đúng lúc y như tính cách con người nàng. Nhưng tại sao trên gương mặt nàng lúc nào cũng sầu muộn như thế.

Ta tiến lại gần, cất tiếng hỏi: “ Nàng gặp chuyện phiền muộn sao? Chi bằng cùng ta tâm sự?”

“ Không có gì” Nàng vội giấu chiếc quạt vào trong tay áo. Ta biết nàng luôn đề phòng ta. Nhưng đó chẳng phải chiếc quạt đề bài thơ tâm đắc của ta hay sao? Kí ức dội về, đúng rồi  năm ấy ta đến tham dự lễ sinh thần của nàng. Rất nhiều vương công quý tộc đến, rồng rắn hỗn loạn, ta đánh rơi quạt quý đành ngậm ngùi không truy tìm. Hóa ra người nhặt được lại là nàng.

“ Chi bằng ta cùng nàng luyện chữ” Không đợi nàng đồng tình ta đã đặt bút viết. Chính là bài thơ đề trên quạt, nét chữ trong nhu có cương, vừa tuyệt tình vừa lưu luyến. Càng viết nét bất ngờ trên mặt nàng càng hiện rõ.

Nàng không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào giấy viết.

“ Mị Châu. Năm đó ta đánh rơi quạt quý. Nàng lại nhặt được. Lâu nay ta không tin vào duyên phận nhưng hôm nay ta quyết định thay đổi ý kiến”

“ Trọng Thủy. Ta, ta… tìm chàng lâu nay”  Nàng ôm chầm lấy ta, thật ấm áp. Con người lạnh lùng như ta cuối cùng cũng cảm nhận được giây phút trái tim loạn nhịp.

“ Mị Châu, cả đời này Trọng Thủy ta sẽ mãi mãi không phản bội nàng. Chuyện này có đất trời chứng giám. Nếu không tuân lời thề sẽ mãi là câu chuyện trà dư tửu hậu cho con dân” Ta giơ tay lên thề.

Hai nước này, ta sẽ đem lại hòa bình. Cảnh máu lửa binh đao, cảnh nhà tan cửa nát ta sẽ không để tái diễn. Có phải chăng phần tình này đang cảm hóa phần trí của ta?

****

Hoàng cung đêm muộn, ta nằm trên giường lớn thần trí bất an vùng dậy khỏi ác mộng. Mồ hôi tuôn ra như tắm. Ta mơ thấy con dân của ta chết trong biển lửa, phụ hoàng ta chết không nhắm mắt chỉ vào ta nói “ Quân phản nghịch!!!”

 Bồ câu đưa thư của phụ hoàng lại ghé đến bên cửa sổ, suốt mấy ngày nay nó đều đến thúc dục. Cầm bút nên viết thông điệp gửi lại. Tráo nỏ thần? Ta phải làm vậy sao? Đưa mắt lên nhìn vầng trăng kia, ta tự cảm thấy mình nhuốc nhơ. 

Chẳng lẽ ta đã sai sao? Đoạn tình cảm này là vết nhơ của hoàng thất hay sao? Đêm ấy lại một đêm không chợp mắt.

 Suốt mấy ngày, ta đều bị giày vò bởi chữ hiếu và chữ tình. Trái tim ta như bị rỉ máu, tâm hồn ta bị trăm ngựa giày xéo. Đớn đau vô cùng. Nhất là khi thấy nụ cười của nàng khi bên cạnh ta. Nhưng ta là vua không thể vì tình mà hại con dân, ta là con không thể không theo cha. Cuối cùng ta cũng bị quỷ dẫn lối, dụ Mị Châu cho ta xem nỏ thần rồi nhân cơ hội đánh tráo.

Đôi mắt ta bị che mờ nhưng con tim ta vẫn bao ngày thổn thức. Nếu như ta làm vua rồi, nàng cũng sẽ hạnh phúc phải không?

 Trước lúc đi ta nói với nàng “ Tình vợ chồng không thể lãng quên, nghĩa mẹ cha không thể dứt bỏ, nếu như đến lúc hai nước thất hòa, Bắc Nam cách biệt, ta lại tìm nàng lấy gì làm dấu?”

Nàng đáp: “ Thiếp phận nữ nhi, nếu gặp cảnh li biệt thì đau đớn khôn xiết. Thiếp có áo lông ngỗng thường mặc trên mình, đi đến đâu sẽ rứt lông mà rắc ở ngã ba đường để làm dấu, như vậy sẽ có thể cứu được nhau”

 Ta về nước liền dẫn quân sang đánh Âu Lạc. Theo dấu lông ngỗng mà tìm đến nàng. Thúc ngựa, ta không đem theo nhiều quân. Tâm ta đau đớn, nàng giờ sao rồi?

 Nàng đã từng nói nàng yêu ta, muốn có một gia đình thực sự, vậy mà ta để nàng lưu lạc.

Nàng đã từng cười với ta, nàng nói đất nước hòa bình dài lâu khó tránh khỏi loạn binh đao. Nhắc khéo ta, nàng rất yêu Âu Lạc.

Nàng từng nói với ta nàng ghét nhất hai từ “ phản bội”.

 Tìm đến bờ biển, ta thấy nàng nằm đó, trên cát trắng tinh khiết. Hai tay vẫn còn ôm chiếc quạt của ta. Ôm lấy thân thể đã nguội lạnh của nàng, nước mắt lăn dài trên gò má.

“ Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi…” Tiếng khóc đau xé tâm gan. Máu của nàng làm trái tim ta như bị bóp nghẹt.

Hóa ra ta là kẻ vô dụng đến như vậy. “ Aaaaaa…..!!!!” Trời xanh kia nào có thấu nỗi khổ tâm của ta. 

Ta đã hứa cho nàng một mái ấm thực sự.

Nàng là nguồn sống của ta, mất đi nàng ta sống còn ý nghĩa gì nữa.

Rút thanh đao bên hông ta định một đường bén ngọt kết liễu đời mình thì có một bàn tay đặt lên thanh kiếm.

Nàng? Là nàng thật hay sao? Nàng còn cười với ta, nụ cười đã lâu ta không thấy, nụ cười mà ta đã tự mình vứt bỏ.

Nàng nắm tay ta kéo ta đến bờ đại dương mênh mông. Không có máu tanh, không có toan tính, không có phản bội, không có quyền lực hư ảo….

Mị Châu, ta yêu nàng.

Chờ ta…..!!!!

Đỗ Ánh Tuyết

Lớp 10A2, Trường THPT Yên Mĩ, Hưng Yên

 

0