24/02/2018, 19:09

Kể và tả con đường đi học tuổi thơ của em

– Bài làm 1 Con đường đi học tuổi thơ là một trong những hình ảnh thân thương đối với tuổi thơ thời cắp sách. Lên 3 tuổi, tôi mồ côi bố. Năm tôi lên 5 tuổi, ông bá tôi cũng lần lượt qua đời. Nội, ngoại chẳng còn ai, hai mẹ con tôi sống trong hoàn cảnh nghèo ...

– Bài làm 1

Con đường đi học tuổi thơ là một trong những hình ảnh thân thương đối với tuổi thơ thời cắp sách.

Lên 3 tuổi, tôi mồ côi bố. Năm tôi lên 5 tuổi, ông bá tôi cũng lần lượt qua đời. Nội, ngoại chẳng còn ai, hai mẹ con tôi sống trong hoàn cảnh nghèo khổ cô đơn.

Năm lên 8 tuổi, tôi mới được vào học lớp Một. Các bạn cùng lớp đều kém tôi một, hai tuổi. Ngày tựu trường đầu tiên, mẹ đưa tôi đi học. Khắp các ngả đường quê đất đỏ, từng đoàn học sinh lũ lượt kéo nhau đi như trẩy hội. Bạn nhỏ nào cũng như tôi, đều được mặc quần áo mới, vai khoác túi sách, gương mặt hớn hở vui mừng. Các anh, chị lớp Bốn, lớp Năm vừa đi vừa nói chuyện râm ran.

Tôi cứ lẽo đẽo theo mẹ. Mẹ nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tôi, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn tôi, âu yếm vuốt nhẹ lên mái tóc của tôi.

Từ nhà đến trường chỉ non cây số mà tôi thấy xa lắc. Cảnh vật nào đối với tôi cũng vô cùng xa lạ. Con đường làng thẳng tắp,hàng cây bạch đàn xanh tốt reo lên trong gió thu. Qua chùa Lân, tôi cứ ngoái cổ nhìn cây gạo, nhìn gác chuông. Những đồng lúa xanh rì, trải dài, trải rộng mênh mông. Vài ba con cò trắng xoè cánh bay lên đậu xuống. Những cảnh vật thân quen ấy sao hôm ấy trở nên xa lạ đối với tôi nhiều thế!

Vượt qua ngòi Hóp, đi trên chiếc cầu tre, tuyđược mẹ nắm tay dìu đi, nhưng tôi cứ run lên, đi từng bước ngắn. Tôi nghĩ là ở dưới lòng ngòi có nhiều ba ba, thuồng luồng. Mấy năm sau lên học trường Trung học cơ sở, tôi nghĩ lại mà thấy buồn cười.

Giếng Đỏ, chợ Quan đã đi qua. Hai mẹ con bước dần lên đồi. Trường Tiểu học Kim Đồng mái ngói đỏ son, tường vôi trắng xoá đã hiện ra trước mặt. Bỗng một hồi trống vang lên,trống ngực tôi vỗ liên hồi. Hàng trăm học sinh lớn nhỏ, áo quần đẹp đẽ đủ màu sắc nô nức chạy lên phía trước. Nhiều cụ ông, cụ bà dẫn cháu vào học lớp Một.

Suốt năm học lớp Một, trời nắng cũng như trời mưa, mẹ vẫn đưa đón tôi đi, về trên con đường đất đỏ mém như dải lụa. Hàng phi lao, chùa Lân, ngòi Hóp, giếng Đỏ,chợ Quan, đã trở nên thân quen, tôi càng thấy yêu lạ.

Tôi lên học lớp Sáu, con đường đất đỏ đã được lát xi mãng, cầu bê tông thay cầu tre bắc qua ngòi Hóp, nhưng bàn tay mẹ, những kỉ niệm thời thơ ấu về con đường đi học tôi vẫn không bao giờ quên.

– Bài làm 2

Từ nhà em đến trường xa hơn cây số. Chúng em thường khoác vai nhau đi học. Con đường quê ngày nay đã được xi măng hóa, không còn gập ghềnh lầy lội như ba bốn năm về trước nữa.

Dọc hai bên vệ đường là hàng cây. Bạch đàn thẳng tắp, lá xanh như dải lụa bay bay theo chiều gió nhẹ. Xuân hè, bạch đàn ra hoa từng chùm nhỏ màu vàng chanh, tỏa hương thơm đìu dịu. Hàng đàn ong ruồi, ong sói kéo đến hút mật hoa, cánh vỗ rù rì mơ hổ. Bằng lăng xòe tán sum sê xanh biếc, hoa nở thành chùm tím biếc. Chúng em có cảm tường dãy bằng lăng đội mũ tím, mũ hồng đi đến trường trong nắng mai.

Cánh đồng Mít, đồng Chanh, đồng Sàng, đồng Thúng, mùa nào cũng đẹp. Tháng hai, lúa con gái xanh ngắt trải dài trải rộng như tấm thảm nhung căng tít tận chân đồi xa. Đẹp nhất là đôi ba cánh cò trắng, là hình ảnh con trâu con nghé hiền lành gặm cỏ ven đê. Nước từ cống Trắng tuôn về, dòng kênh trong vắt, nước lững lờ trôi, tỏa ra các cánh đồng.

Tháng chín, lúa vàng tươi dâng hương ngào ngạt. Máy gặt đập, máy kéo, các bà, các chị, các bác nón trắng nhấp nhô đồng dưới đồng trên. Mùa gặt vui quá. Chỉ độ nửa tháng, chỉ còn lại cảnh: “Tháng mười lúa đã gặt xong, Còn trơ gốc rạ với đồng, đồng ơi!”. Từng toán người kéo đi đào hang chuột, đi săn bắt chuột. Khói đốt cỏ bốc lên trắng mờ. Dăm sáu cánh diều chao liệng, tiếng sáo diều vi vu vẳng lại. Cánh đồng quê và con đường đi học của tuổi thơ sao êm đềm thế.

Chúng em đi qua chùa Diệc, lúc nào cũng thấy vài ba chú tiểu mặc áo nâu quét sân chùa, cổng chùa. Gác chuông vẫn im lìm. Cầu Thòng đã hiện ra. Từng đoàn học sinh nhấp nhô, tay nắm tay, vai khoác vai, hoặc đuổi nhau chạy. Tiếng cười, tiếng nói, tiếng reo cất lên náo nhiệt, cổng trường, biển trường, cột cờ, mái ngói tường vôi thân thuộc đã hiện ra.

Đằng đông, mặt trời to như chiếc nong vàng nhô lên. Chim trời từ đâu bay túa ra nhiều thế? Hàng trăm học sinh trường em cũng là đàn chim non đang bay, đang ríu rít hót.

Tiếng trống trường dội vang. Nhiều cô cậu reo lên, tranh nhau chạy lên trước. Em quay lại ngắm nhìn con đường đi học tuổi thơ. Với em, đó là con đường xanh mà các bạn trẻ nhiều nơi không thể có. Em khẽ hát lên: “Quê hương là đường đi học, Con về rợp bướm vàng bay.."

– Bài làm 3

Có một con đường ngày nào em cũng đi lại rất nhiều lần, đó là con đường đến trường, con đường tuổi thơ, con đường gắn với rất nhiều kỉ niệm. Đó là một con đường nhỏ bằng đất dẫn từ nhà tới ngôi trường em đã theo học được 3 năm.

Hằng ngày, dù trời nắng hay trời mưa thì em vẫn gắn bó với con đường này để đi học. Nó đã trở thành một người bạn thân thiết của em mỗi ngày, không hề kêu ca, không hề phàn nàn bất cứ điều gì. Con đường ấy, em đã có rất nhiều kí ức.

Con đường chưa được đổ nhựa, vẫn là đường đất rất mịn. Trời nắng thì bụi bay mù trời mỗi khi có xe ô tô đi qua, còn trời mưa thì trơn trượt, nhưng không hề lầy lội. Bởi nó đã mịm đến nỗi không thể lầy lội được nữa. Con đường này nằm ngay giữa cánh đồng, chạy dài từ làng bên này sang làng bên kia. Nhà em và trường nằm ở hai làng khác nhau nên em muốn đi sang trường nhất định phải đi qua con đường này.

Hai bên đường là những vạt cỏ chẳng còn xanh nữa, vì ngày nào trâu bò cũng gặm cỏ và dẫm qua đây rất nhiều lần. Có nhiều lúc chúng em đạp xe qua con đường này, ngửi thấy rất rõ mùi sỏi đá đang bốc lên vô hình trong không khí, có khi mùi hương đó lại xông thẳng vào mũi nghe ngột ngạt.

Những cánh đồng lúa rộng mênh mông, bát ngát có màu xanh trải dài đến vô tận. Nhưng lúc mùa thu hoạch lúa thì một màu vàng óng ả đập vào mắt. Con đường đến trường lúc đó cũng trở nên đông đúc, nhộn nhịp hơn hẳn bởi tiếng nói cười của các bác nông dân, tiếng trâu bò gọi nhau.

Dọc hai bên đường thi thoảng lại mọc lên những cây bàng cao và to, tỏa bóng mát. Đó là nơi là đám học sinh chúng em dừng lại nghỉ ngơi khi trời quá nóng. Hoặc có nhiều bạn đi học sớm tới đó chơi bi, đá bóng.

Những khi tan trường, con đường lại đông đúc và nhộn nhịp hơn hẳn vì tiếng còi xe, tiếng í ới gọi nhau và cả tiếng cười giòn tan. Học sinh là lứa tuổi vô tư hồn nhiên nhất như vậy.

Mỗi lần đi trên con đường này tới trường, em lại nhớ đến lần đầu tiên ngồi sau xe mẹ đến dự lễ khai giảng năm học mới hồi lớp 1. Con đường gắn với nhiều kỉ niệm, nhiều cảm xúc.

pov-olga4

0 chủ đề

23913 bài viết

Có thể bạn quan tâm
0