Kể một câu chuyện đáng nhớ về một con vật nuôi trong nhà
Đề bài: Kể một câu chuyện đáng nhớ về một con vật nuôi trong nhà. Vật nuôi trong nhà đôi khi nó cũng giống như một người bạn của ta vậy. Tôi cũng thế mặc dù trong nhà có rất nhiều vật nuôi thế nhưng con vật khiến tôi nhớ đến nó nhất là con cún tên Mi. Trước hết nó là con chó mà bác tôi mang từ trên ...
Đề bài: Kể một câu chuyện đáng nhớ về một con vật nuôi trong nhà. Vật nuôi trong nhà đôi khi nó cũng giống như một người bạn của ta vậy. Tôi cũng thế mặc dù trong nhà có rất nhiều vật nuôi thế nhưng con vật khiến tôi nhớ đến nó nhất là con cún tên Mi. Trước hết nó là con chó mà bác tôi mang từ trên thành phố về, nó đẹp và đáng yêu lắm vì thế cho nên tôi rất yêu mến nó. Thế nhưng một chuyện buồn xảy ra khiến cho tôi nhớ đến nó mãi mãi. Năm ấy tôi vẫn là một đứa ...
Đề bài: .
Vật nuôi trong nhà đôi khi nó cũng giống như một người bạn của ta vậy. Tôi cũng thế mặc dù trong nhà có rất nhiều vật nuôi thế nhưng con vật khiến tôi nhớ đến nó nhất là con cún tên Mi. Trước hết nó là con chó mà bác tôi mang từ trên thành phố về, nó đẹp và đáng yêu lắm vì thế cho nên tôi rất yêu mến nó. Thế nhưng một chuyện buồn xảy ra khiến cho tôi nhớ đến nó mãi mãi.
Năm ấy tôi vẫn là một đứa học lớp một thôi, cái tâm hồn trẻ thơ khiến cho tôi yêu mến những con vật quanh mình nhiều lắm. Nói như thế không phải bây giờ tâm hồn tôi khô cằn đi mà chỉ là ngày xưa ngây thơ hơn mà thôi. Bác mang về cho nhà tôi một con cún rất xinh. Ngày ấy tôi thấy nó yêu yêu và dễ thương lắm, tôi thích nó ngay từ lần đầu tiên trông thấy. Nó khác với những con cún nhà tôi bởi vì nó sạch sẽ hơn. Bác tôi đi xe máy về vì thế cho nên nó phải bỏ vào bao để mang về. Khi về đến nhà bỏ ra rồi mà nó vẫn còn run run, trông đáng thương lắm. Nó là một chú chó con nhưng cũng rất mập mạp. Chân nó ngắn người nó tròn với bộ lông màu khoang trắng đên trông thật tuyệt. Nó là một con chó đực. Ôi thôi cái bộ lông của nó sờ vào thì mượt thôi rồi mà nó rất khôn cho nên tôi bế nó suốt. Những con chó còn lại trong nhà ghen với nó lắm, ăn cũng cắn nó nữa. Nó ngoan lắm như một đứa trẻ con vậy. Buổi chiều hôm ấy bác lại đi thành phố, trước khi về bác ôm lấy nó vào lòng mà nói “Mẹ về đây ở đây ngoan khi nào mẹ lại về nhé!”. Bác tôi cũng yêu thương nó lắm, tôi cảm nhận được sự yêu thương chứ không có sự phân biệt giữa loài người và loài vật ở đây. Buổi chiều hôm ấy tôi bế nó trên đùi vuốt bộ lông đẹp đẽ của nó và cứ thế nó ngủ thiếp đi trên đùi tôi, trông mới thật đáng yêu biết nhường nào.
Thế rồi nó cũng lớn lên, nó to lắm béo lắm, cái bụng của nó không phải là bụng cóc nhưng lúc nào cũng no khiến cho ai vào cũng bảo chó chửa à. Nhưng khổ nỗi nó là giống đực kia mà cũng chỉ tại vì bụng nó to. Nhà tôi cũng đâu có nhiều đồ ăn ngon cho nó đâu chẳng qua nó hay ăn nên thế mà thôi.
Nhưng đến khi lớn lên thì nó lại rất hay đi, mặc dù nó không đi chơi xa tìm bạn gái như những con chó đực trước đây thế nhưng nó hay ra những mương bẩn ăn những thứ linh tinh ở đấy. Nhà tôi đã khép cửa rất nhiều nhưng cứ có người đến quên không đóng là nó lại đi. Đến những bữa trưa gọi Mi Mi thì nó là quẫy đuôi chạy về. Dường như nó cũng biết đó là buổi trưa cho nên nó về chứ không thì gọi to đến mấy nó cũng chăng nghe thấy được. Và những lần như thế thì người nó lại dính đầy bùn đất, đã thế bộ lông đẹp của nó không còn nó mà lại còn bốc mùi hôi thối không thể chịu được. Đứng gần đã sợ chứ huống chi vuốt ve nó như trước. Tôi muốn tắm cho nó nhưng nó cũng không cho nó chạy nhặng trong nhà tắm ấy. Rồi nó bị nhiễm khuẩn khiến cho nó bị bệnh mò. Cả mảng đùi ấy nó ngứa nó cắn cho bật hết cả lông ra chỉ trơ ra một mảng đò lòe trông rất sợ. Nhìn nó như thế tôi vừa thương vừa giận thế nhưng bây giờ nó to như thế muốn bôi thuốc cho nó cũng sợ nó cắn vì nó đau. Vì thế cho nên cũng đành bó tay, gọi thú y thì người ta cũng không dám chữa. Có một hôm nó lại đi nữa, rồi những người đàn ông trong làng nhìn thấy nó đã giáng những hòn gạch thật to lên đầu nó. May sao có người nhìn thấy nên nó không bị đánh chết. Tôi ghét mấy người đó lắm, mẹ tôi ra tận nhà người ta để mắng thế nhưng người ta không nhận. Nó bị sa lầy ở chỗ mương ấy. Mẹ tôi muốn bế nó lên cũng không dám vì sợ nó cắn. Nhìn nó đau đớn nằm quẫy cựa trong đám bùn bẩn thỉu đen sì bốc mùi hôi thối ấy mà tôi thấy thương cho nó quá. Cuối cùng mẹ tôi phải nhờ một người đàn ông khác bắc cầu cho nó tự đi lên rồi về. Chân nó bị đau, thế rồi mấy ngày hôm đó nó không chịu ăn cơm và kết cục là mấy hôm sau nó mất. Tôi cứ nhìn nó mà tiếc thương. Phải chăng tôi chăm sóc nó tốt hơn thì có thể bây giờ nó không phải chết trong đói trong đau như thế.
Mãi cho đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ về nó, một con cún cưng lông đẹp mượt mà, một đứa trẻ cho tôi ôm ấp vuốt ve. Nhìn cái gương mặt đáng yêu cái mắt nó có mình trong đó thật sự không thể nào quên nổi.