Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài tập làm văn số 2 lớp 9
Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài tập làm văn số 2 lớp 9 2.2 (44%) 30 đánh giá Xem nhanh nội dung1 Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài làm 1 2 Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ...
Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài tập làm văn số 2 lớp 9 2.2 (44%) 30 đánh giá Xem nhanh nội dung1 Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài làm 1 2 Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài làm 2 3 Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài làm 3 4 Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài làm 4 5 Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài làm 5 Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài làm 1 Trong gia đình, người tôi yêu mến và thân thiết nhất chính là anh Hai. Cách đây hai năm, anh Hai tôi vừa tốt nghiệp đại học quân sự đã được điều đến vùng biên giới để công tác. Từ ngày ra đi, anh rất ít khi về thăm nhà, chỉ thỉnh thoảng viết thư cho gia đình. Khi còn ở nhà, anh rất thương yêu tôi. Mỗi tối anh đều kèm tôi học, giúp tôi giải toán thật nhanh. Tình cảm giữa hai anh em tôi vô cùng thắm thiết. Nay anh đi xa, tôi buồn và thấy cô đơn nhiều lắm. Ngày mai có bài thi môn toán nên tôi cố gắng giải các đề ôn tập để làm bài thi thật tốt. Tôi đã giải gần hết các bài toán, chỉ còn duy nhất một bài rất khó, tôi suy nghĩ mãi mà không tìm được lời giải. Bây giờ, tôi chỉ ước có anh Hai bên cạnh tôi để giảng bài cho tôi. Trời đã khuya, bài toán khó khiến tôi mệt mỏi và mọi thứ xung quanh tôi mờ dần, mờ dần… Bỗng, có tiếng gõ cửa với tiếng gọi quen thuộc: “Nhóc ơi, ra mở cửa cho anh!” A, đó chính là anh Hai! Anh Hai đã về rồi. Tôi nhảy cẫng lên rồi vội mở cửa, đưa anh vào nhà. Anh đặt ba lô xuống đất rồi xoa đầu tôi: – Em đang giải toán à? Giỏi quá vậy ta! Rồi anh kéo tôi cùng ngồi xuống ghế, hỏi thăm về chuyện học hành của tôi. Tôi hào hứng khoe với anh về những thành tích học tập của mình. Anh nghe xong, cười đắc chí: – Thế mới là em của anh chứ! Tôi đòi anh kể chuyện những ngày ở biên giới. Anh vui vẻ kể tôi nghe hàng tá chuyện vui của đời quân ngũ. Lúc chăm chú ngồi nghe anh kể, tôi mới để ý thấy rằng da anh tôi đen hơn trước rất nhiều, có lẽ do anh luôn phải dãi nắng dầm sương. Cả người anh trông cũng to lớn, vạm vỡ hơn trước nhờ rèn luyện sức khỏe hằng ngày để khỏe mạnh, đủ sức chống chọi với thời tiết khắc nghiệt vùng biên giới. Nhưng đôi mắt anh vẫn sáng và tinh anh như ngày nào. Anh vẫn nhìn tôi thật dịu dàng và trìu mến. – Em gái của anh lớn quá rồi! Ở nhà có nhớ anh nhiều không? Không có anh giảng bài chắc em gặp rắc rối nhiều với các bài toán khó phải không? Dù anh không giúp em học như ngày trước được nữa nhưng anh vẫn luôn cổ vũ cho em. Đừng bao giờ nản lòng em nhé! Phải học thiệt giỏi để anh còn khoe em gái ngoan của anh với các đồng chí chứ. – Em hứa sẽ cố gắng học, không làm anh Hai thất vọng đâu. Em phải thật xứng đáng là em gái của một chiến sĩ bộ đội chứ. Anh ôm tôi vào lòng, vỗ vai tôi rồi đứng lên, đeo ba lô và bước ra cửa. Anh vẫy tay chào: – Anh đi đây! Nhiệm vụ đang chờ anh! Anh bước ra khỏi cửa. Cánh cửa đóng sầm lại khiến tôi giật mình choàng tỉnh. Ồ, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ. Dù chỉ gặp được anh Hai trong giấc mơ nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui. Khi tỉnh giấc, tôi cảm thấy khỏe khoắn và đầu óc minh mẫn hẳn lên. Tôi quyết tâm giải bằng được bài toán khó này để không phụ lòng mong mỏi của anh tôi. Ngày mai, sau khi thi xong, tôi sẽ viết thư kể cho anh nghe giấc mơ vừa rồi, chắc là anh Hai sẽ vui lắm. Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài làm 2 Những ngày đầu mùa đông, trời trở lạnh, em đi ngủ sớm hơn mọi khi. Em nằm bên cạnh bà và được nghe những câu hát mượt mà của ngày xưa bà thường hay hát. Chắng mấy chốc, giọng hát ngọt ngào ấy đã đưa em chìm sâu vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, em thấy ông nội trở về trò chuyện cùng với em. Ông nội em năm nay cũng khoảng 70 tuổi nhưng ông đã không còn từ khi em mới bỡ ngỡ bước vào lớp một. Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt cũng đã gần chục năm rồi em không đuợc sống bên cạnh ông, không đuợc nghe giọng nói ồm ồm chứa đựng bao tình thương của ông. Em vẫn nhớ như in giấc mơ hôm đó, em thấy ông nội với hình dáng gầy gầy thân quen đi về phía em đang học bài. Em vui sướng chạy ra ôm chầm lấy ông. Đôi bàn tây ấm áp của ông nhẹ nhàng xoa lên đầu em rồi ông dắt em từ bàn học ra chiếc ghế nhỏ ngày xưa hai ông cháu dạy nhau tập đọc đặt ở phòng ngoài. Đã lâu lắm rồi mà nhìn ông vẫn không thay đổi là bao so với trước. Khuôn mặt vấn rạng ngời phúc hậu đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn. Đôi mắt sâu hơi mờ đi nhưng đôi tai ông vẫn còn tinh lắm. Dường nhu chỉ có mái tóc bạc thêm là thấy rõ vì dấu ấn thời gian. Ông hỏi han về tình hình học tập của em có tốt không? Em tự hào kể cho ông nghe về những thành tích mà mình đã đạt được. Nói đến đâu ông cũng gật đầu tỏ vẻ hài lòng và khen em đã có tiến bộ hơn ngày trước rất nhiều. Em cảm thấy ông rất vui và hãnh diện vì mình. Song ông vẫn nhắc nhở em phải biết lấy đó làm động lực để mình cố gắng. Ông mong em luôn chăm chỉ học tập, rèn luyện bản thân, không lúc nào được nguôi nhớ công ơn sinh thành và nuôi dưỡng của bố mẹ, thầy cô. Em ngồi im lặng và thấm thía những lời dạy đầy ý nghĩa của ông vào tâm trí. Rồi em hỏi thăm sức khoẻ của ông. Ông nói rằng ông rất khoẻ và luôn nhớ về mọi người. Ông hy vọng rằng em sẽ thay ông chăm sóc bà thật tốt. Em cảm động lắm, không biết nói gì em chỉ biết nhìn ông và gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Ngồi nói chuyện được khá lâu, ông kể tiếp cho em nghe nhiều câu chuyện hay mà ngày trước ông vấn thường hay kể. hai ông cháu nói chuyện vui vẻ, giọng nói và tiếng cười ấm áp của ông vang khắp căn nhà bé nhỏ. Trời về khuya hơn, màn đêm yên ắng, tĩnh mịch lạ thường. Em hỏi ông hay nói đúng hơn nó là lời trách móc ngây thơ rằng: “Sao ông không thường xuyên về thăm gia đình hay là ông đã quên mọi người? Lần này về ông phải ở đây thật lâu để chơi với chúng cháu”. Ông khẽ nói với em rằng: “Hãy nhớ ông luôn ở bên cạnh mọi người”. Nói xong, ông lẳng lặng bước ra cửa, vì sợ phải xa ông em vội chạy theo nhưng hình ảnh ông cứ xa dần, chỉ thỉnh thoảng ông ngoảnh lại vẫy tay tạm biệt. Em khóc gọi theo ông. Thấy mình khóc, em tỉnh dậy thì ra những gì mình vừa thấy chỉ là mơ. Đó là một giấc mơ mà em không bao giờ quên được. Em sẽ luôn ghi nhớ và trân trọng giấc mơ quý giá này. Em tin rằng dù không có thật nhưng mỗi lời nói, cử chỉ ông dành cho em đều là động lực để em vươn lên trong cuộc sống. Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài làm 3 Bà ngoại là người rất thân yêu đối với tôi, là người luôn mang đến niềm hạnh phúc, vui sướng cho cuộc đời tôi. Nhưng vào một chiều chủ nhật êm ả, bà đã lặng lẽ ra đi khiến cho tim tôi gần như tan nát, một tâm hồn hạnh phúc, vui tươi của tôi cũng đã tan vỡ trước sự ra đi của bà. Tôi chỉ mong sao có thể thấy bà lần nữa với một nụ cười duyên dáng, phúc hậu của ngày nào. Và cũng ngay đêm hôm đó, tôi đã có thể gặp lại bà trong giấc mơ của mình. Trong giấc mơ, tôi thấy trước mắt mình là ngôi nhà nhỏ của bà ngày trước. Tất cả đồ vật đều gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Ngoài sân có một bóng người gầy gầy, tóc đã bạc phơ, lưng cũng đã còng nhưng dáng vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Tôi chạy vội ra mà sân không biết đó là ai. Bỗng người đó nói với tôi:" Đừng có ra nắng, kẻo bị ốm bây giờ". Lúc này, tôi nhìn lại người đó- một thân hình thấp, nhỏ nhắn và khuôn mặt rạng những vết chân chim của bao thời gian vất vả."Đúng, đúng là bà ngoại rồi", tôi chợt reo lên và chạy đến ôm chặt lấy ngoại mà khóc. Bà ngoại cũng ôm lấy tôi mà nói:" Ngoại đây mà, Cu Đức của bà làm sao thế". Giọng nói của ngoại lúc này tự dưng ấm áp và thân thương làm sao! Rồi bà dẫn tôi vào nhà và bảo:" Lâu rồi không thấy con ghé chơi nhĩ". Tôi cười và nói:" Cháu cũng muốn về nhưng không có thời gian".Bà cười hiền từ vào bảo tôi:" Cu Đức của bà cố gắng học để sau này còn nuôi sống bản thân, nuôi sống gia đình, khi nào rãnh, về chơi với bà cũng được".Tôi nghe xong nghẹn ngào nước mắt và biết bà rất thương tôi, bà luôn sợ tôi thiếu thốn mà quên mất mình cực khổ, dù ở một mình cô đơn nhưng bà vẫn muốn tôi có cuộc sống tốt hơn, sung sướng hơn. Một lúc sau, hai bà cháu tôi cùng ngồi vào bàn ăn, bà cứ luôn nhường cho tôi hết phần ngon, thấy vậy, tôi cũng nhường cho bà nhưng bà cứ từ chối vì sợ tôi thiếu thốn, không có gì để ăn. Ăn xong, bà còn đưa tôi trên chiếc võng xinh xinh mà ngày nào hai bà cháu vẫn thường ngủ, vừa đưa, bà vừa âu yếm kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích, những câu chuyện của thời xa xưa,…như lúc tôi còn nhỏ. Lúc đó, tôi rất vui sướng và chỉ muốn hét thật to:" Ngoại ơi, con yêu bà lắm". Rồi tôi chìm vào giấc ngủ êm đềm trong vòng tay ấm của ngoại… Xế chiều, tôi thức dậy nhưng không thấy ngoại đâu nên tôi đi tìm, tìm mãi. Cuối cùng, tôi cũng thấy ngoại ở sau vườn, tôi chạy đến ôm lấy ngoại nhưng ngoại chỉ kịp nở một nụ cười rồi biến thành những ngôi sao bay vút lên tận trời xanh. Trong khi tôi đang nức nỡ và và không biết tại sao như vậy…Bỗng tôi tỉnh mộng và trở về con người thật của mình, người tôi ướt đẫm mồ hôi và nước mắt cứ tuôn ra, tuôn ra không ngừng. Rồi những hình ảnh của ngoại bắt đầu hiện ra trong tâm trí tôi. Lúc này, tôi bỗng thèm, thèm được ngoại gọi cái tên Cu Đức một cách âu yếm, thèm được ăn những bát cơm thơm dẽo do chính tay ngoại nấu, thèm được ngoại ôm chặt để người tôi thấy bình yên trong vòng tay ấm của ngoại,… dẫu biết tất cả đã theo cơn gió lạ bay đi mất. Đã mấy năm trôi qua, nhưng tôi vẫn luôn nhớ ngoại và tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc khi có ngoại trong cuộc đời này. Dẫu đường đời không hề phẳng phiu để tôi nhẹ bước, nhưng tôi chưa bao giờ cho phép mình dừng lại. Vì đằng sau những sóng gió tôi đã ơn nặng biết bao yêu thương, những yêu thương dịu kì luôn mang đến cho tôi niềm tin, mạnh mẽ để vững bước trên đường đời. Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài làm 4 Như đọc được hai chữ ‘’lo lắng’’ trên mặt khuôn mặt tôi. Mẹ hỏi khi thấy tôi bước ra từ phòng tắm: -Có chuyện gì mà con gái mẹ hôm nay lạ thế? Con đang lo lắng chuyện gì sao? -Vâng, thưa mẹ – tôi trả lời – Đêm qua Mỹ An đã bước vào giấc chiêm bao của con mẹ ạ. -Bình thường thôi mà con. Khẽ rùng mình bởi cơn gió mới ùa vào, tôi đáp: -Nhưng… giấc mơ ấy lạ lắm mẹ à, nó cứ mù mờ thế nào ấy. Nghe tôi nói vậy, mẹ trông có vẻ tò mò, yêu cầu tôi kể lại cho bà nghe giấc mộng đêm qua. Tôi gật đầu đồng ý rồi bước đến bên mẹ như một con mèo tìm được hơi ấm. “Trong giấc mơ đêm qua, con thấy có một người con gái, vóc dáng nhỏ bé đứng rất xa mình. Mái tóc cô dài ngang vai bay bay trong gió. Hình ảnh đó sao mà quen quá! Dáng đứng ấy, mái tóc ấy, lúc nào trông cũng cô đơn như đang mong mỏi một điều gì. Là An, con chợt nhớ ra, cô bạn học cấp một cùng lớp mà bao năm nay con không gặp. Không kìm được niềm vui sướng, con gọi thật to tên nó: -Mỹ An! An ơi! An làm gì mà đứng đó thế? An bước dần về phía con thay cho câu trả lời. Bỗng con có sự thắc mắc không hề nhẹ, bình thường An chạy thật nhanh đến bên con chứ chẳng bao giờ bước đi chậm rãi thế này. -Mỹ! Mỹ khỏe không? Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau rồi đấy – Vừa nói An vừa cười. Con cũng cười đáp lại, cầm chặt cả tay An như muốn nói cho nó biết con vui như thế nào khi hai đứa gặp lại nhau. -Tớ vẫn khỏe, còn cậu thế nào? Chuyển đến Hải Phòng cuộc sống của gia đình cậu vẫn ổn chứ? -Ừ, ổn tất! –Nó lại cười. Đến lúc này con mới nhìn kĩ An. Nó đang mặc bộ đồng phục đi học. Trên đầu kẹp một chiếc nơ xinh xắn, đôi mắt vẫn trong veo như hồ nước thu… Nhưng… ơ kìa! Hai má nó sao bầm tím thế kia, lại còn có một vài vết xước nữa chứ. Nó nhìn xoáy vào mắt con rồi cất tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của con. Như đã biết con định hỏi nó điều gì, những lời nói của nó thốt ra tháo gỡ toàn bộ mọi thắc mắc trong đầu con: -Chiều nay, tớ đang đi học về thì thấy mấy em nhỏ gắng đập tay thoát khỏi dòng nước để bơi vào bờ ở bãi biển gần con đường dẫn đến nhà. Thấy tình cảnh nguy quá, tớ đã nhảy xuống cứu các em ấy. Nhưng điều không may đã đến với tớ… –Nó bỗng dừng lại. Lúc đó con cảm nhận được rằng sóng mũi mình cay cay và cả đôi mắt nóng đến khó chịu. Gần như con sắp khóc đến nơi, những giọt nước mắt đang chực tuôn rơi nơi khóe mắt con, chỉ cần một cái chớp mắt của con, chúng sẽ lăn dài trên má con. Con cao giọng hỏi như gào lên, phá tan bầu không khí yên lặng giữa hai đứa: -Chuyện gì? Cái gì mà không may? Cậu nói gì tớ không hiểu gì cả. Sao mặt cậu lại như vầy hả? Mắt nó đỏ hoe như chực khóc. Giọng nó bấy giờ đã nghèn nghẹn: -Tớ bị dòng nước cuốn đi. Đã cố bơi ra bờ nhưng tớ không thể, dòng nước quá mạnh. Và nó đã đưa mình đến cảnh cửa của ngôi nhà thần chết. Con nhăn mặt, bật cười, cái cười gượng gạo đến chính con cũng nhận ra: -An! Cậu đùa quá trớn rồi đấy. Cậu nghĩ mình tin những gì cậu nói sao? An không quan tâm đến con. Giọng nó vẫn đều đều: -Và An đến đây là để chia tay Mỹ. Vĩnh biệt Mỹ, người bạn tốt của mình. Nói xong, An lướt đi trong màn sương trắng mờ ảo và huyền bí không biết xuất hiện từ bao giờ. Cái hình bóng nhỏ bé của nó nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hẳn. Con bật tỉnh. Có lẽ trong cơn mơ con đã khóc. Chiếc gối của con thấm ước nước mắt bấy giờ ẩm lạnh. Con tự hỏi không biết những điều mà Mỹ An nói là sao? Những thắc mắc, nghi ngờ ngỗn ngang khắp trí óc con. Nhớ lại giấc mơ, con thấy lo quá mẹ à” Mẹ vẫn chú ý lắng nghe từ nảy đến giờ. Bà khẽ chau mày rồi thở dài, nói khẽ: -Có khi nào đó là điềm báo… -Nhưng… Tôi chưa hoàn thành câu nói của mình thì điện thoại đổ chuông. -A lô – tôi trả lời điện thoại. – Nhiên đây. An, nó mất rồi Mỹ ơi! – giọng con bạn trong điện thoại như tiếng sét chém ngang tai tôi. Chiếc điện thoại rơi xuống đất. Nước mắt tôi lã chả rơi. Những giọt nước mắt ấm mằn mặn len vào những nơ ron vị giác. Tôi chạy thật nhanh lên phòng, mặc tiếng mẹ gọi hỏi có chuyện gì. Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài làm 5 "Một năm mới lại về rồi,mẹ à!" Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm và nghĩ về người mẹ kính yêu. Đã 3 năm kể từ ngày mẹ đi sang nước ngoài rồi. Nhớ lại hồi mẹ còn ở đây,mẹ đều đưa tôi đi chợ hoa và mua sắm vào những ngày năm mới gần kề thế này. Tôi cứ ngồi suy nghĩ mông lung rồi chìm vào giấc ngủ . "Hồng ơi!", tôi nghe thấy có tiếng gọi từ đằng xa. Tôi quay lại thì thấy mình đang đứng giữa khu công viên mà ngày tôi còn bé mẹ thường dắt tôi đến đây chơi.Từ xa bước lại phía tôi là một bóng người mà tôi cảm thấy vừa thân quen,vừa lạ lẫm."Phải chăng là mẹ?"-Tôi thầm nghĩ bụng. Tôi chạy lại gần để nhìn cho rõ. Ồ!Đúng là mẹ rồi.Lòng tôi vô cùng sung sướng và hạnh phúc . Không kìm nổi xúc động,tôi gọi thật to:"Mẹ,mẹ ơi!" rồi tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ.Mẹ cũng dang rộng đôi vòng tay bé nhỏ của mình để ôm tôi.Mẹ nghẹn ngào nói:"Hồng!Con của mẹ!"Tôi òa khóc trong giây phút được gặp lại người mẹ kính yêu đã xa cách bao ngày.Đến bây giờ tôi mới có dịp nhìn kĩ mẹ hơn.Mái tóc của mẹ đã điểm vài sợi bạc.Những nếp nhăn của tháng ngày vất vả khó khăn bên xứ người hằn lên bên khóe mắt của mẹ.Chỉ có một điều ở mẹ mà tôi thấy không hề thay đổi,đó chính là nụ cười.Nụ cười của mẹ vẫn thật hiền dịu và đem lại cho tôi cảm giác yên bình ,hạnh phúc.Đang mải ngắm nhìn người mẹ hiền dịu đã xa cách bao ngày thì giọng mẹ vang lên khiến tôi hơi giật mình: -Mẹ con mình ra ghế đá kia tâm sự đi.Lâu lắm rồi mẹ con mình không được nói chuyện với nhau. Tôi gật đầu: -Vâng ạ! Tôi và mẹ ra hàng ghế đá thân thuộc ngày nào.Mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc tôi và hỏi: -Dạo này gia đình mình thế nào hả con? Tôi liền trả lời: -Mọi người vẫn khỏe mẹ à!Ông ngoại thì thỉnh thoảng bị thấp khớp.Còn các bác thì vẫn đi làm đều.Mọi người vẫn nhắc tới mẹ luôn đấy ạ.Ai cũng nhớ mẹ nhiều lắm. Mẹ mỉm cười hiền dịu: -Ừ!Vậy việc học của con bây giờ sao rồi?Con vẫn giữ ước mơ về sau trở thành phóng viên chứ? Tôi nhanh nhảu trả lời: -Việc học năm nay của con mệt và vất vả hơn những năm trước nhiều.Vì là năm cuối cấp nên ngoài học chính ở trên lớp ,con còn phải học thêm nhiều để củng cố kiến thức.Và để biến ước mơ được làm phóng viên thành hiện thực ,con vẫn đều đặn gửi bài cho báo đấy,mẹ à.Con sẽ không để mẹ và mọi người thất vọng đâu. Lời nói của mẹ như truyền thêm niềm tin cho tôi: -Ừ!Mẹ tin ở con.Phải cố gắng học cho giỏi con nhé.Dù có chuyện vui,buồn gì thì cũng phải tâm sự cho mẹ nghe. Nghe giọng nói ấm áp của mẹ càng làm tôi thêm gần gũi mẹ hơn.Tôi biết rẳng ở phương xa-nơi đất khách quê người kia,mẹ vẫn luôn nhớ về tôi,dõi theo từng bước đi và quan tâm đến từng chuyện buồn vui của tôi.Tất cả những gì tôi làm được hôm nay đều nhờ đến lời động viên của mẹ.Tình yêu thương mà mẹ truyền cho tôi đã giúp tôi có nghị lực vượt qua những chông gai thử thách của đường đời.Tình mẫu tử thật thiêng liêng biết chừng nào!Đã bao lâu nay tôi vắng bóng hình ảnh người mẹ thân yêu mà giờ đây lại được ở bên cạnh mẹ,thật hạnh phúc làm sao!Tôi thầm nghĩ:"Mẹ à! Bây giờ mẹ con mình lại ở bên nhau rồi.Đừng rời xa con nữa,mẹ nhé…"Thế rồi tôi lại chìm vào những suy nghĩ,vào niềm sung sướng,hân hoan đang tràn ngập trong lòng.Rồi mọi vật bỗng trở nên nhạt dần,nhạt dần… "Hồng ơi!Dậy đi em sao lại ngủ gật thế kia?Sắp sang năm mới rồi kìa.Em có dậy xem pháo hoa cùng gia đình không?"Tôi dụi mắt ,thấy chiếc đồng hồ đã sắp chỉ sang số 12.Tôi ngơ ngác nhìn quanh thì mới biết đó là một giấc mơ.Ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm,pháo hoa sáng rực trời,một năm mới nữa lại đến rồi.Tôi thầm nhủ với trời đêm,với nàng tiên mùa xuân để mong nàng tiên mùa xuân gửi lời đến mẹ :"Mẹ ơi!Con nhớ mẹ nhiều lắm.Mẹ hãy sớm trở về với con,mẹ nhé!" Từ khóa tìm kiếm:kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngàykể lại một giấc mơ trong đó em gặp lại người thân đã xa cách lâu ngàykể lại 1 giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngàykể lại một giấc mơ trong đó gặp lại người thân đã xa cách nhau lâu ngàykể lại giấc mơ em gặp một người bạn thân xa cách lâu ngàyhãy kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân xa cách lâu ngày Bài viết liên quanĐã có lần em cùng bố mẹ (hoặc anh, chị) đi thăm mộ người thân trong ngày lễ, Tết. Hãy viết bài văn kể về buổi đi thăm mộ đáng nhớ đó – Bài tập làm văn số 2 lớp 9Kể lại một việc làm khiến em rất ân hận – Bài tập làm văn số 2 lớp 9Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường xưa vào một ngày hè, hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó – Bài tập làm văn số 2 lớp 9Phân tích bài thơ Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải – Bài tập làm văn số 7 lớp 9Bài tập trắc nghiệm Sinh học lớp 11 Bài 12: Hô hấp ở thực vậtBài tập trắc nghiệm GDCD lớp 10 Bài 10: Quan niệm về đạo đức (phần 3)Bài tập trắc nghiệm Địa lý lớp 12 Bài 29: Thực hành: Vẽ biểu đồ, nhận xét và giải thích sự chuyển dịch cơ cấu công nghiệp (tiếp theo)Mùa xuân là Tết trồng cây, Làm cho đất nước càng ngày càng xuân. Bác Hồ muốn khuyên dạy chúng ta điều gì qua hai dòng thơ này? – Bài tập làm văn số 6 lớp 7
Xem nhanh nội dung
Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài làm 1
Trong gia đình, người tôi yêu mến và thân thiết nhất chính là anh Hai. Cách đây hai năm, anh Hai tôi vừa tốt nghiệp đại học quân sự đã được điều đến vùng biên giới để công tác. Từ ngày ra đi, anh rất ít khi về thăm nhà, chỉ thỉnh thoảng viết thư cho gia đình. Khi còn ở nhà, anh rất thương yêu tôi. Mỗi tối anh đều kèm tôi học, giúp tôi giải toán thật nhanh. Tình cảm giữa hai anh em tôi vô cùng thắm thiết. Nay anh đi xa, tôi buồn và thấy cô đơn nhiều lắm.
Ngày mai có bài thi môn toán nên tôi cố gắng giải các đề ôn tập để làm bài thi thật tốt. Tôi đã giải gần hết các bài toán, chỉ còn duy nhất một bài rất khó, tôi suy nghĩ mãi mà không tìm được lời giải. Bây giờ, tôi chỉ ước có anh Hai bên cạnh tôi để giảng bài cho tôi. Trời đã khuya, bài toán khó khiến tôi mệt mỏi và mọi thứ xung quanh tôi mờ dần, mờ dần…
Bỗng, có tiếng gõ cửa với tiếng gọi quen thuộc: “Nhóc ơi, ra mở cửa cho anh!” A, đó chính là anh Hai! Anh Hai đã về rồi. Tôi nhảy cẫng lên rồi vội mở cửa, đưa anh vào nhà. Anh đặt ba lô xuống đất rồi xoa đầu tôi:
– Em đang giải toán à? Giỏi quá vậy ta!
Rồi anh kéo tôi cùng ngồi xuống ghế, hỏi thăm về chuyện học hành của tôi. Tôi hào hứng khoe với anh về những thành tích học tập của mình. Anh nghe xong, cười đắc chí:
– Thế mới là em của anh chứ!
Tôi đòi anh kể chuyện những ngày ở biên giới. Anh vui vẻ kể tôi nghe hàng tá chuyện vui của đời quân ngũ. Lúc chăm chú ngồi nghe anh kể, tôi mới để ý thấy rằng da anh tôi đen hơn trước rất nhiều, có lẽ do anh luôn phải dãi nắng dầm sương. Cả người anh trông cũng to lớn, vạm vỡ hơn trước nhờ rèn luyện sức khỏe hằng ngày để khỏe mạnh, đủ sức chống chọi với thời tiết khắc nghiệt vùng biên giới. Nhưng đôi mắt anh vẫn sáng và tinh anh như ngày nào. Anh vẫn nhìn tôi thật dịu dàng và trìu mến.
– Em gái của anh lớn quá rồi! Ở nhà có nhớ anh nhiều không? Không có anh giảng bài chắc em gặp rắc rối nhiều với các bài toán khó phải không? Dù anh không giúp em học như ngày trước được nữa nhưng anh vẫn luôn cổ vũ cho em. Đừng bao giờ nản lòng em nhé! Phải học thiệt giỏi để anh còn khoe em gái ngoan của anh với các đồng chí chứ.
– Em hứa sẽ cố gắng học, không làm anh Hai thất vọng đâu. Em phải thật xứng đáng là em gái của một chiến sĩ bộ đội chứ.
Anh ôm tôi vào lòng, vỗ vai tôi rồi đứng lên, đeo ba lô và bước ra cửa. Anh vẫy tay chào:
– Anh đi đây! Nhiệm vụ đang chờ anh!
Anh bước ra khỏi cửa. Cánh cửa đóng sầm lại khiến tôi giật mình choàng tỉnh. Ồ, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.
Dù chỉ gặp được anh Hai trong giấc mơ nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui. Khi tỉnh giấc, tôi cảm thấy khỏe khoắn và đầu óc minh mẫn hẳn lên. Tôi quyết tâm giải bằng được bài toán khó này để không phụ lòng mong mỏi của anh tôi. Ngày mai, sau khi thi xong, tôi sẽ viết thư kể cho anh nghe giấc mơ vừa rồi, chắc là anh Hai sẽ vui lắm.
Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài làm 2
Những ngày đầu mùa đông, trời trở lạnh, em đi ngủ sớm hơn mọi khi. Em nằm bên cạnh bà và được nghe những câu hát mượt mà của ngày xưa bà thường hay hát. Chắng mấy chốc, giọng hát ngọt ngào ấy đã đưa em chìm sâu vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, em thấy ông nội trở về trò chuyện cùng với em.
Ông nội em năm nay cũng khoảng 70 tuổi nhưng ông đã không còn từ khi em mới bỡ ngỡ bước vào lớp một. Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt cũng đã gần chục năm rồi em không đuợc sống bên cạnh ông, không đuợc nghe giọng nói ồm ồm chứa đựng bao tình thương của ông.
Em vẫn nhớ như in giấc mơ hôm đó, em thấy ông nội với hình dáng gầy gầy thân quen đi về phía em đang học bài. Em vui sướng chạy ra ôm chầm lấy ông. Đôi bàn tây ấm áp của ông nhẹ nhàng xoa lên đầu em rồi ông dắt em từ bàn học ra chiếc ghế nhỏ ngày xưa hai ông cháu dạy nhau tập đọc đặt ở phòng ngoài. Đã lâu lắm rồi mà nhìn ông vẫn không thay đổi là bao so với trước. Khuôn mặt vấn rạng ngời phúc hậu đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn. Đôi mắt sâu hơi mờ đi nhưng đôi tai ông vẫn còn tinh lắm. Dường nhu chỉ có mái tóc bạc thêm là thấy rõ vì dấu ấn thời gian.
Ông hỏi han về tình hình học tập của em có tốt không? Em tự hào kể cho ông nghe về những thành tích mà mình đã đạt được. Nói đến đâu ông cũng gật đầu tỏ vẻ hài lòng và khen em đã có tiến bộ hơn ngày trước rất nhiều. Em cảm thấy ông rất vui và hãnh diện vì mình. Song ông vẫn nhắc nhở em phải biết lấy đó làm động lực để mình cố gắng. Ông mong em luôn chăm chỉ học tập, rèn luyện bản thân, không lúc nào được nguôi nhớ công ơn sinh thành và nuôi dưỡng của bố mẹ, thầy cô. Em ngồi im lặng và thấm thía những lời dạy đầy ý nghĩa của ông vào tâm trí. Rồi em hỏi thăm sức khoẻ của ông. Ông nói rằng ông rất khoẻ và luôn nhớ về mọi người. Ông hy vọng rằng em sẽ thay ông chăm sóc bà thật tốt. Em cảm động lắm, không biết nói gì em chỉ biết nhìn ông và gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Ngồi nói chuyện được khá lâu, ông kể tiếp cho em nghe nhiều câu chuyện hay mà ngày trước ông vấn thường hay kể. hai ông cháu nói chuyện vui vẻ, giọng nói và tiếng cười ấm áp của ông vang khắp căn nhà bé nhỏ.
Trời về khuya hơn, màn đêm yên ắng, tĩnh mịch lạ thường. Em hỏi ông hay nói đúng hơn nó là lời trách móc ngây thơ rằng: “Sao ông không thường xuyên về thăm gia đình hay là ông đã quên mọi người? Lần này về ông phải ở đây thật lâu để chơi với chúng cháu”. Ông khẽ nói với em rằng: “Hãy nhớ ông luôn ở bên cạnh mọi người”. Nói xong, ông lẳng lặng bước ra cửa, vì sợ phải xa ông em vội chạy theo nhưng hình ảnh ông cứ xa dần, chỉ thỉnh thoảng ông ngoảnh lại vẫy tay tạm biệt. Em khóc gọi theo ông. Thấy mình khóc, em tỉnh dậy thì ra những gì mình vừa thấy chỉ là mơ. Đó là một giấc mơ mà em không bao giờ quên được.
Em sẽ luôn ghi nhớ và trân trọng giấc mơ quý giá này. Em tin rằng dù không có thật nhưng mỗi lời nói, cử chỉ ông dành cho em đều là động lực để em vươn lên trong cuộc sống.
Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài làm 3
Bà ngoại là người rất thân yêu đối với tôi, là người luôn mang đến niềm hạnh phúc, vui sướng cho cuộc đời tôi. Nhưng vào một chiều chủ nhật êm ả, bà đã lặng lẽ ra đi khiến cho tim tôi gần như tan nát, một tâm hồn hạnh phúc, vui tươi của tôi cũng đã tan vỡ trước sự ra đi của bà. Tôi chỉ mong sao có thể thấy bà lần nữa với một nụ cười duyên dáng, phúc hậu của ngày nào. Và cũng ngay đêm hôm đó, tôi đã có thể gặp lại bà trong giấc mơ của mình.
Trong giấc mơ, tôi thấy trước mắt mình là ngôi nhà nhỏ của bà ngày trước. Tất cả đồ vật đều gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Ngoài sân có một bóng người gầy gầy, tóc đã bạc phơ, lưng cũng đã còng nhưng dáng vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Tôi chạy vội ra mà sân không biết đó là ai. Bỗng người đó nói với tôi:" Đừng có ra nắng, kẻo bị ốm bây giờ". Lúc này, tôi nhìn lại người đó- một thân hình thấp, nhỏ nhắn và khuôn mặt rạng những vết chân chim của bao thời gian vất vả."Đúng, đúng là bà ngoại rồi", tôi chợt reo lên và chạy đến ôm chặt lấy ngoại mà khóc. Bà ngoại cũng ôm lấy tôi mà nói:" Ngoại đây mà, Cu Đức của bà làm sao thế". Giọng nói của ngoại lúc này tự dưng ấm áp và thân thương làm sao! Rồi bà dẫn tôi vào nhà và bảo:" Lâu rồi không thấy con ghé chơi nhĩ". Tôi cười và nói:" Cháu cũng muốn về nhưng không có thời gian".Bà cười hiền từ vào bảo tôi:" Cu Đức của bà cố gắng học để sau này còn nuôi sống bản thân, nuôi sống gia đình, khi nào rãnh, về chơi với bà cũng được".Tôi nghe xong nghẹn ngào nước mắt và biết bà rất thương tôi, bà luôn sợ tôi thiếu thốn mà quên mất mình cực khổ, dù ở một mình cô đơn nhưng bà vẫn muốn tôi có cuộc sống tốt hơn, sung sướng hơn.
Một lúc sau, hai bà cháu tôi cùng ngồi vào bàn ăn, bà cứ luôn nhường cho tôi hết phần ngon, thấy vậy, tôi cũng nhường cho bà nhưng bà cứ từ chối vì sợ tôi thiếu thốn, không có gì để ăn. Ăn xong, bà còn đưa tôi trên chiếc võng xinh xinh mà ngày nào hai bà cháu vẫn thường ngủ, vừa đưa, bà vừa âu yếm kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích, những câu chuyện của thời xa xưa,…như lúc tôi còn nhỏ. Lúc đó, tôi rất vui sướng và chỉ muốn hét thật to:" Ngoại ơi, con yêu bà lắm". Rồi tôi chìm vào giấc ngủ êm đềm trong vòng tay ấm của ngoại…
Xế chiều, tôi thức dậy nhưng không thấy ngoại đâu nên tôi đi tìm, tìm mãi. Cuối cùng, tôi cũng thấy ngoại ở sau vườn, tôi chạy đến ôm lấy ngoại nhưng ngoại chỉ kịp nở một nụ cười rồi biến thành những ngôi sao bay vút lên tận trời xanh. Trong khi tôi đang nức nỡ và và không biết tại sao như vậy…Bỗng tôi tỉnh mộng và trở về con người thật của mình, người tôi ướt đẫm mồ hôi và nước mắt cứ tuôn ra, tuôn ra không ngừng. Rồi những hình ảnh của ngoại bắt đầu hiện ra trong tâm trí tôi. Lúc này, tôi bỗng thèm, thèm được ngoại gọi cái tên Cu Đức một cách âu yếm, thèm được ăn những bát cơm thơm dẽo do chính tay ngoại nấu, thèm được ngoại ôm chặt để người tôi thấy bình yên trong vòng tay ấm của ngoại,… dẫu biết tất cả đã theo cơn gió lạ bay đi mất.
Đã mấy năm trôi qua, nhưng tôi vẫn luôn nhớ ngoại và tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc khi có ngoại trong cuộc đời này. Dẫu đường đời không hề phẳng phiu để tôi nhẹ bước, nhưng tôi chưa bao giờ cho phép mình dừng lại. Vì đằng sau những sóng gió tôi đã ơn nặng biết bao yêu thương, những yêu thương dịu kì luôn mang đến cho tôi niềm tin, mạnh mẽ để vững bước trên đường đời.
Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài làm 4
Như đọc được hai chữ ‘’lo lắng’’ trên mặt khuôn mặt tôi. Mẹ hỏi khi thấy tôi bước ra từ phòng tắm:
-Có chuyện gì mà con gái mẹ hôm nay lạ thế? Con đang lo lắng chuyện gì sao?
-Vâng, thưa mẹ – tôi trả lời – Đêm qua Mỹ An đã bước vào giấc chiêm bao của con mẹ ạ.
-Bình thường thôi mà con.
Khẽ rùng mình bởi cơn gió mới ùa vào, tôi đáp:
-Nhưng… giấc mơ ấy lạ lắm mẹ à, nó cứ mù mờ thế nào ấy.
Nghe tôi nói vậy, mẹ trông có vẻ tò mò, yêu cầu tôi kể lại cho bà nghe giấc mộng đêm qua. Tôi gật đầu đồng ý rồi bước đến bên mẹ như một con mèo tìm được hơi ấm.
“Trong giấc mơ đêm qua, con thấy có một người con gái, vóc dáng nhỏ bé đứng rất xa mình. Mái tóc cô dài ngang vai bay bay trong gió. Hình ảnh đó sao mà quen quá! Dáng đứng ấy, mái tóc ấy, lúc nào trông cũng cô đơn như đang mong mỏi một điều gì. Là An, con chợt nhớ ra, cô bạn học cấp một cùng lớp mà bao năm nay con không gặp. Không kìm được niềm vui sướng, con gọi thật to tên nó:
-Mỹ An! An ơi! An làm gì mà đứng đó thế?
An bước dần về phía con thay cho câu trả lời. Bỗng con có sự thắc mắc không hề nhẹ, bình thường An chạy thật nhanh đến bên con chứ chẳng bao giờ bước đi chậm rãi thế này.
-Mỹ! Mỹ khỏe không? Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau rồi đấy – Vừa nói An vừa cười.
Con cũng cười đáp lại, cầm chặt cả tay An như muốn nói cho nó biết con vui như thế nào khi hai đứa gặp lại nhau.
-Tớ vẫn khỏe, còn cậu thế nào? Chuyển đến Hải Phòng cuộc sống của gia đình cậu vẫn ổn chứ?
-Ừ, ổn tất! –Nó lại cười.
Đến lúc này con mới nhìn kĩ An. Nó đang mặc bộ đồng phục đi học. Trên đầu kẹp một chiếc nơ xinh xắn, đôi mắt vẫn trong veo như hồ nước thu… Nhưng… ơ kìa! Hai má nó sao bầm tím thế kia, lại còn có một vài vết xước nữa chứ.
Nó nhìn xoáy vào mắt con rồi cất tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của con. Như đã biết con định hỏi nó điều gì, những lời nói của nó thốt ra tháo gỡ toàn bộ mọi thắc mắc trong đầu con:
-Chiều nay, tớ đang đi học về thì thấy mấy em nhỏ gắng đập tay thoát khỏi dòng nước để bơi vào bờ ở bãi biển gần con đường dẫn đến nhà. Thấy tình cảnh nguy quá, tớ đã nhảy xuống cứu các em ấy. Nhưng điều không may đã đến với tớ… –Nó bỗng dừng lại.
Lúc đó con cảm nhận được rằng sóng mũi mình cay cay và cả đôi mắt nóng đến khó chịu. Gần như con sắp khóc đến nơi, những giọt nước mắt đang chực tuôn rơi nơi khóe mắt con, chỉ cần một cái chớp mắt của con, chúng sẽ lăn dài trên má con. Con cao giọng hỏi như gào lên, phá tan bầu không khí yên lặng giữa hai đứa:
-Chuyện gì? Cái gì mà không may? Cậu nói gì tớ không hiểu gì cả. Sao mặt cậu lại như vầy hả?
Mắt nó đỏ hoe như chực khóc. Giọng nó bấy giờ đã nghèn nghẹn:
-Tớ bị dòng nước cuốn đi. Đã cố bơi ra bờ nhưng tớ không thể, dòng nước quá mạnh. Và nó đã đưa mình đến cảnh cửa của ngôi nhà thần chết.
Con nhăn mặt, bật cười, cái cười gượng gạo đến chính con cũng nhận ra:
-An! Cậu đùa quá trớn rồi đấy. Cậu nghĩ mình tin những gì cậu nói sao?
An không quan tâm đến con. Giọng nó vẫn đều đều:
-Và An đến đây là để chia tay Mỹ. Vĩnh biệt Mỹ, người bạn tốt của mình.
Nói xong, An lướt đi trong màn sương trắng mờ ảo và huyền bí không biết xuất hiện từ bao giờ. Cái hình bóng nhỏ bé của nó nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hẳn.
Con bật tỉnh. Có lẽ trong cơn mơ con đã khóc. Chiếc gối của con thấm ước nước mắt bấy giờ ẩm lạnh. Con tự hỏi không biết những điều mà Mỹ An nói là sao? Những thắc mắc, nghi ngờ ngỗn ngang khắp trí óc con. Nhớ lại giấc mơ, con thấy lo quá mẹ à”
Mẹ vẫn chú ý lắng nghe từ nảy đến giờ. Bà khẽ chau mày rồi thở dài, nói khẽ:
-Có khi nào đó là điềm báo…
-Nhưng…
Tôi chưa hoàn thành câu nói của mình thì điện thoại đổ chuông.
-A lô – tôi trả lời điện thoại.
– Nhiên đây. An, nó mất rồi Mỹ ơi! – giọng con bạn trong điện thoại như tiếng sét chém ngang tai tôi.
Chiếc điện thoại rơi xuống đất. Nước mắt tôi lã chả rơi. Những giọt nước mắt ấm mằn mặn len vào những nơ ron vị giác. Tôi chạy thật nhanh lên phòng, mặc tiếng mẹ gọi hỏi có chuyện gì.
Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân cách xa lâu ngày – Bài làm 5
"Một năm mới lại về rồi,mẹ à!" Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm và nghĩ về người mẹ kính yêu. Đã 3 năm kể từ ngày mẹ đi sang nước ngoài rồi. Nhớ lại hồi mẹ còn ở đây,mẹ đều đưa tôi đi chợ hoa và mua sắm vào những ngày năm mới gần kề thế này. Tôi cứ ngồi suy nghĩ mông lung rồi chìm vào giấc ngủ .
"Hồng ơi!", tôi nghe thấy có tiếng gọi từ đằng xa. Tôi quay lại thì thấy mình đang đứng giữa khu công viên mà ngày tôi còn bé mẹ thường dắt tôi đến đây chơi.Từ xa bước lại phía tôi là một bóng người mà tôi cảm thấy vừa thân quen,vừa lạ lẫm."Phải chăng là mẹ?"-Tôi thầm nghĩ bụng. Tôi chạy lại gần để nhìn cho rõ. Ồ!Đúng là mẹ rồi.Lòng tôi vô cùng sung sướng và hạnh phúc . Không kìm nổi xúc động,tôi gọi thật to:"Mẹ,mẹ ơi!" rồi tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ.Mẹ cũng dang rộng đôi vòng tay bé nhỏ của mình để ôm tôi.Mẹ nghẹn ngào nói:"Hồng!Con của mẹ!"Tôi òa khóc trong giây phút được gặp lại người mẹ kính yêu đã xa cách bao ngày.Đến bây giờ tôi mới có dịp nhìn kĩ mẹ hơn.Mái tóc của mẹ đã điểm vài sợi bạc.Những nếp nhăn của tháng ngày vất vả khó khăn bên xứ người hằn lên bên khóe mắt của mẹ.Chỉ có một điều ở mẹ mà tôi thấy không hề thay đổi,đó chính là nụ cười.Nụ cười của mẹ vẫn thật hiền dịu và đem lại cho tôi cảm giác yên bình ,hạnh phúc.Đang mải ngắm nhìn người mẹ hiền dịu đã xa cách bao ngày thì giọng mẹ vang lên khiến tôi hơi giật mình:
-Mẹ con mình ra ghế đá kia tâm sự đi.Lâu lắm rồi mẹ con mình không được nói chuyện với nhau.
Tôi gật đầu:
-Vâng ạ!
Tôi và mẹ ra hàng ghế đá thân thuộc ngày nào.Mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc tôi và hỏi:
-Dạo này gia đình mình thế nào hả con?
Tôi liền trả lời:
-Mọi người vẫn khỏe mẹ à!Ông ngoại thì thỉnh thoảng bị thấp khớp.Còn các bác thì vẫn đi làm đều.Mọi người vẫn nhắc tới mẹ luôn đấy ạ.Ai cũng nhớ mẹ nhiều lắm.
Mẹ mỉm cười hiền dịu:
-Ừ!Vậy việc học của con bây giờ sao rồi?Con vẫn giữ ước mơ về sau trở thành phóng viên chứ?
Tôi nhanh nhảu trả lời:
-Việc học năm nay của con mệt và vất vả hơn những năm trước nhiều.Vì là năm cuối cấp nên ngoài học chính ở trên lớp ,con còn phải học thêm nhiều để củng cố kiến thức.Và để biến ước mơ được làm phóng viên thành hiện thực ,con vẫn đều đặn gửi bài cho báo đấy,mẹ à.Con sẽ không để mẹ và mọi người thất vọng đâu.
Lời nói của mẹ như truyền thêm niềm tin cho tôi:
-Ừ!Mẹ tin ở con.Phải cố gắng học cho giỏi con nhé.Dù có chuyện vui,buồn gì thì cũng phải tâm sự cho mẹ nghe.
Nghe giọng nói ấm áp của mẹ càng làm tôi thêm gần gũi mẹ hơn.Tôi biết rẳng ở phương xa-nơi đất khách quê người kia,mẹ vẫn luôn nhớ về tôi,dõi theo từng bước đi và quan tâm đến từng chuyện buồn vui của tôi.Tất cả những gì tôi làm được hôm nay đều nhờ đến lời động viên của mẹ.Tình yêu thương mà mẹ truyền cho tôi đã giúp tôi có nghị lực vượt qua những chông gai thử thách của đường đời.Tình mẫu tử thật thiêng liêng biết chừng nào!Đã bao lâu nay tôi vắng bóng hình ảnh người mẹ thân yêu mà giờ đây lại được ở bên cạnh mẹ,thật hạnh phúc làm sao!Tôi thầm nghĩ:"Mẹ à! Bây giờ mẹ con mình lại ở bên nhau rồi.Đừng rời xa con nữa,mẹ nhé…"Thế rồi tôi lại chìm vào những suy nghĩ,vào niềm sung sướng,hân hoan đang tràn ngập trong lòng.Rồi mọi vật bỗng trở nên nhạt dần,nhạt dần…
"Hồng ơi!Dậy đi em sao lại ngủ gật thế kia?Sắp sang năm mới rồi kìa.Em có dậy xem pháo hoa cùng gia đình không?"Tôi dụi mắt ,thấy chiếc đồng hồ đã sắp chỉ sang số 12.Tôi ngơ ngác nhìn quanh thì mới biết đó là một giấc mơ.Ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm,pháo hoa sáng rực trời,một năm mới nữa lại đến rồi.Tôi thầm nhủ với trời đêm,với nàng tiên mùa xuân để mong nàng tiên mùa xuân gửi lời đến mẹ :"Mẹ ơi!Con nhớ mẹ nhiều lắm.Mẹ hãy sớm trở về với con,mẹ nhé!"