Hãy tả một lần em bị mắc lỗi
Hãy tả một lần em bị mắc lỗi 4.8 (96%) 380 votes Đề bài: Em hãy tả một lần em bị mắc lỗi. Trong cuộc sống, không ai là hoàn hảo, không ai luôn làm những điều đúng đắn, đôi khi chúng ta sẽ mắc phải những lỗi lầm đáng tiếc nhưng nếu chúng ta biết sữa chữa và cố gắng khắc phục thì những lần mắc lỗi ấy ...
Hãy tả một lần em bị mắc lỗi 4.8 (96%) 380 votes Đề bài: Em hãy tả một lần em bị mắc lỗi. Trong cuộc sống, không ai là hoàn hảo, không ai luôn làm những điều đúng đắn, đôi khi chúng ta sẽ mắc phải những lỗi lầm đáng tiếc nhưng nếu chúng ta biết sữa chữa và cố gắng khắc phục thì những lần mắc lỗi ấy có thể sẽ là ...
Đề bài: Em hãy tả một lần em bị mắc lỗi.
Trong cuộc sống, không ai là hoàn hảo, không ai luôn làm những điều đúng đắn, đôi khi chúng ta sẽ mắc phải những lỗi lầm đáng tiếc nhưng nếu chúng ta biết sữa chữa và cố gắng khắc phục thì những lần mắc lỗi ấy có thể sẽ là những bài học quý giá giúp ích cho chúng ta sau này.
Em cũng đã nhiều lần mắc phải lỗi lầm, nhưng có lẽ đáng nhớ nhất là một lần nói dối bố mẹ đi chơi xa mà không nghe điện thoại, lần đó em đã làm bố mẹ vô cùng lo lắng vì tưởng em gặp phải chuyện gì, cảm giác hối hận lúc đó đến tận bây giờ em vẫn không thể nào quên. Hôm đó là một ngày thứ bảy, thời tiết như chiều lòng người, vô cùng mát mẻ trong lành, đám bạn bè trong lớp của em rủ nhau đi phượt một ngày ở ngoài thành phố, chúng em đi tham quan những cảnh vật mà trước giờ chưa từng thấy. Lúc đó trong đầu em như quên đi tất cả, cảm giác thích thú, hạnh phúc, sung sướng tưởng chừng như muốn nở hoa vậy. Vì trước giờ, em chưa được đi chơi đâu xa, cũng như chẳng hay tụ tập với bạn bè đông đủ như lúc này. Sự tò mò như dâng cao, thôi thúc em giấu bố mẹ, nói dối- lời nói dối vì biết chắc chắn rằng bố mẹ sẽ không cho em đi chơi xa như vậy. Em đành đánh liều nói dối với bố mẹ rằng, cả lớp tụ tập đi thăm cô giáo bệnh, nhờ thế mà bố mẹ mới cho em đi.
Chúng em đi thăm quan nhưng khu sinh thái xung quanh thành phố, tổ chức cắm trại, ăn uống cả một ngày đến tận tối mịt mới kéo nhau về. Lúc đó, em mới chợt nhớ bố mẹ, em vội cầm điện thoại cất trong túi xách, thì thấy rất nhiều của điện thoại của bố mẹ. Lo sợ rất rất là nhiều. Vừa về đến đầu ngõ, em thấy điện nhà từ đằng trước cho đến trong nhà đều sáng chưng, bố em thì cứ đi ra đi vào, còn mẹ thì thấp thỏm bên trọng. Em vội bước vào cổng, thì mẹ chạy ra và nói: "Na con đi đâu, tại sao không nghe điện thoại hả? Con không biết là con nói dối bố mẹ thế là không tốt hả? Con có bị làm sao thì bố mẹ biết sống sao?…tại sao lại nói dối hả? Mẹ em cứ khóc như nấc lên. Còn bố em thì nói "Con nó về là được rồi, cả ngày nay mệt rồi, mai chúng ta nói chuyện với con sau". Khuôn mặt bố lúc đó vừa tức giận vừa thương em, đôi mắt bố buồn lắm. Em thì chỉ biết khóc và luôn miệng nói xin lỗi bố mẹ mãi thôi.
Sáng hôm sau, bố mẹ mới nói là nghe tin có đám học sinh đi chơi bị té nên rất lo lắng cho em. Và gọi điện cho cô giáo thì biết em nói dối đi chơi nên càng hoảng sợ. Mẹ khóc từ lúc đó đến tối không ăn uống được gì. Lúc đó, em cảm thấy mình thật là đứa con bất hiếu, bố mẹ tuy không mắng chửi em, không đánh em, nhưng những tiếng thở dài bố, những hàng nước mắt của mẹ khiến em cảm thấy hối hận vô cùng. Bản thân em tự hứa với lòng sẽ không bao giờ khiến bố mẹ lo lắng, không bao giờ còn nói dối nữa.
Ngày hôm sau đó, mẹ cứ ôm em mãi thôi, nằm cạnh em, vuốt tóc em, nhẹ nhàng. Còn bố thì cứ lo lắng, lâu lâu lại giật mình, bố còn tự chuẩn bị cho em nhiều đồ ăn. Các bạn ạ, có lẽ các bạn sẽ thấy lạ phải không. Đúng vậy, bố mẹ em thương yêu em rất nhiều, lúc đó bố mẹ sợ em bị làm sao, nên bố mẹ mới càng lo lắng hơn, chăm sóc cho em hơn. Nhưng cũng nhờ thế, em càng nhận ra, bản thân mình quá may mắn, vì được bố mẹ em yêu thương. Nhưng lại càng đau lòng hơn vì mình đã làm đau bố mẹ mình.
Vì vậy, là những đứa con của bố mẹ mình. Mong rằng các bạn đừng như em, đừng nói dối bố mẹ, hãy trở thành những đứa con ngoan và hiếu thảo với bố mẹ. Còn em, em sẽ không bao giờ làm những điều khiến bố mẹ em phải phiền lòng nữa.