24/05/2017, 12:29

Chuyện ngắn thêm một chút may mắn

Tôi luôn giữ một tờ 2 đôla trong ví. Đó là tờ tiền mẹ cho tôi từ năm tôi 6 tuổi. Hôm đó, mẹ gọi tôi vào phòng riêng và bảo: - Mẹ muốn con giữ tờ 2 đôla này, chỉ để có thêm một chút may mắn thôi mà. - Cảm ơn mẹ - Tôi đáp - Con sẽ luôn giữ nó. ...

Tôi luôn giữ một tờ 2 đôla trong ví. Đó là tờ tiền mẹ cho tôi từ năm tôi 6 tuổi. Hôm đó, mẹ gọi tôi vào phòng riêng và bảo:

-      Mẹ muốn con giữ tờ 2 đôla này, chỉ để có thêm một chút may mắn thôi mà.

-       Cảm ơn mẹ - Tôi đáp - Con sẽ luôn giữ nó.

Nhiều người cho rằng mang theo tờ 2 đôla sẽ đem tới may mắn và nhiều tiền bạc. Tôi thì không mê tín, nhưng vẫn luôn giữ tờ tiền đó bên mình, vì nó là món quà của mẹ.

Mẹ mất năm tôi 17 tuổi, và ngày hôm đó, tôi lấy tờ 2 đôla ra khỏi 14 ví, nắm chắc nó trong tay suốt nhiều tiếng đồng hồ và tin rằng mẹ vẫn luôn chăm sóc tôi suốt cả cuộc đời.
 

Khi đi xin việc lần đầu tiên, tôi mới 20 tuổi, rất nhát. Khi ngồi chờ phỏng vấn, tôi thấy có 5 cô gái khác cũng đang chờ. Tôi tin chắc hẳn tôi thua xa họ, chỉ nhìn vào bản resumé dài hàng trang của họ là biết.

Bà Martin - giám đốc công ti - cuối cùng cũng gọi tôi vào phòng phỏng vấn.

-        Điều gì làm cô cảm thấy mình phù hợp với công việc này?

-       Tôi rất cần công việc này, và tôi thấy chẳng có gì tôi không thể làm cả - Tôi đáp.

Bà ấy hỏi tôi thêm nhiều câu nữa trước khi buổi phỏng vấn kết thúc. Nhưng trước khi ra khỏi phòng, tôi lấy hết can đảm đứng lên nói:

-       Bà Martin, tôi biết có thể tôi không có nhiều khả năng như những ứng viên khác, nhưng tôi sẽ rất biết ơn nếu bà cho tôi một co' hội. Tôi học hỏi rất nhanh và tin rằng mình có thể là một thành viên hiệu quả trong công ti.

Tôi cảm ơn bà Martin rồi về nhà, vô cùng mệt mỏi. “Có lẽ mình thua rồi” - Tôi nghĩ - “Nhưng dù sao ngày mai cũng là một ngày mới”.

Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, tôi nhận được điện thoại của bà Martin.

-       Cô Gina - Bà ấy nói - Cô không phải là ứng viên giỏi nhất, nhưng cô đã tự tin đến mức chúng tôi quyết định trao cho cô một cơ hội khẳng định mình.

Tôi hét tướng lên, nhảy từ trên giường xuống đất. Lúc đó, tôi nghe tiếng bà Martin cười to trong điện thoại, và mới chợt nhận ra rằng tôi còn chưa cảm ơn bà ấy, cũng chưa hề cúp máy.

-       Cảm ơn bà Martin - Tôi nói vào điện thoại - Tôi sẽ không để bà phải thất vọng đâu!

Tôi lôi ngay tờ 2 đôla trong túi ra.

-      Cảm ơn mẹ - Tôi nói thật to để mẹ cũng có thể nghe được - Con sẽ làm được công việc này!

Vào khoảnh khắc đó, tôi nhớ lại lần mẹ gọi riêng tôi vào phòng và nói:

-       Con rất thông minh. Nhưng nếu thất bại, con đừng bỏ cuộc. Đừng sợ thất bại. Đó chỉ là cách để chúng ta nhận ra rằng, phải cố gắng nhiều hơn. Con là một người rất đặc biệt, con gái ạ!

Đã rất nhiều lần tôi nhớ đến câu nói của mẹ để cố gắng nhiều hơn, khi tin rằng hẳn mẹ đã nhìn ra một khả năng đặc biệt nào dó ở mình.

Một năm sau đó, khi cả gia đình tôi gặp mặt nhau, tôi phát hiện ra rằng các anh chị tôi, ai cũng có một tờ 2 đôla trong ví, và hóa ra, ai cũng từng được mẹ gọi vào phòng và nói rằng họ thật đặc biệt.

Tất cả chúng tôi cùng cười và nói rằng, chính món quà của mẹ mới thật đặc biệt. Món quà đó không đơn giản là tờ 2 đôla, mà là niềm tin mẹ đã “cài đặt” vào mỗi chúng tôi từ ngày còn nhỏ.

Nguồn:
0