24/05/2017, 12:32

Chuyện ngắn thám tử im lặng của tác giả Anh Ngọc

Đầu tiên là thằng Dũng. Sau giờ ra chơi, nó phát hiện tờ bạc 50 ngàn mua đồ chơi để ở ngăn cặp phụ biến mất tiêu. Nạn nhân gào lên, ôm cả cặp táp lên méc cô. Cô chủ nhiệm nghiêm giọng hỏi xem ai trong lớp nhặt được thì mang lên trả lại. ''Các bạn nhìn nhau hoang mang, nhưng không ai nhúc nhích. ...

Đầu tiên là thằng Dũng. Sau giờ ra chơi, nó phát hiện tờ bạc 50 ngàn mua đồ chơi để ở ngăn cặp phụ biến mất tiêu. Nạn nhân gào lên, ôm cả cặp táp lên méc cô. Cô chủ nhiệm nghiêm giọng hỏi xem ai trong lớp nhặt được thì mang lên trả lại. ''Các bạn nhìn nhau hoang mang, nhưng không ai nhúc nhích. Dũng cay cú tuyên bố nhất định sẽ tìm ra và nện cho thủ phạm một trận.

Tới lượt nhỏ Sa. Má nó bán hàng gần trường, là tấm nylon bày các món dụng cụ học tập và đồ chơi bằng nhựa xanh đỏ rẻ tiền. Sợ bị rớt tiền khi chạy nhân viên dẹp lòng lề đường, má Sa thường giao tiền cho con gái giữ. Thế nhưng, một lần ra chơi, nó chạy xuống sân trong chớp mắt, đến khi quay lên, cuộn tiền bọc giấy báo đã biến mất. Sa bâu chặt áo dài cô chủ nhiệm, sợ hãi khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem. Cô nghiêm khắc yêu cầu kể từ nay về sau, không một bạn nào được mang nhiều tiền đến lớp.

Lớp 5C ngày đ(ý tôi là lớp trưởng kiêm thủ quỹ. Xảy ra nhiều chuyện lộn xộn, tôi rất lo lăng. Giờ ra chơi, tôi lảng vảng ngoài hành lang, kín đáo canh chừng. Thế nhưng, hôm mở cặp lấy tiền mua hộp phấn viết bảng mới, sống lưng tôi lạnh toát. Gói tiền quỳ lớp tôi nhét kĩ ngăn trong cùng đã biến mất.

Vậy mà khi tôi xin cô khám cặp mấy cậu bạn “đáng nghi”, cô lắc đầu: “Đừng làm vậy. Cô và em sẽ làm những bạn bị ngờ vực tổn thương”. Tôi mất hết kiên nhẫn: “Nhưng phải sớm tìm ra thủ phạm chứ, thưa cô!”.

. Cô im lặng hồi lâu, rồi bảo: “Ngọc biết không, thứ hai tuần rồi, cô để túi trên bàn. Ví tiền của cô mất lúc nào cô cũng không biết nữa. Có thể là bạn nào đó trong lớp mình. Nhưng cô tin, bạn ấy không lấy trộm vì tham lam. Chắc là có uẩn khúc...”. Tôi trợn tròn mắt. Tên trộm thiệt quá to gan, dám “thó” cả ví tiền của cô chu nhiệm!

Góc lớp có cái tủ gỗ đựng sách. Mấy hôm liền, lúc mọi người xuống sân tập thể dục, tôi lẻn chui vào tủ. Qua những khe sách hẹp, tôi có thể quan sát bên ngoài. Một hôm, người lên lớp trước tiên là nhỏ Thúy. Nó bước chậm rãi qua một dãy bàn, nhấc cái cặp của người khác, mở nắp, lấy hết tiền, nhét kĩ vào ngăn cặp của nó, rồi ngồi gục mặt xuống bàn. Tôi gần như nghẹt thở. Trong lớp, nếu có kẻ ít bị nghi ngờ nhất, thì chính là Thúy, cô bạn ít nói, hiền lành, luôn cô độc ngồi im trong một góc.

Nghe tôi cấp báo, cô chủ nhiệm đặt tay lên vai tôi, dặn dò: “Em phải bình tĩnh, đừng làm ầm lên nhé. Cuối giờ, cô sẽ gặp riêng Thúy!”.

Sau này, cô kể lại cho riêng tôi, lúc cô bảo Thúy mơ cặp, Thúy đồng ý ngay. Bạn xếp lên bàn tờ giấy bạc 50 ngàn, cuộn tiền bọc giấy báo, gói quỹ lớp, và ví tiền của cô. Mọi thứ không hề suy xuyển. Thúy nói chỉ cất hộ. Bạn không yên tâm khi thấy tiền bạc mọi người cất giữ thiếu an toàn.

Thấy vẻ mặt tôi đầy ngờ vực, cô lắc đầu: “Kể từ hồi ba má làm ăn thua lỗ, bạn ấy bị ám ảnh chuyện mất tiền nên cư xử bất thường. Thúy sẽ được đưa đi chữa bệnh. Còn chúng ta giữ kín bí mật này cho bạn, Ngọc nhé!”!

Tôi đã im lặng. Sau thời gian dài điều trị tâm lí, Thúy hòa nhập trở lại lớp học. Cuộc sống có bao nhiêu diễn biến bất ngờ. Có những bí mật cần giữ kín, để bạn của ta được vui sống như bao người xung quanh.

Nguồn:
0